Editor: Tuyền Uri
Beta: Cà Rốt Hồng
Từ Phu Nhân chuyển ánh mắt nhờ giúp đỡ tới trên người nam tử mặc trang phục màu đen mới vừa như thiên thần giáng xuống, đối phương chậm rãi đến gần, nhấc tay một cái, đã quấn Đỗ Vũ thành thùng gỗ đứng thẳng tại chỗ, nam tử mặc trang phục màu đen từng bước tiến tới gần, cuối cùng bóp chặt cổ Đỗ Vũ, giọng nói nghiêm nghị vang lên.
"Tức nhưỡng."
Từ Phu Nhân đột nhiên thông suốt mọi chuyện, cảm thấy trí thông minh của mình đã đột phá lên tận trời cao, nhưng ông nhớ rõ ràng tức nhưỡng đặt ở trong mộ Đỗ Vũ kia mà, cho nên Đỗ Vũ giả chết là vì để lấy được năng lượng tức nhưỡng sinh sôi không ngừng, rồi tự đi đào huyệt mộ của chính mình?
Lại ngẩng đầu nhìn tháp cao màu đen trước mặt một chút, loại người càng nghĩ càng thận trọng, đào huyệt của mình rồi còn ở lại bên trong, hơn nữa ở trong đó dương dương tự đắc như vậy, Từ Phu Nhân thật muốn quỳ lại, Đỗ Vũ thật không hổ là Thục Vương một đời, quả nhiên là một anh hùng thật thụ, khí phách này, người bình thường không làm được.
"Còn muốn lặp lại cảm giác lần trước sao?"
Đằng Chi Sơ nói là lần ở núi Bất Chu kia, Hợp Hoan bắt cóc Bạch Tỉ, còn có suy nghĩ độc đáo mang Bạch Tỉ xuyên thành rắn nướng, dưới cơn nóng giận Đằng Chi Sơ trực tiếp bóp nát nguyên anh và trái tim của Hợp Hoan.
Thật ra thì tại thời khắc nhìn thấy được Hợp Hoan đó, Đằng Chi Sơ cũng đã hoài nghi, cho đến khi hai ngươi giao thủ, hắn mới xác định Hợp Hoan này không phải Hợp Hoan kia, khu rừng lớn, chim chóc gì cũng có, huống gì Tu Tiên Giới của Cửu Châu bao la, người có hình dáng giống nhau như đúc cũng quá bình thường rồi.
Nhất là Tu Tiên Giả đã hóa Thần, ai còn không có một hóa thân khác?
"Tức nhưỡng ở trên người bản tôn, nhưng bản tọa cho rằng, ngươi cũng không phải là bản tôn."
Nói xong, Đằng Chi Sơ răng rắc bẻ gãy cổ Đỗ Vũ, hắn ngựa quen đường cũ lại tiếp tục móc nguyên anh của Đỗ Vũ ra, lấy lòng ngón tay khẽ bóp nhẹ. Con ngươi màu hoàng kim trên mặt hắn buộc chặt, gia tăng lực tay, nguyên anh "Bùm" một tiếng nổ tung, giống như tương văng tung tóe khắp nơi.
Từ Phu Nhân có chút buồn nôn, lời nói như thiên thần giáng xuống lúc nảy cứ như vậy lặng lẽ không một tiếng động tiêu tan mất, quả nhiên nam nhân với nam nhân không có cách nào sinh ra thiện cảm, ví dụ như Đỗ Vũ, ví dụ như Chử Uyên, ví dụ như vị trước mắt này – tất cả đều là mây trôi ah mây trôi.
Ông phải tìm cơ hội nói chuyện với đồ đệ bảo bối, cách xa đám mặt người dạ thú này một chút, bình thường nam nhân bộ dạng đẹp mắt chỉ có một ưu điểm, chọn nam nhân thì phải tìm như sư phụ của nàng vậy, bề ngoài tùy tiện không bị trói buộc, nội tâm thô trung hữu tế (trong cái thô kệch lỗ mãng có sự tinh tế), làm người rộng rãi sảng khoái, xử sự khôn khéo có lễ độ...
