Quyển 1 - Chương 1: Kẻ phản bội vĩ đại

Đêm đã khuya, nhưng trong văn phòng nguyên soài đế quốc vẫn như cũ sáng đèn, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy một vài tiếng ho nhẹ truyền ra.

Tiếng ho bị đè ép tới cực thấp, giống như chỉ hơi không chú ý liền sẽ tan biến dưới ánh trăng lạnh lẽo này vậy.

Cửa kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, viên trung úy bưng một ly ca cao nóng hổi đi qua, cẩn thận đặt bên cạnh bàn, sợ quấy rầy đến nguyên soái đang làm việc.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có lẽ đại đa số mọi người đều không thể tin được, vị nguyên soái lãnh khốc cao ngạo trong lời đồn của đế quốc Canta lại trẻ tuổi như vậy.

Nhưng cũng thật đơn bạc cùng gầy yếu.

“Nguyên soái Dana, theo mệnh lệnh của ngài, những tướng lãnh của quân nổi dậy chúng ta bắt được đã bị nhốt trong phòng giam 149.”

Trung úy chần chừ một lúc, nhưng sau đó vẫn lấy hết can đảm tiến lên một bước, hơi hơi cúi người về phía trước, thấp giọng bẩm báo một câu.

Người ngồi sau bàn làm việc nghe tiếng ngẩng đầu lên, khuôn mặt ẩn đằng sau ánh đèn vàng ấm áp của chiếc đèn bàn.

Thân là nguyên soái được xưng thiết huyết của đế quốc, nhưng khuôn mặt của anh lại quá mức thanh tú nhu hòa, nếu không phải đôi mắt đen nhánh loé lên ánh sáng kia, chỉ sợ đã bị coi thành một thanh niên hiền lành vô hại.

“Tôi biết, Nuya.”

Dường như đang thất thần nghĩ đến chuyện gì khác, Dina trầm mặc một lúc mới gật gật đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra cái hộp tinh xảo đưa cho hắn: “Đem cái này lặng lẽ đặt trong bữa tối của bọn họ, đừng để người khác biết.”

Trung úy hô hấp cứng lại, hốc mắt bỗng nhiên đỏ bừng, vội vàng tiến lên một bước: “Nguyên soái, đây là thứ tổng thống cố ý kêu người đưa cho ngài, để ngài bồi bổ sức khỏe.....”

“Nuya, anh hẳn là cũng biết rõ, thứ này hiện tại để cho người khác còn hơn là lãng phí lên người tôi mà.”

Dina nhìn hắn, bỗng nhiên nhàn nhạt cười, ngữ khí bình tĩnh ôn hòa: “Nói tình hình thẩm vấn đi, tôi tin tưởng khả năng của anh, vậy bọn họ đã khai những gì?”

Nụ cười của anh thập phần nhu hòa, nhưng lại mang theo chút mỏi mệt, nếu nhìn kỹ, không khó phát hiện sắc mặt của anh tựa hồ đặc biệt tái nhợt.

Trung úy khó xử cúi đầu, thần sắc giống như có chút giãy giụa, sau một lúc lâu mới thấp giọng mở miệng: “Bọn họ, bọn họ không biết khổ tâm của ngài, nguyên soái……”

“Xem phản ứng của anh, chắc bọn họ đối với tên phản đồ tôi đây chắc nói không ít lời hay ý đẹp gì nhỉ.”

Dina mở miệng khẽ cười, trong mắt thế nhưng có chút vui mừng, ngồi thẳng dậy nói: “Như vậy liền tốt, tôi vốn còn lo lắng bên trong nội bộ bọn họ có mấy tên còn không đủ cứng, xem ra tôi đã đánh giá thấp bọn họ……”

Giọng nói còn chưa dứt, tiếng chuông báo cáo khẩn cấp trên bàn đột nhiên vang lên.

