Chương 7: Bồng lai bí cảnh (một)

EDITOR: KINH THUẾ

Nhà mình là Xà thần vừa tuấn mỹ lại cao ngạo, một con rắn cái bình thường khẳng định không lọt vào mắt nó. Từ dưới chợ chân núi thật vất vả mới thu được mười mấy loại rắn cái, sọc đen vàng cùng Kim Hoàn xà biến đổi đa dạng màu sắc, giống loại đầy đủ cả, chắc chắn đủ dùng, đủ lập một hậu cung cho Tiểu Hắc.

Hắc Xà liếc nhìn đống xà đang giãy dụa trên mặt đất, khí định thần nhàn vòng tới bên giường làm tổ. Kim Hoàn xà có cái đầu to nhất đong đưa đầu rắn, ý đồ đi lại gần giường, đôi mắt vàng kim của Hắc Xà lườm một cái, cả đám rắn cái nằm bò rạp xuống trên mặt đất không nhúc nhích.

“Ngươi!” Bạch Tỳ tức đến giậm chân, “Đây là do chủ nhân ngươi mất rất nhiều tiền mới mua được đó!”

Hắc Xà thu lại hơi liễm, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Tỳ, vẻ mặt thể hiện rõ: mua để làm gì?

“Còn không phải vì ngươi sao!”

“Bổn tọa chỉ thích ăn thịt gà.”

……

“Tiểu Hắc, rốt cuộc dạng gà thế nào mới có thể lọt vào mắt của ngươi?”

Đôi mắt Hắc Xà tối sầm lại, nhớ lại thân hình người kia giống hệt mình, trên lưng mọc hai cánh, đỉnh đầu có sừng, quanh thân là lân mịn màu trắng, uốn éo mỗi cái cũng sẽ tạo thành một khoảng trắng muốt ánh sáng…

“Nếu không chuẩn bị cho ngươi một con Bạch Xà nhé, hắc bạch tương xứng, ha ha ha.”

……..

Vậy mà, chủ nhân nhị thập tứ hiếu Bạch Tỳ vừa chân trước ra cửa, chân sau đã đυ.ng phải Linh Thú Bạch Hạc chuyên truyền tin tức của sư môn.

“Giờ mùi hôm nay, chúng đệ tử đến cùng vi sư trước chính điện.” Bạch Hạc nhẹ nhàng bay lên, rất nhanh biến mất ở phía chân trời.

Qua hai ngày nữa chính là ngày Bồng Lại bí cảnh mở ra, môn hạ đệ tử của Tiêu Diễn không nhiều, lần này Bất Chu Sơn cùng núi Côn Lôn, núi Thường Dương chung sức mở ra bí cảnh, căn cứ vật gì cũng có chỗ dùng, tôn chỉ là toàn bộ nhân tài, mỗi trưởng lão tiên môn đều phải sai phái một đệ tử đi trước.

Trong động phủ Tiêu Diễn, Bạch Tỳ khom người cúi đầu, Tiêu Diễn nhắm mắt tĩnh tọa.

“Chuyện Bồng Lai bí cảnh mở ra, chắc ngươi cũng có nghe được, đệ tử môn hạ của ta chỉ có mình ngươi.” Tiêu Diễn dừng một chút, “Nhưng bí cảnh hạn chế người ở cảnh giới Nguyên Anh.”

Trong bụng Bạch Tỳ nóng lên, mấy ngày trước đến xin đan Hóa Anh kì không có kết quả, nếu báo cho sư tôn tối qua mình đã đột phá đến Hóa Anh kì sợ rằng không ổn, nàng cũng không có đan linh tư chất vượt trội tu luyện nhanh hơn cả thiên linh căn, làm sao giải thích được đây? Một khi tiết lộ chuyện mình là thần thú, tất nhiên sẽ dẫn đến vô số kẻ ngấp nghé thèm muốn.

Tiêu Diễn làm vẻ trầm tư: “Trước tiên xem linh căn của ngươi, sau đó vi sư sẽ quyết định xem tiếp theo nên làm như thế nào.”

Bạch Tỳ nghe lời, dẫn linh lực kéo dài ra, linh thạch từ dưới đáy dâng lên vàng nhạt, theo thời gian chuyển dời, ban đầu vốn chỉ là hòn đá trong suốt lại dần phát ra ánh sáng vàng mạnh mẽ, một mảnh hào quang vàng kim theo khe hở Bạch Tỳ mở ra xuất hiện.