Ưu điểm quá nhiều, cũng không thể nói ra từng cái...
——
Nơi nào đó của vực sâu Vô Vọng, một nam tử mặc trang phục màu đỏ buồn bã đứng lẻ loi một mình buông một tiếng thở dài, đối diện với hắn là một vách tường trong suốt, xuyên qua vách tường có thể nhìn thấy một quan tài bằng thủy tinh cực lớn, trong quan tài thiếu niên yên tĩnh nằm đó, như đang ngủ, mềm mại điềm tĩnh.
"Mới có thêm một khối tức nhưỡng nữa, ngươi có thể sống lại rồi." Giọng nói của nam tử bỗng chốc lạnh băng: "Ngươi có được thiên hạ, có được nàng, vậy trong sạch của ta thì sao?"
"Ngươi muốn nàng, ta cho ngươi, ngươi muốn nước Thục, ta cho ngươi, ngươi muốn phân định ranh giới cai trị, ta cho ngươi, ta đều cho ngươi rồi, tại sao ngươi còn không buông tha cho ta?"
Hai tay của hắn che mặt, nơi khóe mắt từng giọt lệ chảy xuống, Vọng Đế Đỗ Vũ, rơi xuống từ trên trời, ngăn cản Chu Đề, truyền vị cho Miết Linh, hiệu là Khai Minh.
Lúc ấy còn trẻ, bọn hắn đã quen biết, một lập chí sáng lập nước Thục, một đầy bụng kinh luân, từng tranh luận kịch liệt mặt đỏ tới mang tai, cũng từng ngầm tín nhiệm tương giao, còn từng nắm tay sóng vai ngăn địch ở ngoài ngàn dặm...
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, kết thúc là do lòng người không đủ hay là mưu đồ nào đó của bản thân?
Nhờ năng lượng tức nhưỡng, Vọng Đế từ trong mộ leo ra ngoài một lần nữa đứng ở nơi năm đó hắn hóa xuống - vực sâu Vô Vọng, hắn đã chứng minh mình là người thắng, không phải sao? Cả đời Tu Tiên Gỉa, cầu chính là trường sinh, có thể nhìn thấy vạn dặm giang sơn ngàn năm sau cùng mây trắng xa tắp chính là Vọng Đế Đỗ Vũ hắn, không phải là Khai Minh!
Ngươi cầu trường sinh không được, ta khoát tay đã có được, ngươi trông sông núi mòn con mắt, ta tùy ý đã có thể thấy được...
Mưu đồ là cái gì chứ?
Có lẽ chỉ là muốn hỏi một câu: "Tại sao?"
Tại sao ngươi vứt bỏ tình bạn mà ngươi luôn mồm nói!
——
"Chàng nói hắn là Đỗ Vũ?"
Bạch Tỉ kinh ngạc khó tả, Hợp Hoan biếи ŧɦái hóa thành Vọng Đế Đỗ Vũ có oan tình thiên cổ từng hóa thành chim cuốc gáy ra máu không ngừng, chuyện này quá quá gượng ép rồi, giữa hai người hình như ngoại trừ giới tính nam ra, hoàn toàn không có bất kỳ chỗ tương tự nào.
"Thực sự mà nói, Hợp Hoan và Vọng Đế trong tháp cao đều là hóa thân khác của Đỗ Vũ, tức nhưỡng ở trên thân bản tôn".
Đằng Chi Sơ đều từng giao thủ với Hợp Hoan và Đỗ Vũ, hiểu ngươi nhất chưa chắc là chiến hữu của ngươi, rất có thể là địch nhân của ngươi, bởi vậy tục ngữ có câu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Mọi người nhất thời không nói chuyện, ngược lại Từ Phu Nhân vuốt ria mép không được mấy cọng muốn nói về kỳ nhân Đỗ Vũ cho hai người.
