Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nơi Ngã Rẽ Thời Gian

Chương 41

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cặp đôi trở lại trường học khi chỉ còn bảy ngày nữa sẽ diễn ra vòng thi thứ hai.

Lúc này, trong khuôn viên trường Hogwarts, ba chiến binh top đầu đang được bàn tán hết sức sôi nổi. Màn thể hiện xuất sắc của Draco trong vòng thi đầu tiên khiến hầu hết mọi người đều đặt nhiều hy vọng vào hắn, nhưng thật đáng tiếc là Hoàng tử Slytherin cao ngạo, hoàn mỹ đã mất tích bí ẩn khỏi trường Hogwarts cùng chúa cứu thế Harry Potter ngay sau khi vũ hội kết thúc không lâu.Nghe nói họ đang thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt.Hai nhân vật nổi tiếng đồng thời biến mất, làm cho mấy vật nhỏ ở Hogwarts sôi nổi tán gẫu qua lại nhằm thầm đoán nguyên nhân, cùng với sự trợ giúp của Rita Skeeter, những tin đồn cũng nhanh chóng được lưu truyền trong Hogwarts.

Bây giờ cả hai đã tay trong tay trở về, mức độ ân ái càng làm người ta mù mắt, điều này đã khiến những tin đồn trước đó trở thành sự thật. Nhưng không ai có thể nhìn ra nhiệm vụ mà họ đang thực hiện, điều này khiến mọi người vô cùng thất vọng.

Trong không khí sôi nổi, vòng thi thứ hai chính thức bắt đầu.

Nhờ có huyết thống cao quý, Draco không gặp nhiều khó khăn khi ở dưới nước, nhóm tiên cá dưới đáy hồ đã giúp hắn ra ngoài một cách gần như dễ dàng. Không quá bất ngờ khi việc Hoàng tử Draco của Slytherin lại xuất hiện trên top 1. Toàn bộ khán đài tràn ngập tiếng hò hét và cổ vũ khi hắn là người đầu tiên ra khỏi mặt nước.

Mặt khác, Harry sau khi được cứu trở về liền phàn nàn rất nhiều với hắn, cậu cẩn thận như vậy, làm sao còn có thể bị trúng chiêu đó?Thật không thể tin nổi!

Đắp một chiếc chăn to lên người yêu đang ướt đẫm của mình, phớt lờ vẻ mặt ghét bỏ của Harry, Draco đắc ý véo mặt người yêu, hắn mới không nói là hắn đã giúp mọi người bắt được cậu.

Tất cả là lỗi của hắn khi Harry quá cẩn thận. Giáo sư đã không thành công vài ngày trước, vì vậy hắn phải...

Draco cười khúc khích, hắn muốn chỉ cứu hoàng tử nhỏ của mình, còn những người khác, hehe.

Bây giờ tất cả những gì còn lại là vòng thi cuối cùng.

Đêm đó, Harry ở trên giường một mình. Vốn đã đã quen với việc có một người khác bên cạnh mình, việc đột nhiên ở một mình khiến Harry trằn trọc,xoay người qua lại. Cậu lôi bản đồ đạo tặc ra, dò tìm vị trí của người yêu mình, dấu chân nhỏ tượng trưng cho Draco lúc này đã bất động, dường như đã rơi vào một cõi mộng ngọt ngào. Ngay khi chuẩn bị đóng bản đồ và tiếp tục cuộc hẹn hò trong mơ, cậu tìm thấy một dấu chân đang di chuyển, đó là—

Harry nheo mắt lại, lòng căm thù mãnh liệt trào dâng trong lòng cậu.Cậu khoác lên mình Chiếc áo choàng tàng hình và bước ra khỏi phòng ngủ của Gryffindor, trong tay cầm bản đồ đạo tặc.

Đèn hành lang có chút mờ.Hầu như không thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Harry cẩn thận đi theo người đàn ông đáng lẽ không nên xuất hiện trong lâu đài. Khi đến gần anh ta, trong tiềm thức cậu nhẹ bước chân để không phát ra tiếng động.

Gã ta sẽ làm gì?

Theo dấu chân nhỏ lên tầng tám, trái tim Harry thắt lại, tuyệt đối không thể để gã đi vào.

Harry hít một hơi thật sâu và lặng lẽ tăng tốc độ của mình. Rút đũa phép ra, hướng đầu đũa vào cái bóng nhỏ đang đi dọc góc tường, Harry lẩm bẩm

"Hoá đá"

Một tia sáng trắng bắn ra từ đầu cây đũa phép, chạm vào bóng đen phía trước.Và rồi, vật đó ngừng di chuyển.

Harry bước lên phía trước, cầm lấy thứ nhỏ bé với vẻ ghét bỏ, đi xuống từ tầng tám và bước chân về phía phòng hiệu trưởng.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến một người nào đó giờ đây hầu như luôn ở trường Hogwarts, vẫn là nên triệu hồi thần hộ mệnh đi.

Một đám khói bạc bay ra từ đầu đũa phép, dần dần ngưng tụ lại thành một con nai màu bạc. Con nai nhẹ nhàng nhảy lên và biến mất trong hành lang.

