Hôm Trần Thiến sinh, Tiêu Tình Sơn sắp sửa bước vào đợt hóa trị thứ tư. Dương Liễu không cách nào chăm sóc Trần Thiến, Trần Thiến đành phải để mẹ mình từ Nham thành đến đây chăm sóc hai mẹ con. Tiêu Tình Sơn đi thăm cháu gái vừa sinh ra, nói với Tiêu Thệ: "Con bé sinh vào mùa xuân, xinh đẹp như vậy, gọi là Tiêu Xuân Thủy đi."
Xuân Thủy sao? Tiêu Thệ gần đây cuộc sống khổ sở, không còn sức để mộng mị, danh tự này lại khiến cho y nghĩ đến người liên tục đi vào giấc mộng của y, Hà Xuân Sinh. Đêm con gái ra đời, y mơ thấy Hà Xuân Sinh lẳng lặng đứng bên cánh cửa cũ kỹ, đôi mắt thanh khiết sạch sẽ, trong đó toàn là buồn thương.
Lúc tỉnh lại trên giường chăm sóc người bệnh, áo gối đã ướt đẫm.
Trần Thiến mệt mỏi, ngủ rất say, đứa bé mới sinh cũng rất ngoan ngoãn, uống sữa xong lập tức ngủ, không ầm ĩ không quấy khóc. Tiêu Thệ đứng dậy, nhìn vợ con một chút, lại nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, không có ngôi sao nào, cũng không có mặt trăng, chỉ có mây đen vô tận.
Những thứ Tiêu Thệ hai mươi mấy tuổi đối mặt, mười bốn tuổi Hà Xuân Sinh đã từng trải qua. Năm đó Hà Xuân Sinh dùng tâm trạng gì ôm lấy Tiêu Thệ, cuối cùng y cũng đã rõ ràng rồi. Giữa tuyệt vọng, Hà Xuân Sinh chỉ có thể bám lấy một chút dịu dàng, thế mà lại bị Tiêu Thệ tàn nhẫn chặt đứt.
Hà Xuân Sinh sống có tốt không?
Vốn tưởng rằng tỉnh táo lại, lòng sẽ thấy đỡ hơn, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến đôi mắt kia, trái tim y dường như bị kim đâm, từng chỗ một rướm máu. Tiêu Thệ xem lại tình cảm của chính mình, dần dần rút ra một ít kết luận.
Y từng cho rằng thứ ái tình mang đến nhất định là vui sướиɠ và nụ cười, mà nghĩ như vậy, chẳng phải y cũng vô tri như Trần Thiến sao? Bất an, nôn nóng, hoảng sợ, bi thương, hóa ra trong tình cảm, những cảm giác này cũng không ít.
Tiêu Xuân Thủy sinh được ba ngày, Tiêu Tình Sơn đang trong đợt hóa trị đột nhiên nói vô cùng khó chịu, sắc mặt lập tức tái mét, Dương Liễu vội vã gọi điện cho Tiêu Thệ, Tiêu Thệ từ khoa phụ sản chạy tới khoa ung bướu, bác sĩ đang tiến hành cứu chữa.
Người Tiêu Tình Sơn đầy mồ hôi, sắc mặt vô cùng khó coi, mặt mày trắng bệch, lúc Tiêu Thệ gọi ông, tuy ông vẫn tỉnh, thế nhưng lại không có phản ứng.
"Ông ấy bị sốc." Bác sĩ đo huyết áp xong, nói.
Nhưng nguyên nhân sốc không được tìm ra, lúc đợi kết quả xét nghiệm máu, tim Tiêu Tình Sơn đột nhiên ngừng đập, bác sĩ mời Tiêu Thệ và Dương Liễu ra khỏi phòng bệnh, lập tức tiến hành ép tim, Dương Liễu bên ngoài phòng bệnh không ngừng run rẩy, một câu cũng nói không nổi, Tiêu Thệ nắm tay mẹ, đôi mắt bà gần như mất hồn.
Giằng co nửa giờ, ép tim và giật điện cũng không thể khiến tim Tiêu Tình Sơn đập lại, Dương Liễu nắm góc áo bác sĩ đang chuẩn bị tuyên án tử hình nói: "Xin bác sĩ, xin bác sĩ, ông cứu ông ấy đi, xin ông."
"Chúng tôi đang cố gắng, thế nhưng hy vọng không lớn." Bác sĩ nói, "Đã nửa giờ rồi, trên lý thuyết là không cứu được."
