Cái gọi là chuyến du lịch hai ngày một đêm, ngày hôm sau chỉ có nửa ngày, bọn họ phải trả phòng trước mười hai giờ. Chỉ có Tiêu Thệ và Hà Xuân Sinh là thức dậy trước bảy giờ, những người khác đều ngủ đến hơn chín giờ mới dậy. Tiêu Xuân Thủy cũng ngủ đến gần chín giờ.
Lúc bảy giờ rưỡi, Tiêu Thệ xuống lầu nấu ít mì, cùng Hà Xuân Sinh ăn điểm tâm. Hai người ngồi trên bàn ăn dùng bữa sáng xong, Tiêu Thệ dọn dẹp chén đũa, lúc rửa chén làm vỡ một cái chén sứ. Hà Xuân Sinh đứng ở cửa nhà bếp nhìn y, không biết cảm giác hoảng loạn của y từ đâu ra.
Hà Xuân Sinh không quen phỏng đoán lòng người, chỉ cảm thấy sau khi thức dậy, thái độ của Tiêu Thệ đối với hắn lại càng cẩn thận hơn, quyết định đã đưa ra đêm qua mặc dù không bị lay chuyển, thế nhưng hắn cảm nhận được con đường phía trước sẽ rất gian nan.
Lúc Tiêu Thệ ra khỏi nhà bếp, Hà Xuân Sinh hỏi: "Tiêu Thệ, số điện thoại của cậu là bao nhiêu?"
Tiêu Thệ sửng sốt một chút rồi hoàn hồn, đọc số điện thoại mình. Hà Xuân Sinh bấm điện thoại, điện thoại Tiêu Thệ vang lên.
"Tôi gọi đó, lưu lại đi." Hà Xuân Sinh thấy Tiêu Thệ không phản ứng, nhắc nhở y.
Tiêu Thệ ngẩng đầu nhìn Hà Xuân Sinh. Hà Xuân Sinh nở nụ cười: "Sao vậy? Không lưu số tôi, đến lúc tôi gọi cho cậu, cậu lại tưởng điện thoại quấy rầy."
"Sao có thể như thế được." Tiêu Thệ lưu số điện thoại của Hà Xuân Sinh. Y thấp thỏm bất an. Trước đây Hà Xuân Sinh có vẻ cũng không muốn lui tới với mình, bây giờ rốt cuộc hắn định làm gì?
Tiêu Thệ cũng không cho rằng Hà Xuân Sinh vẫn còn ý gì với mình, y chỉ xem hành vi năm đó của Hà Xuân Sinh là kích động của tuổi mới lớn và tìm kiếm sự an ủi mà thôi. Nhiều năm như vậy rồi, mặc dù Trần Thần nói chưa từng thấy Hà Xuân Sinh có bạn gái, Tiêu Thệ lại cảm thấy có khi hắn đã có người bầu bạn nhưng lại không muốn để người khác biết. Nếu Hà Xuân Sinh không phải thẳng, hắn đương nhiên không muốn người khác biết bạn đời của mình là ai.
Tiêu Thệ ngẩn ngơ bỏ di động vào túi, lần đầu tiên nhìn thẳng vào vấn đề này, lòng thầm tưởng tượng dáng vẻ người bạn đời có thể có của Hà Xuân Sinh, có lẽ đó là một cậu trai văn nhã trắng trẻo gầy yếu nhỉ?
Nhưng chuyện đó đã không còn liên quan gì đến y nữa. Tiêu Thệ nghĩ thầm, y và Hà Xuân Sinh có thể gặp lại nhau đã tốt lắm rồi, y vốn tưởng rằng đời này sẽ không còn gặp lại Hà Xuân Sinh nữa. Có thể trở thành bạn bè —— hoàn thành tâm nguyện của Tiêu Thệ 14 tuổi, đó cũng là trời xanh ban ơn.