Sau đó, cậu tiếp tục đi về phía văn phòng hiệu trưởng.

Harry đọc lên mật khẩu, con thú đá trước cửa nhẹ nhàng dịch chuyển, Harry bước lên cầu thang xoắn ốc.

Gõ nhẹ cửa, một giọng nói hơi khàn cất lên "Mời vào!".

Harry đẩy cửa ra, hiệu trưởng của cậu ấy đang ngồi sau bàn làm việc trên ghế với vẻ mệt mỏi mờ nhạt, ông đang mặc bộ đồ ngủ màu bạc nhạt.Chúa tể tóc vàng kia lười biếng dựa vào ghế sô pha, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu.

Harry biết mình đã cản trở điều gì ngay khi cậu bước vào phòng. Cậu cẩn thận xem xét lời nói của mình, "Hiệu trưởng, con xin lỗi vì đã làm gián đoạn việc nghỉ ngơi của người, nhưng con đã tìm thấy một người không nên ở Hogwarts."

Biết rằng Harry sẽ không vô duyên vô cớ tìm gặp mình. Khi cậu bước vào, cụ Dumbledore nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt xanh và khẽ đưa tay lên.

Harry hiểu ra, cậu đặt vật hóa đá lên bàn, đôi mắt cụ Dumbledore có chút lóe lên,

"Đây là-"

"Peter pettigrew! Tên phản bội chết tiệt đó!"

"Tuyệt vời, Harry, con muốn làm gì với hắn?"

"Tất nhiên... Giáo sư, có vẻ hắn muốn đến Phòng Yêu cầu. "

" Vương miện? "

" Con cũng nghĩ vậy. "

Dumbledore trầm ngâm một lúc, Sau đó, Thần hộ mệnh của cụ bay ra, "Giáo sư Snape, đưa Veritaserum đến văn phòng của tôi."

Văn phòng im lặng trong giây lát. Harry phá vỡ sự im lặng và quay sang nhìn chúa têt tóc vàng nào đó vẫn đang ngồi trên ghế sô pha chơi đùa với những ngón tay của mình, "Grindelwald tiên sinh, không biết phu nhân Lestrange bây giờ thế nào?"

"Ngươi quan tâm về ả? Cuộc sống của ả quả thật đơn giản. Kể từ khi phát hiện ra ngài chúa tể hắc ám, người trong lòng của mình lại đem lòng say đắm em họ ả, ả đã điên cuồng nguyền rủa người kia giờ đang ngủ thì cứ vậy ngủ vĩnh viễn luôn đi. " Ông nói cũng chả thèm ngẩng đầu lên, chỉ có một giọng nói trầm thấp vang vọng khắp phòng hiệu trưởng.

"Ồ? Khá tốt ha." Harry giấu cảm xúc trong mắt, "Giáo sư Snape chắc sẽ đến đây sớm thôi."

Quả nhiên, ngay lúc sau, Snape một thân đằng đằng sát khí đi đến phòng hiệu trưởng, ông lấy ra một cái chai nhỏ đập mạnh lên bàn của Dumbledore, "Dumbledore, gọi giáo sư độc dược tội nghiệp này đến muộn như vậy, lại còn yêu cầu đồ cấm.Cậu bé cứu thế vĩ đại lại gây nên họa gì sao "

Cụ Dumbledore vui vẻ nhìn ông," Con của ta, đừng như vậy chứ, Harry đã tìm thấy một sinh vật rất thú vị. "

Snape nhìn Dumbledore rồi nhìn đến con chuột hóa đá trên bàn, đôi mắt như hắc diệu thạch nổi lên đủ mọi cảm xúc phức tạp, trong khoảnh khắc liền trở về hư vô.

"Một con chuột?"

"Tất nhiên, không phải."

Harry ném con chuột xuống đất và giải trừ bùa hóa đá. Con chuột vừa tỉnh lại còn hơi bối rối, Harry lại làm phép nữa, tứ chi của con chuột dần dần duỗi ra, biến thành một người đàn ông thấp lùn, tiều tụy.

Khi nhìn thấy những người này trong văn phòng, gã ta ngay lập tức muốn bỏ chạy vì sợ hãi, tuy nhiên, bùa chú khóa chân của Snape đã khiến gã loạng choạng ngã trên mặt đất.

Peter đang kiềm chế nhìn Snape cầu xin, nhưng tất cả những gì gã thấy là sự căm thù dữ dội, gã nao núng và nhìn Harry lần nữa, "Harry, cậu là người thiện lương nhất., Harry..."

Harry nhìn gã với vẻ kinh tởm,

"Tên?"

"Peter pettigrew."

"Năm đó người tiết lộ bí mật của James và Lily là ai?"

"Là ta"

"Tại sao lại thay đổi người giữ bí mật?"

"Sirius cho rằng anh ta là người dễ gây chú ý, còn ta thì thường không."

"Tại sao lại phản bội James và Lily? "

" Tất cả đều coi thường ta, bốn người, bốn người, không ai thèm để ý đến một người bình thường như ta! Ta hận họ!! "Vẻ mặt của Peter trở nên kích động và tràn đầy sự căm ghét.

