“Chuyện này thì liên quan gì đến ngươi.”
Cái hay không nói, đi nói cái dở.
Tô Thời tức giận, sắc mặt lập tức tối sầm, trầm giọng trả lời một câu.
Lúc trước vì ngại chiến đấu vất vả, nên cậu dồn hết điểm kỹ năng vào những phương diện khác, thế cho nên khi mới bị ném đến thế giới này, liền suýt nữa bị mấy ngày mưa bom bão đạn đánh về không gian chủ.
Bây giờ cậu vừa nghèo vừa không có tiền, đến cả gói thăng cấp chiến đấu sơ cấp nhất cậu cũng không mua nổi. Mấy gói quà mà hệ thống tặng tuy rằng cũng có tác dụng đặc biệt, có thể tăng khả năng chiến đấu trong lúc khẩn cấp nhưng chỉ kéo dài được ba giây, muốn sử dụng tiếp thì phải đợi đến ba mươi ngày.
Dựa vào thân thủ của vài chính, chỉ cần ba giây trôi qua, cậu nhất định sẽ vô cùng hoài niệm đãi ngộ bị bắt làm con tin một cách ôn nhu như bây giờ.
Nghe thấy câu trả lời của cậu, ánh mắt Vino hơi co lại, trong mắt ẩn hiện ra chút ảm đạm, cánh tay đang ôm lấy cậu cũng bất giác thả lỏng.
“Dina……"
Tô Thời nhịn không được nhăn mi lại.
Đồng thanh với tiếng gọi của Vino, còn có tiếng cảnh báo chói tai thông báo tính mạng của vai chính đang bị đe đọa vang lên.
Cổ đang bị bóp chặt, trên đầu còn có một khẩu súng, sao mà cậu làm uy hϊếp đến tính mạng của vai chính được.
Nếu là uy hϊếp khác thì……
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mạnh mẽ đá văng, ánh mắt Tô Thời chợt co rút lại, không chút do dự kích hoạt ba giây đặc hiệu, bỗng nhiên vặn người nhào về phía Vino.
Trong ba giây, cậu vặn cổ tay đè khẩu súng xuống, uốn cong cơ thể rồi bắt chéo khuỷu tay hắn ra sau lưng rồi đè hắn xuống, một loạt động tác sắc bén liền mạch lưu loát.
Vino không phản kháng, cũng không đủ thời gian để phản kháng.
Người vừa rồi còn bị hắn bắt làm con tin bây giờ ở ngay trước mặt hắn đỡ cho hắn một phát đạn, rồi lại vô lực mà ngã vào trên người hắn. Cánh tay khó khăn lắm mới đẩy được hắn ra sụp rũ xuống, máu từ từ chảy ra, đem tầm mắt đều nhuộm thành một mảnh đỏ tươi.
“Lạp Nhĩ, ai cho ngươi nổ súng!”
Trung úy từ sau tiến lên, đem nguyên soái như lung lay sắp đổ đỡ vào trong l*иg ngực, thần sắc nghiêm khắc lạnh giọng mở miệng.
Tay súng vừa bắn phát đạn vừa rồi thần sắc hoảng loạn, vô thố nhìn nguyên soái cư nhiên bị chính mình làm bị thương, lắp bắp muốn giải thích nói: “Vệ... Vệ binh nghe thấy âm thanh, nói tù binh có ý đồ gây rối, đại tá kêu tôi tới giải cứu nguyên soái……”
“Ta thật sự không biết, từ khi nào mà các ngươi lại không nghe lệnh của ta, tự tiện quyết định hành động.”
Đau đớn từ trên vai truyền tới, trước mắt cũng dần biến thành từng mảng màu đen. Tô Thời hít lấy một hơi, thanh âm trầm thấp ngữ khí bằng phẳng, lại vẫn như cũ khiến sắc mặt Lạp Nhĩ nháy mắt trắng bệch.
“Nguyên soái!”
Vị đại tá theo sau vội vàng tiến lên, cũng bị tình hình trước mắt làm cho hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Chúng tôi chỉ là lo lắng cho an nguy của nguyên soái……”
“Lo lắng cho an nguy của ta, cho nên các ngươi định gϊếŧ hắn ta sao. Các ngươi có biết mạng sống của hắn ta quan trọng như thế nào không?”
Áo choàng dày nặng đã che đi gần hết máu, Tô Thời thở sâu căng thẳng thân thể, bình tĩnh nhìn cấp dưới trước mặt.
Một tay súng còn chưa tính, theo sau còn có đại tá tâm phúc của Terence, chắc chắn cậu phải có lời giải thích hợp lí cho hành vi vừa rồi.
Không ít người trong chính phủ Terence đã chứng kiến qua thủ đoạn máu lạnh của Dina, đại tá có chút hoảng thần, kinh hồn táng đảm tiến lên một bước: “Nguyên soái, ngài là bảo vật của đế quốc, dù tên tù binh kia có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng ngài.”
“Ngu xuẩn.”