Những người bạn học quen dậy trễ rốt cuộc cũng rời giường, ăn sáng xong đã mười giờ hơn. Bọn họ tản bộ một vòng quanh khu du lịch, Tiêu Thệ cầm máy ảnh của mình chụp một vài bức ảnh. Tiêu Xuân Thủy kéo tay Hà Xuân Sinh đi tản bộ, Tiêu Thệ muốn nắm tay con bé, con bé lại cự tuyệt, một lòng quấn lấy Hà Xuân Sinh. Tiêu Thệ đi sau lưng bọn họ, nghe con gái cùng Hà Xuân Sinh tán gẫu, Hà Xuân Sinh kiên nhẫn vô cùng, nói với con bé đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
Lúc ngồi xe Trần Thần trở về thành phố, Tiêu Xuân Thủy vẻ mặt bí hiểm nói với Tiêu Thệ: "Ba ơi ba ơi, con với chú Hà hẹn rồi, thứ tám này con muốn đi nhà chú ấy chơi."
"Thứ mấy?"
"Thứ tám đó!" Tiêu Xuân Thủy nói lại lần nữa.
"Xuân Thủy, không có thứ tám!"
"Có mà! Thứ hai thứ ba thứ tư thứ năm thứ sáu thứ bảy thứ tám!"
Tiêu Thệ cười nói: "Một tuần chỉ có thứ hai đến thứ bảy, còn lại là chủ nhật. Con hẹn chú Hà thứ mấy?"
"Thứ tám!" Tiêu Xuân Thủy sắp khóc rồi, "Con muốn thứ tám đi nhà chú Hà chơi!"
"Vậy thì chủ nhật đi thôi."
"Thứ tám!"
Tiêu Thệ không dây dưa với Tiêu Xuân Thủy nữa, bởi vì Trần Nặc Nghi đã tỉnh ngủ, sửa lại nhận thức sai lầm về ngày thứ của Tiêu Xuân Thủy.
Tiêu Thệ về đến nhà, ăn cơm trưa, rửa chén bát xong thì sắp xếp cho Tiêu Xuân Thủy ngủ trưa. Lúc ra khỏi phòng, y thấy Dương Liễu ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, bên cạnh là chiếc radio vốn vẫn dùng để nghe đài, bây giờ sợ làm ồn Tiêu Xuân Thủy ngủ nên đóng lại.
Dương Liễu vốn cận nặng, từ khi mắt trái bị mù, mắt phải cũng rất mờ, thị lực giảm đi rất nhiều. Lúc đẹp trời ra ngoài, có thể trông thấy mờ mờ, nhưng lúc thời tiết không tốt hoặc ở nơi thiếu ánh sáng, bà muốn nhìn thấy đồ vật xung quanh cũng khó khăn. Bà không tiếp tục xem TV và đọc sách nữa, ở nhà buồn quá, bà sẽ nghe đài.
"Mẹ, mẹ có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
"Không cần đâu, tối mẹ ngủ nhiều, trưa không cần ngủ." Dương Liễu vỗ vỗ ghế sô pha, ra hiệu Tiêu Thệ ngồi xuống.
Sau khi Tiêu Thệ trưởng thành, nếu mẹ làm ra động tác này thì nhất định là có chuyện tương đối quan trọng muốn nói. Tiêu Thệ ngồi xuống, trong lòng bất an.
"Con và Trần Thiến có phải tan vỡ rồi không, đã không còn cách nào cứu vãn nữa à?" Dương Liễu hỏi thẳng vấn đề.
Tiêu Thệ không biết nên gật đầu hay lắc đầu, chỉ có thể im lặng.
"Mẹ nghe người trong trường học nói tình cờ gặp Trần Thiến đi bệnh viện khám thai, còn chúc mừng mẹ." Dương Liễu hỏi, "Con nói xem xảy ra chuyện gì?"
"Cô ta nói muốn ly hôn."
Dương Liễu thở dài, "Bà nội con năm đó đi xem bói, nói con không thể kết hôn sớm. Lúc đó mẹ mới hơn ba mươi tuổi, cuộc sống đầy đủ, mẹ từ nhỏ theo thuyết vô thần, nhất quyết không tin những chuyện thần quỷ kia. Nhưng mà ba con..."