"Lần này cậu làm gì ở Hogwarts?"

"Chủ nhân tôn kính yêu cầu ta đến lấy vương miện."

"Tại sao? "

"Ta không biết, nhưng chủ nhân nói nó rất quan trọng. "

"Còn kế hoạch nào khác không? "

"Chủ nhân muốn sống lại,ngài cần đến máu của Potter, ai đó sẽ mang Potter đến trong trò chơi thứ ba, và cả cậu nhóc con nhà Lucius."

............

Thần trí trở lại khiến Peter che miệng kinh hãi, xong rồi, tất cả đã xong rồi, và bây giờ cả hai bên đều không thể chịu đựng thêm được nữa, gã gục xuống đất như một vũng bùn.

"Gail, trước giao gã cho anh.Gã vẫn còn hữu dụng."

Chúa têt tóc vàng nắm lấy cổ áo Peter và bước vào lò sưởi, sau đó không yên tâm quay đầu lại, "Al, đợi ta quay lại."

Khóe miệng Snape co giật.

Draco nói Harry không phải là chiến binh thì không sao.Ấy vậy mà Chuâ tể hắc ám lại thực sự đã chọn phương pháp này để cướp Harry.Ngay giữa trận đấu trước mắt hàng ngàn người, cứu thế chủ biến mất?Ý tưởng này cũng quá bạo đi. Vì lợi ích của bảy mảnh linh hồn ư? Dumbledore trầm ngâm nghĩ về kế hoạch này. Tuy nhiên, đối với người ngoài, ông dường như đang suy nghĩ về cách đối phó.

Harry im lặng một lúc lâu, "Giáo sư, con muốn đi. Vì Chúa tể Hắc ám muốn máu của con, vừa lúc hắn suy yếu... Nếu muốn bắt được Draco, chiếc cúp hẳn là khóa cảng. Draco để giành chiến thắng trong trò chơi sẽ phải dịch chuyển... Con nghĩ... "

"Potter, não ngươi nhét đầy cỏ lác sao? Lòng dũng cảm của Gryffindor được thể hiện bằng sự liều lĩnh sao!" Snape gần như rống lên, để Potter cứ thế mà liều mạng?!Như vậy ông làm sao có thể nhìn mặt Lily!

"Thưa giáo sư, con mười chín tuổi. Con không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện.Con đã có thể gϊếŧ hắn ta một lần, con cũng có thể gϊếŧ hắn lần thứ hai." Mặc dù Harry thật sự có cảm động, cậu vẫn không hạ tông giọng của bản thân.

Đôi mắt Snape bỗng trở nên trống rỗng, "Vì ngài Potter vĩ đại đã đưa ra quyết định, vậy hãy tự làm điều đó cho tốt!" Ông quay người rời đi, chỉ để lại cho Harry một góc áo choàng đen bay phấp phới.

"Cậu bé ngoan, về nghỉ ngơi đi." Cụ Dumbledore vỗ vai Harry một cách âu yếm.

Sau khi chúc cụ ngủ ngon, Harry rời văn phòng.

Cụ Dumbledore hơi mỏi lưng dựa vào ghế. Gellert, người đã quay lại vào lúc này, bước đến bên cụ Dumbledore và nhẹ nhàng giúp cụ thả lỏng vai, "Al, ngươi có cần ta giúp không? "

" Không cần. Harry muốn thành công thì cần phải tự mình đi trước một bước.Chúng ta cũng không chắc chắn được việc Tom sẽ lộ diện.Việc Harry gϊếŧ chết linh hồn chủ càng rùm beng càng tốt, trợ lực càng ít càng tốt, đây đều là chuẩn bị cho tương lai của nó.Bằng không, bộ pháp thuật cùng đám người Wizengamot sẽ không chịu thừa nhận nó "Dumbledore thở dài "Mong rằng đứa nhỏ này sẽ không trách ta "

"Al, ngươi dành cho đứa trẻ kia quá nhiều sự chú ý, tại sao chúng ta không làm điều gì đó thú vị hơn?"

............

Vòng thi thứ 3 sẽ sớm bắt đầu.

Sân Quidditch đã được phù phép, và đó là nơi trận thứ ba sẽ diễn ra. Một hàng rào cao 20 foot bao quanh rìa cánh đồng, không thể nhìn thấy chi tiết nào bên trong. Có ba khoảng trống trong hàng rào, và đó là lối vào mê cung lớn này

Harry gửi một cái ôm động viên.

"Anh ổn không, Draco"

"Không thể tốt hơn."

"Hãy cẩn thận."

Draco gật đầu với Harry.

Cuối cùng, Giáo sư McGonagall đã nói: "Nếu các con gặp khó khăn ngoài khả năng của mình và cần sự giúp đỡ, hãy phóng ra những tia lửa đỏ lên bầu trời, chúng ta sẽ có người tới trợ giúp, các con hiểu chứ. "

Các chiến binh cùng gật đầu.

"Được rồi, đi thôi!" Bagman vui vẻ nói với bốn người tuần tra, Harry đứng bên cạnh, vẫy tay với Draco.
« Chương TrướcChương Tiếp »