“Sư tôn…”

Tiêu Diễn cảm thấy kinh hãi: “Thiên linh căn Thổ hệ…Lại có thể là thiên linh căn Thổ hệ, khó trách…”

Ngày ấy khi lần đầu gặp tại Bạch gia thôn, nàng cũng từng phải khảo nghiệm qua linh căn, rõ ràng là tư chất kém nhất ngũ linh căn, trình độ có thể ẩn giấu, không lẽ linh căn cũng vậy? Hay là trong vòng một tháng vừa qua nàng có gặp được kì ngộ gì?

Tư chất cùng số mệnh như vậy, khó trách trong vòng ba năm đã tu thành Kim đan, Tiêu Diễn tiện tay ném ra một bình sứ: “Đây là Hóa Anh đan, vốn không muốn con phải dính vào vũng nước đυ.c này, đành vậy, muốn đi liền đi đi, chuyến này nguy hiểm, con đã có thể luyện Hóa Anh, vi sư hộ pháp cho con.”

“Sư tôn, đệ tử, đệ tử là con gái…”

Ngụ ý, ta là đệ tử nữ, sư tôn ngươi là nam, lúc Hóa Anh dơ bẩn trong người sẽ thông qua mồ hôi thoát ra rất nhiều, không tránh được □□!?

Tiêu Diễn nghe vậy biểu tình có chút cứng ngắc, lại ném xuống hai quả ngọc giản, phất tay áo mà đi.

Trở về chỗ ở, Bạch Tỳ ôm ngọc giản nhìn hồi lâu, thầm nghĩ sư tôn đúng là biết vì mình mà suy nghĩ. Một quả này là thuật pháp tấn công của Thổ hệ, một cái là thuật pháp phòng ngự của Thổ hệ.

“Thân thể của Thần thú có thể so với thần khí, trừ thần khí ra, cái khác đều không đả thương ngươi được, về phần tấn công, ngươi hãy thử cái này xem.”

Không biết từ lúc nào Hắc Xà đã nằm cạnh Bạch Tỳ, nó duỗi đuôi rắn ra, điểm nhẹ trên mi tâm Bạch Tỳ, linh khí xao động, Bạch Tỳ cảm thấy trong thần thức của mình nhiều hơn một cái gì đó.

Quyển công pháp này gọi là Triệu Hoán Thuật, nếu luyện thành có thể gọi hai Linh Thú cao cấp đã chết, nhưng có hai hạn chế, thứ nhất người làm phép chỉ có thể triệu hồi Linh Thú đã chết trong phạm vi mười dặm, thứ hai, người làm phép chỉ được sử dụng thuật này một lần mỗi ngày. Bạch Tỳ hận không thể cười to ba tiếng, đây quả thật là đại chiêu nghịch thiên mà, không khác gì mang theo bên mình một cao thủ hạng nhất.

Nhìn lại con rắn này, đồ tốt cũng không ít.

Hai mắt Bạch Tỳ sáng lên, xoa xoa tay hỏi: “Tiểu Hắc, ngươi là Linh Thú ở cảnh giới gì?”

Tiểu Hắc vỗ hai cánh, nhẹ nhàng theo lối cửa sổ bay đi: “Khi nào đạt kỳ Hóa Thần sẽ hiểu.”

Ta phi, con rắn đáng ghét ngang ngạnh này đang kì trưởng thành mới đùng, kì động dục cái khỉ gì!

Bên ngoài chính điện Bất Chu Sơn, tu tiên giả khắp Cửu Châu cùng tụ tập tới, mọi người ăn ý đứng thành một vòng bao quanh cửa trận, tại tâm trận, ba Đại môn chủ của các tông phái đứng thành thế chân vạc, bên cạnh ba người là vô số thượng phẩm linh thạch.Kinh/thuế/dien";dan/le-quydon

“Xin mời ba vị Môn chủ mở ra bí cảnh.”

Phục Thiên chân nhân dẫn đầu phát ra một cỗ linh khí vào hư không, môn chủ núi Côn Lôn Vô Đạo chân nhân theo sát phía sau, môn chủ núi Thường Dương Lưu Ly tiên tử sau cùng. Ba cỗ linh khí cùng triển khai, hư không bị xé mở một vết nứt, linh khí tăng dần, cái khe nhỏ cũng trở nên to hơn, lúc ổn định lại cũng lớn bẳng cửa nhỏ trên Bất Chu Sơn, ba môn chủ đồng thời thu tay lại, khe hư không tiếp tục được linh thạch cung cấp năng lượng.