Mấy ngàn năm trước, nước Thục xa xưa liên tục gặp lũ lụt trong nhiều năm, lúc đó Thục vương Ngư Phù tuổi đã già, việc chọn người nối ngôi khiến người trong gia tộc nhìn vào như hổ rình mồi, giữa cảnh loạn trong giặc ngoài, thiếu niên ngoại tộc tên Đỗ Vũ thành công nắm được ngôi vị, nghe nói là bởi vì bên người hắn có một trợ thủ đắc lực tên là Miết Linh, Miết Linh này văn thao võ lược, chỉ dùng sức một mình mình, thành công đẩy lui được nạn lũ lụt của nước Thục, Đỗ Vũ cực kỳ tín nhiệm và trọng dụng người này, đầu tiên là tấn phong hắn làm tướng, về sau lại càng trọng dụng, ban cho hiệu Khai Minh.
Bạch Tỉ gật đầu, tỏ ý quả thực đã từng nghe qua: "Vậy vì sao Đỗ Vũ còn gáy ra máu gáy ra nhiều tiếng kêu oan như vậy?"
Chuyện xưa trong truyền thuyết ở nước Thục còn phức tạp hơn cả những gì người ta biết, từ xưa đến nay, vương thất đều luôn chú trọng việc truyền thừa, tình cảm giữa Thục vương Đỗ Vũ và vương hậu Lợi rất sâu đậm, nhưng tại vị đã mấy chục năm, Lợi vẫn không thể sinh được đứa con nào, Đỗ Vũ tuổi ngoài năm mươi vốn cũng đã buông tha việc này. Nhưng một ngày kia sau khi xem sao, quốc sư nói cho Thục vương biết, Đế tinh hạ phàm, nếu muốn vương hậu có con nối dõi, đến giờ tý, Thục vương phải tìm được đến chỗ Đế tinh rơi xuống, tất có thể ôm được Đế tinh về.
Đỗ Vũ dứt khoát nghe theo đề nghị của quốc sư, giờ hợi liền ở lại trong nhà Miết Linh ở Điền Bắc, đến giờ tý thì một đường đi theo Đế tinh, lúc tờ mờ sáng, đã thành công hoàn thành nhiệm vụ. Không lâu sau, Lợi quả nhiên mang thai, trùng hợp chính là thê tử của Miết Linh cũng mang thai. Nhưng lúc này Thục vương đã không còn tâm tư để ý đến chuyện con nối dõi nữa, dòng nước không chỗ thoát ra chảy đến sông Mân sông Tây Tuyết Sơn, bên trong chỗ trũng nước lũ tràn lan, dân chúng khổ cực không sao tả xiết.
May thay tướng nước Thục là Miết Linh mở một con đường giữa eo núi Vu Sơn, để cho nước lũ có thể theo đó mà chảy ra. Đến đây, rốt cuộc cũng đã có thể khống chế được trận lũ lụt. Vì cảm tạ công lao trị thủy của Miết Linh, Đỗ Vũ nhường ngôi cho Miết Linh. Người này vì trị thủy mà nhiều năm nay không hề quay về nhà. Vậy sao thê tử của Miết Linh lại có thể mang thai? Lại nghĩ đến chuyện đêm đó vì nghênh đón Đế tinh mà Thục vương tiền nhiệm ở lại trong nhà Miết Linh, khắp bốn bề nước Thục bắt đầu nổi lên lời đồn đãi: Thục vương tiền nhiệm Đỗ Vũ vì áy náy nên mới thoái vị.
Thương thay cho Đỗ Vũ lo nước lo dân lại thêm có lòng tốt mà lại bị người vu oan,
đứa con trong bụng Lợi trở thành niềm an ủi duy nhất. Đứa bé ngày từng ngày lớn lên, Đỗ Vũ vốn mang đầy hy vọng lại lần nữa bị đả kích, tướng mạo của đứa bé này vậy mà lại giống hệt Miết Linh. Đỗ Vũ gần đất xa trời từ đó bệnh không dậy nổi, cuối cùng ôm nỗi hận mà ra đi. Hồn phách của hắn không đành lòng rời xa dân chúng nước Thục, vì vậy mới hóa thành chim, gáy cả ngày lẫn đêm, âm thanh thê lương bi ai, sau được người ta gọi là chim cuốc.