Lý thuyết là rút ra từ thực tế, trời cao không thương xót, kỳ tích không xảy ra. Lúc con người sắp chết đi, căn bản không có sức mạnh nào có thể chống lại vận mệnh. Tất cả nỗ lực của bọn họ, trong mắt trời cao chẳng qua cũng chỉ là một trò cười. Bác sĩ cố gắng ép tim một giờ, máy điện tim đã thể hiện một đường thẳng, tim không hoạt động nữa, theo y học, Tiêu Tình Sơn đã tử vong. Một câu từ biệt cũng không có, ông cứ như vậy rời đi.
Dương Liễu ngất đi ngoài phòng bệnh. Bác sĩ bảo Tiêu Thệ đỡ bà vào giường, y tá đo huyết áp và đường huyết, cũng làm điện tâm đồ, cô báo với bác sĩ: "Huyết áp bình thường, đường huyết 18."
Tiêu Thệ hoang mang lo sợ. Dương Liễu bị bác sĩ gọi, từ từ tỉnh lại, nước mắt dâng trào. Tiêu Thệ cầm tay bà, tay bà lạnh lẽo không có một chút sức lực. Bác sĩ nói với Tiêu Thệ: "Trông chừng bà ấy cẩn thận, tâm trạng bà ấy rất kích động. Mẹ cậu vốn có bệnh tiểu đường sao?"
Tiêu Thệ lắc đầu: "Không có, mẹ tôi chưa từng nói. Mỗi năm bà đều có kiểm tra sức khỏe."
"Đường huyết rất cao, có lẽ bà ấy bị bệnh tiểu đường, tôi đề nghị xét nghiệm kĩ lại."
Bác sĩ nói tình huống của cha y cho y nghe, cũng cho y biết, kết quả xét nghiệm máu cho thấy Hemoglobin trong máu cha y vô cùng thấp, chỉ có 3g, bởi vì ngày đầu nhập viện Hemoglobin cơ bản bình thường, bọn họ nghi ngờ đường tiêu hóa đột ngột xuất huyết, bởi xuất huyết quá nhiều nên gây sốc đột ngột, dẫn đến tuần hoàn suy kiệt.
Tiêu Thệ nghe bác sĩ giải thích, nhưng mấy lời giải thích này đối với y mà nói có ý nghĩa gì đâu? Tiêu Thệ nhìn những người lúc nãy vây quanh Tiêu Tình Sơn toàn bộ đi hết, dường như lúc nãy bọn họ cấp cứu chỉ là một cỗ máy chứ không phải một người vậy. Thay đổi phòng bệnh mấy lần, lần này phòng có cửa sổ, có thể nhìn thấy tà dương lạnh lẽo chiếu vào giường bệnh, thế nhưng nằm trên giường bệnh đã không còn là cha y nữa, chỉ còn là một cái xác mà thôi.
Tiêu Thệ thấy khóe miệng Tiêu Tình Sơn có một chút máu, y dùng tay áo lau đi, thế nhưng lau không sạch.
Máu đông rồi. Mắt cha nhắm lại, dường như đang ngủ.
Dương Liễu nằm giường bên cạnh bắt đầu khóc lóc, bà không có dũng khí đi xuống giường, đến chỗ đó nhìn một chút.
Sau khi lễ tang Tiêu Tình Sơn kết thúc, đồng nghiệp và lãnh đạo đến đưa tang an ủi Dương Liễu và Tiêu Thệ, bảo bọn họ nghĩ thoáng ra. Dương Liễu đã không khóc nữa, theo phép lịch sự tiễn các đồng nghiệp của Tiêu Tình Sơn ra về.
Hậu sự của Tiêu Tình Sơn, Trần Thiến không tham dự. Trần Thiến theo mẹ cô về Nham thành ở cữ, cô nói định nghỉ thai sản ở đó. Tiêu Thệ gấp rút đưa bọn họ về Nham thành, lại vội vã chạy về Hạ thành, xin nghỉ mấy ngày chăm sóc Dương Liễu. Dương Liễu không có gì thay đổi so với trước kia, chỉ là thời gian ngồi ngẩn người ngày một dài hơn.