Dương Liễu lấy kính xuống, xoa xoa khóe mắt, không nói tiếp những lời khi nãy nữa: "Không thể không tin được. Con từ nhỏ đã hiền lành, bị người ta theo đuổi mới lung lay. Mẹ cho rằng Trần Thiến từ nhỏ đã theo đuổi con, có lòng với con như vậy, sẽ tốt với con. Nếu ba con không bệnh..."
"Cho dù ba không bệnh, cũng chỉ muộn mấy năm thôi." Tiêu Thệ ngắt lời Dương Liễu.
Dương Liễu không còn lời nào để nói, bà trầm mặc một lúc, hỏi: "Vậy con ly hôn sao?"
"Cô ta muốn con đưa một nửa tiền nhà, không cần Xuân Thủy." Tiêu Thệ nói, "Điều kiện này, con không đồng ý."
Dương Liễu thở dài, không nói nữa. Cuối cùng bà nói: "Mẹ và ba con trước sau cho Trần Thiến mười vạn, bao nhiêu đó tiền nó còn thấy không đủ, còn đòi một nửa tiền nhà sao? Cái nhà này lúc con mua không phải viết tên mẹ à?"
Lúc mua căn nhà này, Trần Thiến đã từng thuyết phục Tiêu Thệ không để tên Dương Liễu mà để tên hai người bọn họ. Tiêu Thệ hiếm khi kiên định như vậy, nói cho cô biết đó là tiền của cha mẹ, mua nhà nhất định phải để tên Dương Liễu.
"Mẹ, mẹ không cần lo lắng." Tiêu Thệ bình chân như vại, "Bây giờ là cô ta muốn ly hôn, không phải con muốn. Nhà là mẹ mua, không phải tài sản của con. Cô ta cũng nên biết yêu cầu của mình vô lý."
"Con không gấp." Tiêu Thệ cười nhạt, "Con lại không tái hôn, con gấp làm gì?"
Trần Thiến có ly hôn hay không, đối với y mà nói cũng như nhau cả. Hôn nhân không phải chỉ một tờ giấy là có thể trói buộc nhau, ngoài tờ giấy kia, mỗi một đôi vợ chồng đều có cuộc sống riêng của mỗi người, có thể mẫu mực, cũng có thể khác thường. Tiêu Thệ từ lâu đã học cách bình tĩnh, nếu không dự định quãng đời còn lại sẽ có tình cảm với ai, y cũng sẽ không quan tâm mình phải mang cái danh này bao lâu.
Chỉ có mẹ Dương Liễu và con gái Tiêu Xuân Thủy, y tuyệt đối sẽ không buông tay, bất luận thế nào cũng phải bảo vệ.
Tiêu Thệ không ngủ trưa, nhà của bọn họ ba phòng ngủ một phòng khách, tuy rằng cũ kĩ, lại rất rộng rãi. Một phòng y và Tiêu Xuân Thủy ở, một phòng là phòng Dương Liễu, còn lại một phòng là phòng đọc sách của Tiêu Thệ. Tiêu Xuân Thủy ngày càng lớn hơn, không thể ở cùng cha mãi được, hai tháng trước Tiêu Thệ đã mua một chiếc giường tầng, đổi giường trong phòng ngủ chính. Hiện tại Tiêu Xuân Thủy một mình ngủ giường trên, Tiêu Thệ định sau khi con bé được năm tuổi sẽ ở cùng Dương Liễu, y thì một mình ngủ một phòng.
Tiêu Thệ trở về phòng đọc sách, bắt đầu viết bài viết về du lịch của mình. Y không có ý định quảng cáo cho khu du lịch, chỉ là thói quen sau khi đi du lịch về sẽ viết một vài thứ, tích góp một vài bài viết, lúc có nhu cầu sẽ gửi bài.
Y vừa mở máy tính, điện thoại đã vang lên. Liếc nhìn màn hình, là tin nhắn của Hà Xuân Sinh. "Tôi thêm WeChat của cậu, đồng ý đi."
Bàn tay cầm điện thoại của Tiêu Thệ bỗng nhiên không còn chút sức lực nào, y phát hiện mình miệng khô lưỡi khô, chỉ muốn uống cốc nước đá.
Tiêu Thệ đồng ý kết bạn với Hà Xuân Sinh, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lát, đối phương không nói gì. Y thở phào, đặt điện thoại xuống.