"Không đúng, oán khí trên người Đỗ Vũ rậm rạp, vực sâu Vô Vọng là nơi tu luyện của ma tu, nhập ma càng sâu, tu vi càng cao, luyện ra hai hóa thân khác nhau, tu vi ít nhất là Đại Thừa Kỳ."
Lời của Đằng Chi Sơ nhắc nhở Bạch Tỉ và Từ Phu Nhân, một cái vực sâu Vô Vọng ở bên ngoài Cửu Châu có vô vàng châu lớn nhỏ, cứ chẳng có mục đích như vậy mà tìm sao có thể tìm thấy được bản tôn của Đỗ Vũ, trừ phi chính hắn nhảy ra, trên tay bọn họ có cái gì Đỗ Vũ muốn chứ?
Đằng Chi Sơ và Từ Phu Nhân cùng nhìn về phía Bạch Tỉ, Bạch Tỉ chẳng hiểu tại sao bỗng dưng lại bị nhìn như vậy, cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...
Nàng dùng ngón tay chỉ chỉ vào chính mình: "Không phải các người định để ta làm mồi nhử chứ?"
Từ Phu Nhân quyết đoán gật đầu, với tư cách là não tàn phụ trách hậu viện của Nữ Oa Cổ Thần, ông sâu sắc cho rằng thực hiện di mệnh vá trời quả thật là chuyện quan trọng nhất. Đằng Chi Sơ không nói gì, dường như đang suy tính khả thi của việc này, cuối cùng hắn khẽ xoa đầu Bạch Tỉ, nói: "A Tỉ, ta sẽ đi cùng nàng."
Bạch Tỉ có chút tức giận, đi cùng thế nào được, chàng một người sống đứng sờ sờ ra đấy, chàng cho rằng Đỗ Vũ bị mù hay là chàng có thể tàng hình?
"A Tỉ có muốn ta quấn lấy nàng không?"
Đằng Chi Sơ không có ý tốt cười cười, cái loại ám chỉ này khiến Bạch Tỉ không cách nào tiếp nhận nổi, muốn hắn quấn tay mình hay là quấn lấy chỗ nào trên người mình đây?
Trong đầu Bạch Tỉ không kìm được nghĩ đến bộ dạng hai người hóa thành rắn quấn lấy đuôi nhau, dẫn tới trên mặt đỏ ửng lên, kết quả hình ảnh vừa hiện lên nàng hoàn toàn không có cách nào thu lại được, trong đầu nàng hiện lên cảnh hai người ôm nhau trong thủy tạ Hoa Thành (thật ra là kéo để ngươi không bị chìm xuống! Á này), cùng ngủ trong phòng thấp bé ở Bất Chu, còn có hôn môi nhau dưới tàng cây mộc miên (cây hoa gạo)...
Nàng nhớ, A Sơ đã từng nói, nàng đã từng để lại vết sẹo cào rất sâu trên cổ hắn, nghĩ đến hôm nay lúc đối chiến với Hợp Hoan mình lại để lại vết thương mới trên cổ Thần Quân đại nhân, mặt Bạch Tỉ đỏ lên đến tận mang tai...
Thì ra mình thật sự bạo lực như vậy á!
"A Tỉ, ta thích sự nhiệt tình của nàng."
Trời ơi! Hóa ra hành vi thô lỗ dã man này lọt vào mắt A Sơ lại trở thành nhiệt tình, Bạch Tỉ yên lặng nghĩ thầm: "Thần Quân đại nhân, thật ra là chàng cuồng bị ngược phải không?
Từ Phu Nhân hoàn toàn bị bỏ bơ vô cùng không cam lòng, ngay lúc ông ấy chuẩn bị nói chút gì đó để tìm cảm giác tồn tại nhắc nhở bọn họ phải biết tôn trọng người già, đề cao sự tự chủ thì trước mặt chẳng còn ai, hai người họ đi mất rồi...
Từ Phu Nhân: "Ỷ vào tu vi cao mà bắt nạt người ta phải không!!! Tiểu bạch kiểm, ngươi có bản lĩnh phô diễn ân ái, ngươi có bản lĩnh thì đừng đi!"
