Chương 37

""Rael, đó là Rael của ta— "

Câu nói đột ngột của mảnh linh hồn khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ. Mặc dù Harry đã giúp mọi người chuẩn bị tinh thần trước nhưng ai có thể ngờ rằng, Chúa tể Hắc ám - kẻ đằng đằng sát khí,muốn dụ dỗ bọn họ; lại phấn khích khi nhìn thấy Regulus.

"Tom, con gọi cậu ấy là Rael? Cụ Dumbledore vuốt bộ râu dài bạc trắng của mình,bộ râu hơi rối tung bay trong gió.

"Hắn là Rael của ta, ông có ý kiến

gì không, Giáo sư?" Giọng điệu của Tom lộ ra vẻ nguy hiểm.

"Không không không, con trai của ta, ta rất hạnh phúc." Cụ Dumbledore nhanh chóng thu dọn biểu cảm của mình, trước đây ông cho rằng Chúa tể hắc ám không hiểu tình yêu, nhưng hóa ra là không gặp đúng người.

"Rael, hắn vẫn còn sống sao?"mảnh linh hồn ngập ngừng hỏi.

"Hắn còn sống, ngươi không biết sao?" Sirius trừng mắt nhìn cái bóng xám xịt trước mặt, có thể tưởng tượng rằng nếu Voldemort có thân thể thật thì chắc hẳn ông đã tiến lên túm lấy cổ áo hắn rồi chỉ vào mũi hắn.

"Ta thật sự không biết., sau khi Linh hồn Chủ tách ta ra, ta đã ở trong chiếc hộp này. Chỉ một lần ta cảm nhận được hơi thở của Rael, "bóng đen khẽ run lên," Hơi thở của hắn rất yếu, và ta đã cho hắn một chút linh hồn. Bây giờ hắn thế nào? "Nó hỏi với vẻ thận trọng.

Thì ra là thế, khó trách Regulus cũng không có giống những người khác giống nhau biến thành một cỗ thi thể lạnh ngắt.

" Hắn có dấu hiệu của sự sống"". Tom lộ rõ

vẻ ngạc nhiên. "Vậy tại sao hắn vẫn chưa tỉnh?" "

" Ta không biết"". Sirius thực sự rất chán nản.

"Vậy là hắn sẽ ngủ như thế này mãi sao?" "

" Không ai có thể đoán trước tương lai. "Đây là Dumbledore.

" Dumbledore, "Giáo sư", ông có thể giúp ta một việc được không? "Tom nghiến răng" Giúp ta hồi sinh. "

Mọi người nhìn nhau. Chỉ Harry, Draco, Dumbledore và Grindelwald biết về sự hồi sinh. Tom thậm chí còn tự mình kể lại chuyện đó. Nhưng—

" Ngươi có chắc không? " Ngươi biết đấy, trước mặt ngươi đều là kẻ thù, làm sao ngươi có thể chắc chắn rằng chúng ta sẽ giúp? "Draco mỉa mai hỏi.

" Con của Lucius? Không tồi, dám đối với ta nói như vậy?! Mắt Tom nheo lại.

"Lord, xin hãy tha thứ cho Draco, hắn không cố ý đâu." "Narcissa vội vàng cầu xin, nỗi khϊếp sợ đen tối trong lòng bà bấy lâu nay không dễ gì xua tan.

""Mẹ Narcissa."" Harry bước tới, cất lời với giọng nói trầm thấp mà đầy nguy hiểm "Tom Riddle, ngươi hiện tại không tư cách uy hϊếp bất cứ ai."

" Ồ? Ngươi là Harry Potter. "Hắn nói với giọng khẳng định." Điều gì đã khiến ngươi tự tin đến vậy,hửm? "

Harry duỗi cổ tay để lộ chiếc vòng màu xanh lục,nó từ từ ngọ nguậy, đuôi quấn quanh cổ tay cậu, con rắn ngóc đầu lên, hướng về phía trước, phát ra âm thanh ""tê tê"".Tiếng rít lạnh lẽo ngay lập tức mang lại những ký ức tồi tệ cho mọi người.

"Helbo"". Tom híp mắt hung tợn. "Nó thế mà thật sự nhận ngươi làm chủ."

" Chà, hiện tại ta thừa nhận ngươi có uy hϊếp đến thực lực của ta, nhưng như vậy thì sao, ngươi muốn thế nào? Tiêu diệt ta,hửm?"

" Ngược lại. "

" Nói ta nghe xem? "

" Ta sẽ giúp ngươi hồi sinh.Ngươi hứa với ta ba điều. Chúng ta sẽ ký kết một bản hiệp ước đi?Lời nguyền không thể phá vỡ thì sao?"

" Bắt buộc? Chúa tể hắc ám không bao giờ chấp nhận những lời đe dọa. "

" Chỉ cầu khẩn thôi. " "

" Ồ?Ngươi nói xem. "

" Đầu tiên, sau khi ngươi sống lại, đừng làm phiền gia đình Malfoy nữa, và đừng can thiệp vào lập trường của họ. "

" Được thôi. "

" Thứ hai, tất nhiên, đừng ép buộc bất kỳ ai theo phe ngươi, trừ khi họ tự nguyện. "

"Mị lực của Chúa tể Hắc ám là không thể nghi ngờ, ta đồng ý. "

" Thứ ba, đừng chủ động gây phiền toái cho Muggles. "

" Mới nhậm chức người bảo vệ Muggle hả? Người thừa kế của cụ Dumbledore? Ta hứa. Thực ra, nếu không phải sau này ta mất đi lý trí, ta mới khinh thường mà đi tìm bọn họ mà gây phiền toái "

" Khinh thường? Ta quên rằng ngươi không biết, một hạt nhân Muggle đơn lẻ là đủ để làm nổ tung cả thế giới phù thủy."" Draco tiếp tục mỉa mai.