Tiêu Thệ không cách nào tập trung tinh thần được, không tới một phút đã xem điện thoại, đến phút thứ mười, y cảm thấy Hà Xuân Sinh có khi cũng không phải muốn nói gì với y, chỉ là kết bạn WeChat mà thôi.
Y không cách nào khống chế chính mình không chú ý đến Hà Xuân Sinh nữa. Nhưng Tiêu Thệ nghĩ, nếu trở thành bạn bè với Hà Xuân Sinh, lui tới thêm một khoảng thời gian, có lẽ cảm giác chú ý này sẽ biến mất. Giả như Hà Xuân Sinh đồng ý giới thiệu vị bạn đời có thể có tồn tại kia cho y quen biết, y nhất định sẽ càng buông bỏ nhanh hơn.
Mãi đến tận hơn năm giờ chiều, Tiêu Xuân Thủy ngủ trưa thức dậy, Tiêu Thệ vẫn không nhận được tin nhắn của Hà Xuân Sinh. Y không cách nào hoàn thành bài viết mình định viết, Tiêu Xuân Thủy thức dậy, y dẫn cô bé đi sân tập chạy bộ, để điện thoại ở nhà.
Lúc về nhà đã đến giờ cơm tối. Tiêu Thệ nấu thức ăn, lúc ăn cơm, Dương Liễu ăn được một nửa thì đặt chén đũa xuống, muốn nói lại thôi.
"Mẹ làm sao vậy?" Tiêu Thệ hỏi.
Mãi đến tận lúc Tiêu Xuân Thủy đi tìm đứa trẻ con nhà đối diện chơi, Dương Liễu mới nói với Tiêu Thệ: "Xế chiều, Trần Thiến lại đến."
Tiêu Thệ đang rửa chén bát, mặt không biến sắc hỏi: "Cô ta đến làm gì?"
"Nó đến khóc lóc kể lể với mẹ, nói con không tốt với nó, nó muốn ly hôn, bây giờ nó không cần gì cả, chỉ muốn con ly hôn với nó."
"Không phải cô ta nói với mẹ con không có năng lực tìиɧ ɖu͙© cho nên mới muốn ly hôn chứ?" Tiêu Thệ đột nhiên hỏi Dương Liễu.
Dương Liễu vẻ mặt lúng túng, cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Nó nói nó không cần gì cả, lòng nó đã không ở đây, giữ nó lại có ích lợi gì?"
"Xuân Thủy sắp không có mẹ nữa." Tiêu Thệ nói.
Bọn họ không tiếp tục bàn luận chuyện này. Tiêu Thệ trở về phòng, phát hiện điện thoại báo có tin nhắn, là tin nhắn của Hà Xuân Sinh.
Tiêu Thệ mở tin nhắn ra, Hà Xuân Sinh nói: "Trưa thứ sáu tuần này tôi đến đón cậu và Xuân Thủy, cuối tuần đến chỗ tôi chơi đi."
Tiêu Thệ tâm trạng không tốt, đầu óc nóng lên, không hề nghĩ ngợi mà hỏi thẳng: "Có qua đêm không?"
Gửi xong y cực kỳ hối hận, lập tức gỡ bỏ tin nhắn này. Nhưng Hà Xuân Sinh lập tức trả lời y: "Ngủ lại hai đêm, cậu thu xếp đồ đạc đi."
Tiêu Thệ hơi lo lắng, y không biết Hà Xuân Sinh nghĩ gì mà mời mình, thế nhưng những suy nghĩ lừa mình dối người mấy tiếng trước lúc này đã hoàn toàn vô dụng, y để ý, y để ý vô cùng, đến mức tay còn hơi run rẩy, y đáp một câu thế này: "Cuối tuần cậu không bận gì à? Có phiền cậu lắm không?"
Hà Xuân Sinh trả lời: "Cuối tuần nếu tôi bận thì chỉ là làm việc thôi. Không phải cậu muốn tham quan sao? Vừa khéo."
Tiêu Thệ trả lời: "Được." Sau đó y cầm điện thoại, ngẩn người.