Bạch Tỉ dừng ở một căn phòng nào đó trong Hắc Tháp, vẫn còn đang buồn bực, Đằng Chi Sơ không cho nàng cơ hội mở miệng hỏi, trực tiếp hung hăng ôm lấy nàng, xoa đầu của nàng, không nói lời nào.
"A Sơ - - "
"Sau này, đừng bao giờ chia xa, cho dù lên Bích Lạc (bầu trời) hay xuống Hoàng Tuyền thì cũng vĩnh viễn không chia lìa."
"A Sơ, sao chàng tìm được ta?"
Đằng Chi Sơ cười cười, nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn, ôm Bạch Tỉ ngồi lên chiếc giường trong phòng, mới chậm rãi mở miệng: "A Tỉ, còn nhớ rõ tờ khế ước mà nàng vẫn thường hỏi ta không?"
Đương nhiên là Bạch Tỉ nhớ rõ, khi đó còn chưa biết Tiểu Hắc chính là A Sơ, càng không nghĩ đến có một ngày, bản thân mình sẽ yêu thích ai đó, mỗi lần nàng hỏi đến khế ước, Tiểu Hắc đều là bộ dạng kiêu ngạo chỉ hận không thể hất đầu lên đến tận trời, nàng cũng lười dây dưa, đây là quyền lợi khế ước chủ tớ, bản thân nàng có thêm một sủng vật có thể nói chuyện phiếm có thể làm vật cưỡi, mặc dù có chút không nghe lời, dầu gì không phải phong cách.
"Khế ước phu thê, A Tỉ."
Khế. Ước. Phu. Thê. Bốn chữ kia giống như tiếng sấm rền, bùm bùm làm nổ tung trái tim thiếu nữ của Bạch Tỉ ra thành từng mảnh, cũng may thần thú da thô thịt dày, cho nên mới không đâm ra khỏi xương sườn xoay tròn ba vòng trên không trung rơi vào mặt Thần Quân đại nhân, cạch tình yêu đến rồi sao sao.
"A Sơ." Bạch Tỉ kề sát trán mình lên trán Đằng Chi Sơ, lẩm bẩm: "Không nóng mà, không thể nào, A Sơ, hóa ra chàng đã sớm thích ta như vậy rồi!"
Đằng Chi Sơ khẽ gõ lên đầu Bạch Tỉ một cái: "Ngốc nghếch, đương nhiên không phải!"
Bạch Tỉ "á" một tiếng, có hơi thất vọng.
"Từ một vạn năm trước đã thích nàng rồi."
Đằng Chi Sơ không nói nửa câu sau --- chỉ là khi đó ta không biết...
Nhưng cũng may, may mà lần này ta đã bắt được nàng, nắm giữ được thể xác của nàng, trái tim của nàng, toàn bộ linh hồn nàng...
Giống như những cặp thanh mai trúc mã ở dưới phàm kia, thuở niên thiếu luôn miệng nói nam nhi chí tại bốn phương, nhất định phải được thử một lần ra biên cương, lên chiến trường, nhưng đến ngày công thành chỉ còn bộ xương khô, chẳng phải vẫn luôn tâm tâm niệm niệm về bóng hình xinh đẹp dưới gốc mai nơi quê nhà sao?
Đến ngày nhắm mắt xuôi tay, mới hiểu ra...
Cho dù thế gian có muôn vàn màu sắc phong tình vạn chủng, trong lòng ta vẫn luôn chỉ có nàng.
Trong tiềm thức, Đằng Chi Sơ chỉ là vẫn luôn cố chấp cho rằng, Đằng Xà Bạch Tỉ, một vạn năm trước là phu thê, thì cho dù thế sự xoay vần thế nào, một vạn năm sau giữa bọn họ cũng chỉ có thể có một loại quan hệ -- phu thê.
Chuyện xưa giữa bọn họ, tới bây giờ chỉ có một phiên bản:
Sống chết ly biệt, cùng người thề nguyện;
Nắm tay cả đời, cùng sống đến già?