Bạch Tỳ hớt hải chạy đến chỗ Tiêu Diễn, vừa chạy vừa phất tay: “Sư tôn, may quá, thực xin lỗi, đệ tử, đến muộn.”

Vì để tránh mọi người phát hiện con bạch xà ẩn giấu trên giường, thiếu chút nữa đến trễ.

Tiêu Diễn tiếp tục duy trì khuôn mặt co quắp, càng không thèm nhìn đứa đệ tử đang thở hổn hển bên cạnh.

Thừa dịp nghỉ xả hơi lúc này, Bạch Tỳ quan sát các đồng bạn cùng khởi hành lần này, đối diện theo thứ tự là Côn Luân cùng tu sĩ Thương Dương, Côn Luân bên trái, Thường Dương bên phải. Nhân số Côn Luân ít nhất, nhưng không người nào là không lưng hùm vai gấu, phong cách thống nhất, biểu hiện nghiêm trang, khí thế to lớn; Thường Dương là ngược lại, nhân số đông đảo, mỗi người lại có nét đặc sắc riêng, có tiên khí xông tận mũi, cũng có đẹp đến điên đảo, chỉ có không tưởng tượng được, chứ tuyệt đối không thiếu. Mà Bất Chu Sơn của mình, mỹ nữ như nước, áo trắng tung bay, vẻ mặt nghiêm nghị, giống như Cửu thiên huyền nữ hạ phàm, về phần người đẹp nhất, Bạch Tỳ nhìn về phía thủ lĩnh đội Đoàn Tụ chân nhân.

Rõ ràng là một người nam nhân, lại xinh đẹp đến tận xương, trong các mỹ nam mỹ nữ nơi tu chân giới này quả thật là mỹ áp quần phương.

Đối phương dường như cảm nhận được ánh mắt của Bạch Tỳ, hơi quay đầu lại cười với Bạch Tỳ, lại tiếp tục cùng một tiên tử bên cạnh đàm luận. Bạc Tỳ vừa mới chào hỏi sư tôn Vương Linh đã bị Tử Ngôn tiên tử lôi đi, muốn dặn dò trao đổi một chút.

Nhìn thầy trò người khác tương thân tương ái dặn dò, Bạch Tỳ nhìn Tiêu Diễn đầy kì vọng.

“Sư tôn, sẽ lên đường ngay bây giờ, người không có gì nói với đệ tử sao?”

Tiêu Diễn liếc nàng một cái: “Vi sư là nam.”

Bạch Tỳ….

Trố mắt đi qua, Bạch Tỳ đột nhiên cảm thấy buồn cười, xem ra sư tôn thường ngày ra vẻ lạnh nhạt cao cao tại thượng hóa ra lại rất nhỏ mọn.

“Vào bí cảnh.”

Trong chớp mắt gió lớn nổi lên ở cửa khe, linh thạch chống đỡ cũng bắt đầu nhạt màu, mây mù biến mất dần, sau khi qua khỏi mây mù hiện ra một chốn non xanh nước biếc, mây lại lơ lửng ở giữa.

Mọi người núi Côn Luân cưỡi kiếm bay vào trong, tiếp theo là núi Thường Dương, bọn họ cùng ở trên một chiếc thuyền bay đi, thuyền vừa mới vào bòng dáng đã biến mất.

Đoàn Tụ chân nhân quay đầu cười cười, một chiêu Tụ Lý Càn Khôn cuốn mấy người ở cuối của Bất Chu Sơn vào trong bí cảnh trước.

Bạch Tỳ chỉ cảm thấy đầu óc mê man, thân thể lật đi lật lại, đột nhiên ngã nhào, muốn đổ xuống một nữ tu sĩ nào đó.

“Ngươi không sao chứ?” Vương Linh đỡ Bạch Tỳ dậy, đưa nàng dựa vào.

“Không có….A, nôn…..”

Thật may lúc này Đoàn Tụ chân nhân lại ném ra mấy người, Bạch Tỳ tiếp tục phun mấy ói trên mặt đất.

“Cột sáng trước mắt sẽ ngẫu nhiên dẫn các ngươi đến nơi nào đó trong bí cảnh, các ngươi cứ tản ra đi.”