"Thằng oắt con tóc bạch kim!""Chà, bây giờ hắn chỉ có thể dậm chân, và cũng không thể thực hiện bất kỳ trừng phạt nào khi chỉ là một mảnh hồn. Tất nhiên, sau khi có thân thể, cũng không thể thực hiện bất kỳ hình phạt thực chất nào.

" Vì vậy, thỏa thuận được thành lập? "

" Chờ đã. tại sao ngươi lại giúp ta? "

" Vì Slytherin và Gryffindor. "

" Cái gì? ", Tom thiệt tình nghi hoặc, Slytherin thì là đương nhiên nhưng còn Gryffindor là chuyện như thế nào cơ?!

" Con trai của ta, con chưa biết đúng không? Slytherin và Gryffindor là một đôi tình nhân, nếu biết Slytherin không còn ai kế thừa,ông ấy có thể sẽ tức giận mà chạy ra khỏi nơi yên nghỉ của mình mất. "

Dumbledore đã cho Tom một dao mà không có bất kỳ áp lực tâm lý nào. Hehe, hình phạt lớn nhất không phải là thiệt hại về thể chất, mà là lật đổ hoàn toàn niềm tin của hắn.

Ha, hiệu trưởng đánh tráo khái niệm có vẻ rất thuận tay.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc này Tom thật sự choáng váng. hắn nhiều năm như vậy cẩn trọng chèn ép Gryffindor cùng Muggle, kết quả nói cho hắn biết hắn là Slytherin cùng Gryffindor tạo thành, rốt cuộc là vì ai vất vả vì ai vội a?!

Mặt của Tom tái xanh. Lúc này,hắn đứng ngây ra đó, hoàn toàn không để ý đến Harry đang niệm chú.

Một ánh sáng xanh lục chói lọi lóe lên, mề đay của Slytherin vỡ tan theo một tiếng nổ, cái bóng xám huyễn hoặc ban đầu đang dần trở nên rắn chắc. Những người khác nắm chặt đũa phép của họ trong tiềm thức.

"Rael!" Regulus, người đang nằm yên lặng trên ghế sô pha, bay vào vòng tay của Tom, Tom vuốt ve mái tóc đen mềm mại của hắn một cách hài lòng, "Ta sẽ cứu em."

Harry bước tới, "Khế ước của chúng ta. Giáo sư, mong ngài làm nhân chứng ""

Tom một tay ôm lấy Regulus,tay còn lại nắm lấy tay Harry. Cụ Dumbledore rút cây đũa phép của mình ra và đặt nó vào bàn tay đang siết chặt của họ.

Harry nói: "Ngươi nguyện ý từ bây giờ trở đi không bao giờ tìm gia tộc Malfoy gây phiền toái, hơn nữa không can thiệp vào lập trường của bọn họ?" Tom liếc liếc mắt đến thiếu niên với mái tóc Bạch Kim đang yên vi cạnh Harry, lộ ra nụ cười đầy thâm ý. "Ta nguyện ý"". Một ngọn lửa chói lọi bay ra từ cây đũa phép, quấn quanh bàn tay đang nắm lấy nhau của họ.

"Từ giờ trở đi,ngươi sẽ không ép buộc ai đó phục tùng chứ?"

"Ta đồng ý." Ngọn lửa thứ hai phun ra từ cây đũa phép, đan xen với ngọn lửa đầu tiên, tạo thành một chuỗi mỏng, phát sáng màu đỏ.

"Ngươi có nguyện ý không chủ động công kích hoặc là cho phép thủ hạ tấn công Muggle"

"Ta sẽ." Một ngọn lửa thứ ba vụt ra từ cây đũa phép, đan xen với hai chiếc trước đó, quấn chặt lấy mặt đất.nắm giữ hai bàn tay họ, giống như một sợi xích bền chặt.

"Khế ước đã được thành lập."

"Vậy thì, xin tạm biệt mọi người." Tom ưu nhã thực hiện lễ nghi quý tộc của mình.

"Chờ đã, để Regulus lại." Sirius hét lớn.

"Không thể nào, hắn là của ta."

"Ngươi có thể cần thứ này." Draco bước tới, "Di ngôn của Regulus." Hắn nhìn Tom đầy sự đồng cảm.

"Cất ánh mắt đáng ghét của ngươi đi."

Tom kéo mạnh tờ giấy bạc, liếc nhìn nó,bỗng người hắn rung lắc dữ dội ; Rael, ngươi như vậy là muốn ta rơi chết hả?

Ngoài ra, một kẻ điên mất hết cảm xúc, Regulus chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy đi. Có một ma thuật hắc ám ẩn dưới mảnh giấy. Đó là một mẹo mà hắn dùng để chơi với Regulus, một câu thần chú mà chỉ người bên kia mới có thể mở khóa. Câu thần chú này dễ dàng được phá bỏ. Các chữ cái trên mảnh giấy nhanh chóng biến mất và một dòng chữ xuất hiện. Nó cực kỳ chói mắt, như thể đó là thông điệp mà Regulus thực sự muốn để lại.

"Ta nguyện dùng mạng sống của bản thân để bày tỏ lòng kính trọng đối với tình yêu đã chết của mình."

Tom cảm thấy mình bị ném vào hầm băng, cơ thể lạnh đến thấu xương, nhưng hắn nhanh chóng ổn định cơ thể và nắm chặt tờ giấy và mang theo Regulus rời đi.

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------