Tiêu Thệ dẫn bà đi bệnh viện kiểm tra, chẩn đoán thật sự là tiểu đường. Theo lời bác sĩ, Dương Liễu hơn mười năm trước kiểm tra sức khỏe đều có kiểm tra đường huyết khi bụng trống, mười năm trước đã có bác sĩ nói cho bà biết đường huyết "hơi cao", kiến nghị bà kiểm tra thêm, nhưng bà không có biểu hiện bệnh nào, chữ "hơi" này bà không để ý lắm. Lâu dần, bà cũng cho rằng không có vấn đề gì lớn. Hai, ba năm nay, bệnh trạng uống nước nhiều đi tiểu nhiều kỳ thực đã xuất hiện, thế nhưng bà cũng không nghĩ đến vấn đề đường huyết. Mà sụt cân lại bắt đầu lúc Tiêu Tình Sơn sinh bệnh, bà còn tưởng rằng do quá mệt mỏi cùng với tâm trạng không tốt mà xảy ra.
Bác sĩ hỏi gì, bà đáp nấy, xem ra đặc biệt phối hợp. Bác sĩ nói, tình huống bà như vậy tốt nhất phải nằm viện trị liệu bằng insulin một thời gian, bà lại cự tuyệt, nói không muốn tiêm insulin, chỉ muốn uống thuốc.
Tiêu Thệ khuyên bà, bà cũng không nghe. Bà nói bà không muốn ngẩn người trong phòng bệnh, hơn nữa trong nhà rối ren, bà không muốn lại thêm phiền.
Trong nhà có gì rối ren đâu? Tiêu Thệ không nghĩ ra được. Trong nhà không có chuyện gì cả, mỗi ngày về nhà, hai mẹ con mở TV, ăn một bữa cơm, xem một vài tin tức và phim tài liệu vô nghĩa, sau đó về phòng mình ngủ.
Thời điểm gian nan nhất lúc Trần Thiến ở cữ, Tiêu Thệ không giúp được gì. Khoảnh khắc thống khổ nhất cả đời Dương Liễu, Tiêu Thệ mặc dù ở bên cạnh, cũng không cách nào an ủi. Vừa đến chủ nhật, Tiêu Thệ lái xe về Nham thành thăm Trần Thiến. Sau khi sinh con, Trần Thiến dường như biến thành người khác, không tùy hứng nữa, cũng không nhắc lại những chuyện trước kia, cô trông rất yêu thương Tiêu Xuân Thủy. Tiêu Thệ ẵm con không đúng cách, cô sẽ sửa lại, thay tã không đúng cách, cô cũng sẽ sửa.
Như vậy là tốt rồi. Tiêu Thệ thầm nghĩ.
Mỗi lần trở lại Nham thành, y cũng có nghĩ, có lẽ trên đường sẽ gặp được Hà Xuân Sinh cũng không chừng. Hà Xuân Sinh bây giờ sống thế nào rồi? Nhưng y xưa nay chưa từng gặp mặt Hà Xuân Sinh, lại tình cờ gặp được mấy người bạn học cũ —— còn gặp người bạn thân thiết khi xưa, Trần Thần.
Khoảng nửa năm như thế, Trần Thiến vốn đã hết thời gian nghỉ thai sản, cô lại nói với Tiêu Thệ mình muốn tiếp tục xin nghỉ, cô không muốn về Hạ thành, cô cảm thấy trạng thái tinh thần của Dương Liễu không tốt, không chắc có thể chăm sóc Tiêu Xuân Thủy được.
Mẹ Trần Thiến cũng không thể theo bọn họ đi Hạ thành, tuy bà đã về hưu nhưng cha Trần Thiến chưa về hưu, trong nhà cần người coi sóc, bà cũng không đi được.
Tiêu Thệ và Dương Liễu vẫn cứ ở trong nhà thuê, sau khi chữa bệnh cho Tiêu Tình Sơn, còn lại bảy mươi, tám mươi vạn, giá nhà ở Hạ Môn vô cùng cao, bọn họ không cách nào tìm được ngôi nhà thích hợp. Trần Thiến nói đều là sự thật: Y không có tiền, y nghèo, y lựa chọn chuyên ngành mình thích, lại không mang đến giá trị kinh tế gì, y sống nhàn nhã, chỉ đủ ấm no, nếu không phải cha mẹ có nhà, lúc y kết hôn đến nhà cũng không mua nổi.
Nhưng y không có năng khiếu gì, chỉ có thể bảo vệ bát cơm này. Y không khát vọng tiền tài như đa số những người khác, nhưng cũng như đa số mọi người, y cần tiền.