-_________-

Trong rừng cỏ dại mọc thành bụi ẩm ướt, mùi tanh ngập lên mũi, Bạch Tỳ nằm trong bụi cỏ, nín thở, chỉ sợ kinh động đến hai nam một nữ trên đất trống kia, nữ nhân vóc dáng đầy đặn, da thịt trắng nõn, xem bộ dáng là nữ tu núi Thường Dương, hai nam tu một gầy một mập đang đến gần nữ tu.

“Năm trăm năm huynh đệ ta chưa thử qua tư vị nữ nhân, tiểu nương tử ngươi hôm nay thật có phúc.”

Nam tu mập gầy cùng động thủ với cô gái, trái phải phối hợp, nữ tu vốn là bi thương thở dài, nhìn về phía hai người kiều mỵ cười một tiếng: “Hai vị ca ca, nếu nguyện để lại cho tiểu nữ một con đường sống, vậy liền, vậy liền____”

Mập gầy liếc mắt nhìn nhau, lập tức đồng loạt xông lên, đúng lúc này, cô gái cắn cổ tay, hét lớn một tiếng, hai người kia đình trệ lại động tác, bị nữ tu sĩ bất ngờ đâm một kiếm xuyên qua.dien/dan"le[quydon

Bạch Tỳ bịt chặt miệng nằm không nhúc nhích trên mặt đất, vừa đến bí cảnh đã bị mấy con Chuột yêu phóng hỏa tấn công, thật vất vả mới thoát được, lại gập phải môt tu sĩ Thường Dương bị cướp bóc, lúc ấy không hiểu muốn chơi đùa thế nào, máu nóng lên lại hợp lực cùng người tu sĩ chống lại người tu tiên kia, cùng nhau đánh tới, chỗ tốt là kinh nghiệm chiến đấu tăng lên, khuyết điểm chính là linh lực của nàng đã không còn bao nhiêu, gặp chuyện bất bình cũng không thể rút đao tương trợ nữa.

Người nữ tu kia bỏ đi xa, Bạch Tỳ mới ngẩng đầu lên nhìn.

Có điều, thân thể hai tên mập gầy kia đã biến đi đâu, không đúng, chỗ này không phải là mấy bụi cỏ ẩm ướt lúc trước trong rừng.

Thay vào một mảnh rừng ẩm ướt là một rừng đá tảng xếp thành hai bên, ở giữa là một con đường rộng rãi nối thẳng đến một cung điện cổ kính. Cửa cung tự động mở ra, Bạch Tỳ bị hút vào bên trong điện.

Trong đại điện, ánh nến sáng lên, trên vương tọa được chiếu sáng xanh vàng rực rỡ, một nam nhân thân mặc trường y đen tuyền nhắm mắt ngồi thẳng, mặt mày đẹp như viễn sơn, môi mỏng mím chặt, quanh người như tỏa ra khí lạnh cự tuyệt người khác ngàn dặm.

Mỹ nam? Sao anh ta lại ở đây? Bạch Tỳ không tự chủ bước lên bậc thang, đến gần nam nhân. Vươn tay, đến gần người đó, đang muốn chạm tới, một cái chớp mắt, hai mắt nam nhân mở ra, đôi mắt màu vàng kim trong trẻo, Bạch Tỳ nhìn thấy mình rõ ràng trong đấy.

Nhìn thẳng phía sau nam nhân, không còn là đá tảng thành lối hay cửa điện nữa mà là hài cốt khắp nơi.

“Ngươi là ai?” Bạch Tỳ đột nhiên thu tay lại, xoay người, lui về phía sau.

“Không phải nàng rất muốn ta sao?”

Âm thanh nam nhân này, rất quỷ dị, dường như tức giận lại như mị hoặc, nhưng lại cảm thấy không phải là phong cách của người có được diện mạo như thế này nói ra.

Bạch Tỳ thử kéo dài thời gian, để gọi được cường giả chết trong khoảng mười dặm ra: “Có một chút, làm sao ngươi biết?”

“Ha ha ha khạc.” Nam tử một tay chống cằm: “Nếu như ngươi không nghĩ làm sao ta được tạo ra.”

“Nếu như_____” Bạch Tỳ giang hai cánh tay ra, gió lớn thổi ào ào, tay áo tung bay, một khối thi thể thịt đã thối nát rơi xuống giữa hai tay áo, từng lớp băng vải cuốn cũng dần rơi xuống. các đốt ngón tay lắc động làm ra từng tiếng rung cọt kẹt không khỏe làm lòng người run sợ.

“Chủ nhân, có gì phân phó.” Âm thanh nam tu khô khốc khàn khàn.

“Gϊếŧ hắn!”