Hai người thần sắc đồng loạt khẽ biến, Dina giơ tay ấn xuống, bên trong truyền đến giọng nói đầy hưng phấn.

“Nguyên soái, cuối cùng cũng có tên nhịn không được khai ra! Chúng tôi còn tưởng rằng chỉ là bắt được mấy tên tướng lĩnh cao cấp bình thường, nhưng không ngờ lãnh đạo Vino của bọn chúng cũng che giấu thân phận ở trong đó, chúng tôi đã bắt được hắn!”

“…… Làm tốt lắm, tôi sẽ lập tức qua đó.”

Trầm giọng biểu dương một câu, Dina khẽ thở dài một tiếng rồi buông cái nút ra, cảm giác căng thẳng kinh ngạc lúc nãy cũng dần lắng xuống, lắc đầu bất đắc dĩ cười khổ: “Nuya, nếu lần sau tôi lại nói cái gì không phù hợp, thì nhớ kịp thời ngăn tôi lại.”

“Nguyên soái, ngài muốn ra tay che chở cho Vino điện hạ sao?”

Thấy anh đang cố gắng đứng lên, trung úy nôn nóng tiến lên một bước, giơ tay đỡ lấy cánh tay anh: “Ngài thật vất vả mới đi đến bước này, nếu muốn cứu Vino điện hạ, kế hoạch ngài khổ tâm tính toán khả năng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát......”

“Ngoài anh ta ra, ai cũng có thể hy sinh, đương nhiên cũng bao gồm cả tôi. Nuya, anh phải ghi nhớ thật rõ điều này.”

Anh nhẹ nhàng đánh gãy lời hắn nói, Dina kêu hắn giúp mình mặc lên áo choàng, đem súng đặt ở bên hông, vội vàng đi đến phòng thẩm vấn.

Vino đương nhiên không thể có nửa điểm bất trắc nào, không chỉ vì thắng lợi của cuộc nổi dậy, mà còn là vì nhiệm vụ của anh.

Thế giới này đang ở năm 3497, tổng thống Terence tàn bạo độc ác đem hoàng thất vốn đã giao ra quyền lực bức đến cùng đường, đồng thời áp đặt chế độ độc tài chuyên chế lên người dân, dùng các hành động đàn áp đẫm máu để đè ép các cuộc nổi loạn. Cả nước tràn đầy tiếng oán than dậy đất, họ gửi hy vọng tới hoàng thất có thể lần nữa đứng lên lật đổ chính quyền Terence.

Vino chính là nhân vật chính được đặt nhiều kỳ vọng kia.

Còn anh, tên thật của anh không phải là Dina, và cũng không phải nguyên soái của đế quốc này.

Anh tên Tô Thời, đã từng là ký chủ có tỉ lệ sống sót cao nhất trong tất cả các vị diện, sở trường là ném nồi, diễn kịch, phóng súng đạn phi pháp. Đáng ra chỉ còn một bước nữa là trở thành vương giả, nhưng ai mà ngờ lại bị báo cáo quá trời.

Toàn bộ điểm kinh nghiệm của Tô Thời bị đóng băng, bị chịu khổ lưu đày, còn bị ép buộc trói định với hệ thống tự động đoạt nồi, bắt buộc phải đến các thế giới nhỏ khác nhau để trải nghiệm cảm giác gánh nồi vu oan giá họa.

Càng biếи ŧɦái chính là, không chỉ muốn gặp nồi phải gánh, mà còn phải gánh đến hợp lý, gánh đến bi tráng, tốt nhất có một hồi ngược thân ngược tâm sinh ly tử biệt. Nếu có thể thuận lợi đạt được thành tựu “Gánh nồi đến chết”, còn có thể được khen thưởng thêm vào 5000 điểm kinh nghiệm.

Nhiệm vụ của anh lần này, chính là nhẫn nhục chịu đựng, bị mọi người hiểu lầm vì vinh hoa phú quý mà phản bội quân nổi dậy, làm chó săn cho chính phủ Terence.