Lúc Tiêu Xuân Thủy hơn tám tháng, Trần Thiến nộp đơn thôi việc cho trường học. Cô muốn để mẹ mình trông Tiêu Xuân Thủy, còn mình gây dựng sự nghiệp ở Nham thành. Tiêu Thệ không phản đối, chỉ muốn Trần Thiến nói kế hoạch của cô cho mình nghe. Trần Thiến nói kỳ thực cô không thích dạy học chút nào, tuy nhàn nhã nhưng không kiếm được bao nhiêu. Bây giờ Tiêu Tình Sơn đi rồi, trong nhà chỉ có một mình Tiêu Thệ kiếm tiền, cuộc sống của bọn họ rất có thể sẽ rơi vào cảnh cùng quẫn. Cô vẫn luôn muốn kinh doanh quần áo, chi phí không cao, cô cũng tự tin mình làm tốt. Nhưng cô không muốn ở lại Hạ thành làm ăn, Hạ thành tiền thuê tiệm cao, chi phí cao, hơn nữa dân giàu xổi ở Nham thành cũng phóng khoáng hơn dân có tiền ở Hạ thành. Cô cần một ít vốn để bắt đầu, nhưng cô không đủ tiền.
Tiêu Thệ không muốn hai vợ chồng ở hai nơi, mấu chốt là không muốn xa con gái, sau khi cẩn thận suy nghĩ, bèn nói dự định của hai người bọn họ cho Dương Liễu nghe, đồng thời nói y muốn về Nham thành mua nhà —— giá nhà tương đối thấp, bọn họ dùng tiền thừa là có thể mua được.
"Được." Có lẽ Hạ thành rốt cuộc cũng là mảnh đất buồn thương, Dương Liễu đối với quyết định của hai vợ chồng trẻ không có dị nghị gì.
Thủ tục chuyển công tác của Tiêu Thệ hoàn thành lúc Tiêu Xuân Thủy được một tuổi ba tháng. Dương Liễu cho Trần Thiến hai mươi vạn làm vốn khởi nghiệp, dùng tiền thừa mua một căn hộ hai phòng trong khu tập thể của nhân viên trường học.
Cuộc sống đã yên ổn lại. Sau khi Dương Liễu và Tiêu Thệ trở lại Nham thành, Tiêu Xuân Thủy về nhà Tiêu Thệ. Bình thường Dương Liễu trông, chủ nhật và lễ tết Tiêu Thệ trông. Trần Thiến trở nên vô cùng bận rộn, mỗi ngày cô về nhà rất muộn, ngày nghỉ cũng không nghỉ ngơi, mỗi năm chỉ nghỉ ba ngày Tết. Cửa hàng cô mở nằm trên đường dành riêng cho người đi bộ, lúc đầu thuê không nổi nhân viên, đều do cô một mình vừa nhập hàng vừa trông tiệm, lúc cô đi lấy hàng thỉnh thoảng sẽ nhờ em họ trông hộ, xưa nay không bao giờ để Tiêu Thệ giúp đỡ. Mà Tiêu Thệ tự thấy Dương Liễu sức khỏe không tốt, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ trông Tiêu Xuân Thủy, hai vợ chồng có khi đến mười ngày nửa tháng không nói với nhau câu nào.
Mà sau khi Trần Thiến sinh con, bọn họ cũng không cùng phòng nữa —— lúc đầu hai người hai nơi, Trần Thiến không chủ động nhắc đến, sau đó cô bận rộn, không có thời gian cùng phòng với Tiêu Thệ, mà Tiêu Thệ cũng bởi chuyện của cha mẹ mà không có tâm trạng với chuyện kia. Một lần duy nhất, lúc Xuân Thủy một tuổi rưỡi, Trần Thiến nửa đêm về nhà có ý, dựng Tiêu Thệ đang ngủ dậy, Trần Thiến loay hoay cả buổi, Tiêu Thệ cũng không cứng lên.
Tiêu Thệ nghe thấy Trần Thiến "chậc" một tiếng, rồi lập tức xoay lưng lại. Y muốn giải thích, cũng không cảm thấy có gì để giải thích. Y nên giải thích thế nào đây? Chính y còn hoài nghi bản thân mình, y thậm chí còn cảm thấy mình đã không cần tìиɧ ɖu͙©, hệt như một ông già vậy.