Nam tu áo xám tro bay lên phía trước, cùng nam tử kia đấu đá, rất nhanh chiếm thế thượng phong, lúc này trong tay nam tử xuất ra một thanh kiếm màu hồng, chém một đường vào không trung, nam tu áo xám tro dốc toàn lực ra thi triển, nhảy lên giữa không trung, tung đấm thẳng vào nam tử kia, đột nhiên, quả đầm của nam tu áo xám tro hơi chậm lại, máu đen sau lưng trào ra, nam tu áo xám tro vẫn tiếp tục vung đấm, nam tử lui về sau trăm mét trong nháy mắt.

“A, không nhìn ra, tiểu nha đầu cũng có chút tài năng. Đáng tiếc ngươi vẫn còn non lắm.”

Nói xong, tay áo nam tử mở rộng ra, nam tu áo xám tro cũng bị nhốt lại trong đó.

“Tụ Lý Càn Khôn, ngươi là Đoàn Tụ chân nhân.” Cảnh sắc trước mắt Bạch Tỳ tan rã dần, thì ra chỉ là ảo cảnh, không nói chính xác ngay cả nữ tu cùng mập gầy tu sĩ kia cũng đều là ảo giác. Cởi xuống áo đen, Đoàn Tụ chân nhân thu hồi trường y, quanh đầu ngoảnh lại nhìn, trên trán đã là nốt chu sa đỏ, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

“Thần thú Bạch Tỳ, lân trắng phủ thân, lưng mọc hai cánh, đỉnh có sừng rồng. Sinh ra đã mang hình người, nghe nói được Nữ Oa nương nương tự mình truyền lực, theo chủ tuẫn tán thân.”

Từng câu từng chữ, cũng như từng chùy gõ vào trái tim nàng đau đớn, Bạch Tỳ liên tiếp lui về phía sau.

“Ngươi nói cái gì, ta không hiểu…”

“Đừng nóng vội, ăn cái này ngươi sẽ hiểu được.” Đoàn Tụ chân nhân dùng thuấn di đến sau lưng Bạch Tỳ, nắm chặt cằm nàng, nhét vào một viên đan dược.

Từ Yêu Đan dâng lên một cỗ khí nóng, nhiệt lưu rất nhanh theo tâm mạch lan đến toàn thân, thân thể đau đớn uốn éo, hai tay hai chân bắt đầu từ từ khép lại, gân xanh trên mu bàn tay gằn nổi lên, trên da dần mọc ra lân mịn màu trắng, Bạch tỳ nhanh chóng phát hiện giãy dụa có thể giảm bớt đau đớn, cuối cùng, tầm mắt của nàng cũng trở nên rộng rãi hơn, đầu có thể xoay trong một vòng, trên người phát ra một đạo bào quang trắng lóa, nàng nhìn thấy mình biến thành một quái vật tựa như rồng mà lại giống như rắn, đầu rồng thân rắn, hai bên có cánh.

Nàng nghĩ kêu, lại chỉ phát ra âm thanh: “Tê tê…”

“Ngươi cho ta ăn cái gì?” Thật may vẫn còn có thể nói chuyện.

“Ha ha ha ha ha ha, Nguyên Khí đan.”

Loại đan dược này Tu tiên giả ăn có thể giúp bảo vệ tâm mạch cùng tia linh khí cuối cùng nhưng Linh Thú ăn, sẽ hiện ra nguyên hình.

“Lão nương tiêu diệt ngươi!!!” Bạch Tỳ kích động hai cánh, xông về phía Đoàn Tụ chân nhân, đuôi rắn đảo qua, bụi đất cuồn cuộn nổi lên, quật đứt cây nhỏ.

Đoàn Tụ chân nhân giận quá hóa cười, nhìn Bạch Tỳ trong mắt hiện rõ tham lam cùng mê luyến, duy chỉ không có sợ hãi: “Thì ra đây chính là Bạch Tỳ, ha ha ha ha.” Ống tay áo vung lên, một sợi dây màu xanh cuốn lên người Bạch Tỳ, Bạch Tỳ cố gắng tránh ra, càng giãy dụa lại càng bị thít chặt.

“Nếu là lúc Bạch Tỳ mạnh nhất, may ra còn có thể tránh được.” Đoàn Tụ chân nhân dùng chiết phiến nâng đầu rắn lên: “Nghĩ thông suốt, rồi làm tọa kỵ của ta, ha ha ha ha.”

Tọa kỵ cái đầu em gái ngươi!