Một khi người đứng đầu quân nổi dậy chết trong tay anh, chiến cuộc vốn dĩ ưu thế đã nghiêng về một phía liền có khả năng phát sinh xoay chuyển, hiểu lầm liền biến thành sự thật, vậy cũng có nghĩa nhiệm vụ trực tiếp thất bại.

Tô Thời, người không có tiền chi trả cho việc vi phạm hợp đồng lo lắng sốt ruột, bước chân càng lúc càng nhanh, máu trong l*иg ngực đột nhiên dâng trào, chớp mắt một cái trước mắt bỗng tối sẫm.

“Nguyên soái!”

Trung úy hô nhỏ một tiếng, bước nhanh tiến lên đem anh đỡ lấy: “Nguyên soái, vết thương lần trước của ngài còn chưa lành hẳn, không thể quá miễn cưỡng.”

“Tôi không sao……”

Nửa người anh dựa vào trên người hắn để bớt đi cơn choáng váng, Tô Thời lắc đầu, thở sâu một lần nữa đứng thẳng lên.

Phòng thẩm vấn ở ngay trước mắt.

Nghìn cân treo sợi tóc, anh nhất định phải đi vào, giải cứu tiền của mình trước nguy cơ đền bù vi phạm hợp đồng mới được.

Đứng yên bên ngoài phòng thẩm vấn, hơi thở Tô Thời bỗng nhiên đã xảy ra biến hóa.

Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng vô cảm, đường nét khuôn mặt sắc sảo, cơ thể đang bị cơn đau trả tấn dần đứng thẳng lên, bước chân cũng không còn dè dặt mà trở nên cao ngạo.

Cánh cửa được đẩy ra, nghe tiếng cửa mở người đàn ông bị nhốt trong phòng giam ngẩng đầu, ánh mắt trầm mặc chăm chú nhìn anh.

Chỉ là đến chậm có một lát, mà trên người người đàn ông đã chồng chất vết thương, miệng vết thương dữ tợn trải rộng khắp cơ thể, nhưng khí thế lại không hiện chút chật vật nào.

Không thể không thừa nhận, giáo dục tinh anh hoàng gia đã được thể hiện trên người Vino một cách hoàn mĩ.

Hắn có cơ thể cao lớn cường tráng, cơ bắp rắn chắc, khuôn mặt anh tuấn kiên nghị nhưng trầm ổn nửa ẩn trong bóng tối. Rõ ràng đang bị giam giữ, nhưng trong đôi mắt đen láy lại vẫn như cũ đựng đầy tinh quang bất diệt.

Tô Thời bước chân ngừng ở cửa, không dấu vết mà thở phào nhẹ nhõm.

Còn tốt còn tốt, điểm kinh nghiệm không sao rồi.

Sự an tâm trong mắt Tô Thời nhanh chóng tan biến thay vào đó nó trở nên lạnh lùng đi, giơ tay tiếp lấy roi ngựa mà cấp dưới đưa tới, nắm chặt ở trong tay chậm rãi uốn cong, khóe môi cũng cong lên một độ cung lạnh băng.

“Tình hình thế nào rồi, hắn có khai ra gì không?”

Roi ngựa được làm từ hợp kim đặc biệt, có cạnh rất sắc bén, nếu thật sự dùng tới mười phần sức lực, lại không trị liệu kịp thời, nói không chừng có thể gϊếŧ người đang chịu hình phạt.

Tô Thời đem roi ngựa đưa cho viên trung úy ở phía sau, không dấu vết mà hơi hơi gật đầu.

Người phía sau trầm mặc nhận lấy, hung hăng quất thật mạnh vào người đàn ông đang bị trói cả hai tay.

Lực được khống chế đến vừa vặn, trên lưng Vino xuất hiện một viết thương nhìn rất khủng khϊếp nhưng thực chất lại không đủ để tổn thương đến gân cốt nội tạng.