Tô Thời trầm giọng ngắt lời hắn, ánh mắt rũ xuống, chậm rãi nói: “Có phải vì hoàng thất đã giao ra quyền lực quá lâu, nên giờ các ngươi đều đã quên mất ảnh hưởng của bọn họ đối với quốc gia này rồi sao?. Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu người kế vị tiếp theo hoàng thất chết trong tay của quân chính phủ, sẽ khiến cho dân chúng phản ứng dữ dội đến mức nào không?”
Ngữ khí của cậu không tính là nghiêm khắc, nhưng sau lưng đại tá đã đổ không ít mồ hôi lạnh.
Đế quốc Canta hiện tại là đế quốc dựa theo chế độ cộng hòa, hoàng thất đã sớm không còn quyền lực, nhưng vẫn như cũ là trung tâm tín ngưỡng của quốc gia. Dựa vào tình hình hiện tại, nếu vừa rồi Vino thực sự bị bắn chết, liền có thể trở thành ngọn lửa châm ngòi cho một cuộc nổi dậy trên toàn quốc.
Chính phủ Terence đã từng hùng mạnh đến mức, khiến phần lớn thành viên chỉ cần có chút địa vị là liền không thèm đặt hoàng thất vào trong mắt, hắn chỉ vì sốt ruột muốn lập công, mà lại quên mất tình thế bây giờ đã không còn được như lúc trước.
Nguyên soái Dina không chỉ là cứu tên tù binh kia, mà còn là đang cứu hắn một mạng.
Đại tá thần sắc biến ảo một lúc lâu, bỗng nhiên đứng nghiêm: “Nguyên soái, là ta đã quá lỗ mãng, xin ngài đưa ra hình phạt!”
“Tự mình đi nhận hình phạt đi, ngươi cảm thấy nên phạt như thế nào, thì trực tiếp nói với bọn họ là được.”
Máu đã chảy ra rất nhiều, trước mắt cũng trở nên tối sầm. Tô Thời thuận miệng đáp một câu, muốn cất bước ra cửa, lại phát hiện hai chân không còn chút sức lực.
“Ngài ở đây trị liệu đi, nguyên soái.”
Miệng vết thương do đạn bắn xuyên qua vai, chỉ trì hoãn một chút, mà máu đã chảy ra không ít.
Trung úy nửa cưỡng bách ấn vị nguyên soái không có chút tự giác ngồi lên bàn khám, đồng thời ra hiệu cho nhóm nhân viên y tế nhanh chóng tiến hành băng bó.
Vệ binh muốn đem Vino đi, nhưng lại bị Tô Thời trầm giọng ngăn lại, bọn họ đành phải phục tùng mệnh lệnh ra khỏi phòng, sau đó lui về một khoảng, rồi tiếp tục canh giữ khu vực ở cuối hành lang.
Có bài học từ lần trước, nên lần này Tô Thời không hề liếc mắt nhìn Vino nữa, chỉ tựa nửa người vào người trung uy, an tĩnh nhắm mắt lại.
Vino nhìn cậu, bàn tay nắm chặt, đáy mắt hắn rốt cuộc nổi lên một ngọn lửa u tối.
Vừa nãy, chỉ trong chốc lát, hắn tưởng như đã gặp lại Dina mà hắn đã từng quen biết.
Thân thể thon gầy kia đột nhiên bộc phát khí thế khiến hắn kinh hãi, sạch sẽ lưu loát, chuẩn xác quyết đoán, không một động tác dư thừa, không một lời giải thích đẩy hắn ra khỏi nguy hiểm.
Thậm chí còn không cho hắn chút thời gian kịp phản nào.
Ảnh hưởng của Hoàng thất, quả thực là cái cớ không tồi, nhưng không đủ thuyết phục để lấy nó làm lí do khiến Dina liều mạng cứu hắn.
Nhưng người có thể ở trong chớp nhoáng làm ra các phản ứng như vậy, tuyệt đối không thể không tránh thoát được một phát súng kia.
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện, khiến Vino lạnh đến thấu xương.
*
Miệng vết thương đã xử lý xong, nhóm nhân viên y tế cũng đã nhận lệnh rời đi, nhưng Dina vẫn như cũ hơi cúi đầu, không chút nhúc nhích dựa vào người trung úy.
Căn phòng không biết trở nên yên tĩnh từ khi nào.
Ánh mắt trung úy nhìn cậu, như đang do dự vì điều gì, rồi lại không thể nói ra thành lời.
“Dina.”
Vino nghe thấy giọng nói của chính mình, khô khốc khàn khàn, cảm giác thật xa lạ.
Hắn sợ hãi cái chân tướng kia, rồi lại không thể không từng bước tiếp cận nó.
“Ngươi có thể tránh mà, đúng không?”
Dina nghe tiếng gọi mở mắt ra, nhưng lại không lập tức nhìn về phía hắn, ánh mắt vô định nhìn vào góc tường trống rỗng.
Không còn vẻ thờ ơ lạnh lùng như trước, cặp mắt kia đã dịu xuống. Không biết có phải vì bị hắn nói trúng bí mật trong lòng hay không, vẻ mặt cậu bỗng nhiên hiện ra chút ngơ ngác, tóc xoã xuống trán, nhìn qua thậm chí còn trẻ hơn so với tuổi thật.