Roi ngựa quất lên tiếng gió sắc bén, vết máu từ từ lan ra.

Hiện tại chỉ cần tìm cơ hội để làm Vino ngất xỉu đi, thì anh liền có thể lấy lí do vì còn muốn tra hỏi ra càng thêm nhiều thông tin, mà gọi người đem đối phương đi trị liệu, rồi lại "bất cẩn" để lộ cơ mật khiến quân nổi dậy nhân cơ hội này đến cướp ngục.

Sau đó đem củ khoai lang phỏng tay này tống đi thật xa.

“Nguyên soái, hắn ta từ đầu đến cuối không không hé răng ra nửa lời.”

Cấp dưới vội vàng tiến lên một bước, cung kính mà cúi người trả lời: “Nếu ngài cho phép, chúng tôi dự định sẽ sử dụng hình phạt tàn khốc hơn lên người hắn ta, cho đến khi hỏi ra được thứ khiến ngài hài lòng mới thôi.”

“Không cần phải xuống tay nặng như vậy, hắn so với ngươi tưởng tượng còn quan trọng hơn nhiều.”

Tô Thời tùy ý xua tay, ngữ khí ý vị thâm trường hơi trầm xuống: “Chúng ta có quá nhiều thứ muốn đào ra từ trên người hắn, nếu đánh chết rồi thì rất phiền toái……”

Giọng nói còn chưa dứt, xích sắt đột nhiên trầm xuống, Vino không rên lên một tiếng mà ngất đi.

……

Phối hợp cũng thật ăn ý mà.

Mấy lời kịch anh chuẩn bị từ nãy tới giờ lại không có đất dụng võ rồi, Tô Thời đặt tay sau lưng xoay người, trung úy lập tức hiểu ý. Vòng quanh Vino kiểm tra, đúng lúc tiến lên một bước đánh vỡ sự lặng im.

“Nguyên soái, trên người hắn hình như có vết thương cũ khá nghiệm trọng, nếu muốn tiếp tục tra khảo, e rằng phải tiến hành trị liệu trước mới được.”

Tuy rằng rõ ràng đối phương nói ra là sự thật, nhưng công lao còn đang bày ra ở trước mắt, cấp dưới không cam lòng: “Nguyên soái! Kỳ thật chúng ta cũng có thể tiêm cho hắn một liều tỉnh táo, tác dụng của thuốc có thể kéo dài đến ba ngày.......”

“Vẫn là trị liệu trước đi, dù sao thì hắn vẫn là hoàng thân quốc thích, cũng phải để cho hoàng thất chút mặt mũi.”

Tô Thời nhẹ nhàng nói ra, nhưng bên trong lại ẩn chứa hàn băng khiến cấp dưới theo bản năng ngậm miệng lại, vội vàng nghiêm người đồng ý, kêu người đưa Vino đến phòng y tế.

Vết thương trên người là thật, ngất đi cũng là thật. Vino bị người đẩy đến phòng y tế, vết thương trên người cuối cùng cũng được chữa trị.

Tạm thời thoát khỏi phòng giam lạnh lẽo cùng tra tấn tàn khốc, sự thoải mái ấm áp tương phản khiến hắn không khỏi ẩn ẩn thả lỏng.

Bình tĩnh nằm trên bàn khám, trong đầu Vino vẫn còn nhớ lại ánh mắt vội vàng lúc nãy.

Cặp mắt cao ngạo đạm mạc kia thật sự quá hoàn mỹ, ngay lúc bước vào cửa, lại hiện lên một tia sáng khiến hắn không thể không chú ý.

Rất gần với cảm giác an tâm, thậm chí có thể gọi là thoải mái...... một loại ánh sáng vô cùng ấm áp.

Ấm áp đến mức ngực hắn ẩn ẩn đau nhức.

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Thời: Tôi không có, tôi không có mà.

(*"_ゝ`)