Vino bỗng nhiên cảm thấy có chút không thể thở nổi.
Hắn không có cách nào khác chỉ biết đứng đó, không thử đi tìm chân tướng bị che giấu, không thử đi tìm hiểu nỗi khổ của đối phương, cũng không đi hỏi xem cậu có ổn không.
Rồi một ngày bọn họ lại đường ai nấy đi, cho đến một ngày nào đó, hắn có lẽ sẽ nghe tin người kia đã chết. Sẽ không có cảm khái, sẽ không có thở dài, cái chết của một kẻ phản bội, không đủ để khơi dậy chút gợn sóng nào.
Áp xuống cảm xúc dâng trào trong l*иg ngực, Vino chậm rãi bước tới, đỡ lấy bả vai không bị thương của cậu, ngữ khí mười phần nhu hoà nói.
“Dina, ngươi có gì muốn nói với ta không?”
…… Mè đú.
Trơ mắt nhìn độ hiểu lầm của vai chính tụt xuống còn 40, Tô Thời cô đơn cúi đầu, đau lòng đến mức không nói nên lời.
Không thu được hiểu lầm của vai chính, thì thế giới này cao nhất cũng chỉ đạt đến cấp B, khen thưởng cấp A [ nhân đôi điểm kinh nghiệm], cư nhiên cứ như vậy ngâm nước nóng.
Cả nước nhiều người như vậy, ai cũng coi cậu là chó săn của chính phủ Terence, cho dù hệ thống có ngẩng ngược vô lý giảm điểm thưởng, thì cũng dư dả tích góp được năm vạn điểm kinh nghiệm. Nếu là còn có thể nhân đôi nữa thì chỉ cần trong một giây là có thể thoát nghèo trở thành đại địa chủ rồi.
Đã thế còn chưa chắc có cái thế giới nào được trời ưu ái cho cái cục diện như vậy nữa, Tô Thời bị cái nghèo làm cho điên rồi, ngực cậu không ngừng phập phồng, đau lòng đến mức cơ thể mơ hồ run rẩy.
Nhìn người trước mặt cúi thấp đầu bày ra tư thế chống cự người, khiến cho Vino nhớ lại hồi ức cực xa xăm nào đó, trong mắt an tĩnh không khỏi hiện lên chút sắc ấm nhàn nhạt.
“Ngươi vẫn giống như trước đây. Lúc còn ở trong học viện, ngươi bị chúng ta lôi kéo làm trái kỷ luật, lão sư hỏi ngươi, ngươi không chịu bán đứng chúng ta, cũng không muốn nói dối lão sư, nên chỉ biết như vậy cúi đầu không hé răng câu nào."
Hắn đột nhiên ngừng lại, nhìn ánh mắt mờ mịt không rõ của Dina, ngữ khí vẫn trầm tĩnh bình thản như cũ: “Sau đó ta đi gặp lão sư, Dina…… Không thể không nói, vô luận đạn tuyến hay là độ chính xác, đó thật sự là phát súng kém cỏi nhất mà ngươi từng bắn.”
Sắc mặt Tô Thời lập tức trầm xuống.
Đó là ngày thứ hai khi cậu đến thế giới này, vừa mới lấy lại được tinh thần sau khi bị mưa bom bão đạn của thế giới này đánh đến mém chút nữa bay về thế giới chủ, thì đã bị lão sư như kẻ điên kia kéo vào trong phòng tối, nhét một khẩu súng vào trong tay cậu bắt cậu ngắm bắn.
Không nổ súng liền bị đánh, quyền cước đều là thật. Cậu bị đánh đến mức nước mắt bay tứ tung, mới cắn răng nhắm chặt mắt nơm nớp lo sợ bóp cò.
*
Sau khi suy xét đến nhiệm vụ của hệ thống, Tô Thời đương nhiên vui vẻ nhận lời yêu cầu bí mật tiến vào bên trong nội bộ của kẻ địch, một phát súng đó thật sự đã để lại cho cậu một bóng ma rất lớn.
Thế cho nên ngày hôm sau cậu liền lập tức cuốn gói đi thẳng đến chính phủ Terrence, đầu cũng không ngoảnh lại rời khỏi nơi thương tâm này.
"Khi đó ta tự cho mình đáp án, rằng lương tri của ngươi chắc chắn vẫn chưa mất, chắc chắn vẫn còn một tia thiện niệm."
Vino không để ý đến hoạt động tâm lý phong phú của cậu, chỉ chậm rãi nói, ánh mắt rơi vào một mảnh bóng tối ở góc tường, giọng nói đã mơ hồ trở nên khàn khàn.
“Nhưng... Bây giờ ta lại thật sự muốn biết, liệu có còn một câu trả lời nào khác hay không……?”
Tác giả có lời muốn nói: Tô Thời: Đúng đó. Là ta ngắm không chuẩn đấy. Thì làm sao. Làm sao nào? (ノ#-_-)ノ