Có lúc, Tiêu Thệ nghĩ, cuộc đời con người rốt cuộc có phải đã được viết sẵn kịch bản không?
Mùa hè năm 14 tuổi, trước khi cậu vì cha đi công tác mà chuyển đến Hạ thành, cậu kết thúc mối tình đầu ngây ngô của mình, lại hốt hoảng đào tẩu từ trong vòng tay của một đứa con trai. Bà nội vốn thuộc giới trí thức bỗng nhiên mê tín, đem ngày sinh tháng đẻ của cậu và cha cậu đến chỗ một ông thầy tướng số mù nổi danh nhờ toán mệnh, sau khi trở về lại thở dài than ngắn. Mẹ hỏi bà nội thầy đoán thế nào, bà nội nói: "Tình Sơn 55 tuổi có nạn, không biết có qua được không. Tiêu Thệ không thể kết hôn sớm, bằng không không tốt."
Lúc đó mẹ an ủi bà nội thế này: "Vậy toán mệnh này là lừa tiền rồi. Ai hơn 50 tuổi lại không có nạn? Ai cũng biết kết hôn sớm không tốt, kết hôn sớm không có tiền, tốt nổi sao?"
Bà nội cau mày, cũng không thấy đỡ hơn, bà nói: "Ông ta có thể nói được ba con qua đời năm bao nhiêu tuổi, còn đoán được mẹ kết hôn năm nào."
Mẹ vẫn cứ an ủi: "Vậy thì có gì đâu? Đều là thủ đoạn của mấy ông thầy bói thôi."
Cha là cán bộ thành phố, mẹ là giáo viên trung học, Tiêu Thệ thông minh lại còn nghe lời, từ nhỏ đến lớn muộn phiền trong đời chỉ đơn giản là nhận được thư tình của nữ sinh không biết làm sao, ngoài ra thì là lúc mẹ không cho cậu chơi cùng một số bạn học.
Mẹ là giáo viên trường trung học số hai, không phải trung học số một, lúc lên trung học cơ sở, mẹ không cho cậu ghi danh vào trung học số hai, mà động viên cậu thử thi vào trung học số một, mẹ cho rằng chất lượng dạy học của trung học số một cao hơn, mà kết quả học tập của Tiêu Thệ cực tốt, nếu học ở trung học số hai sẽ mai một con trai.
Năm lớp bảy, Tiêu Thệ không buồn phiền nhiều như vậy, chỉ đơn giản cố gắng học hành, tham gia hoạt động ngoại khóa. Giáo viên chủ nhiệm để cậu làm lớp trưởng, cậu cũng làm không tồi, bạn bè trong lớp cũng phối hợp, còn quen được người bạn tốt là Trần Thần. Mẹ cảm thấy kết quả học tập của Trần Thần không tồi, gia đình cũng tốt, còn lễ phép, cho rằng đó sẽ là bạn tốt, cho phép cậu và Trần Thần chơi chung. Cha rất bận rộn, chưa bao giờ can thiệp vào các mối quan hệ của cậu.
Năm lớp tám, cậu và Trần Thần vừa khéo lại được phân vào một lớp, giáo viên chủ nhiệm mới vẫn để cậu làm lớp trưởng như cũ. Nhưng lần này không thuận lợi như vậy, lớp học có một bạn học đáng sợ, tên là Hà Xuân Sinh.
Hà Xuân Sinh quanh năm cạo trọc đầu hoặc cắt húi cua, đối với bạn bè cùng trang lứa mà nói, hắn không cao không thấp, thân thể rất rắn chắc. Hà Xuân Sinh có một khuôn mặt đặc biệt đẹp đẽ, thế nhưng cũng không ai chú ý đến phương diện này. Không ai để ý tới sự tồn tại của hắn trong lớp học, hắn lên lớp không phải thất thần thì chỉ ngủ. Trần Thần nói với Tiêu Thệ, Hà Xuân Sinh tham gia băng đảng côn đồ, đánh thuê, thường xuyên bị thương. Trong lớp nếu có ai không cẩn thận chọc tới hắn, chắc là sẽ bị đánh —— lần trước Phương Hàm chỉ là vui vẻ quá mà hí hửng đứng nhảy nhót trên lối đi, cản đường Hà Xuân Sinh, Hà Xuân Sinh thấy cậu ta không nhường đường, thẳng tay đánh cậu ta sang một bên.
Như một ác quỷ hung bạo.
Nhưng Hà Xuân Sinh cũng không gây sự trong lớp. Đa số các thầy cô giáo đều biết hắn như vậy, hắn ngủ trong lớp, các thầy cô cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua, chưa bao giờ gọi hắn trả lời câu hỏi.
Ngoại trừ không làm bài tập, không nghe giảng bài, hắn ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp cũng không có phiền toái gì. Hắn không giống những đứa con trai khác, có lúc sẽ đùa giỡn trong phòng học, có lúc chuyền tay nhau vài cuốn truyện tranh người lớn —— cô Lâm giáo viên chủ nhiệm bảo Tiêu Thệ quản việc học sinh mang truyện tranh đến lớp học, Tiêu Thệ rất khổ não. Trần Thần Phương Hàm bọn họ đều xem, hơn nữa Trần Thần còn đem truyện tranh đến mở ra trước mặt Tiêu Thệ cho cậu xem, "Cậu xem, hóa ra nam và nữ là làm như vậy."
Tiêu Thệ da mặt mỏng, lúc đó lập tức đỏ mặt, cậu vốn định quay đầu không xem, nhưng vẫn tò mò liếc quyển truyện trên tay Trần Thần một chút. Thị lực Tiêu Thệ vô cùng tốt, trang truyện tranh đó, nam chính đưa lưỡi vào miệng nữ chính, thay đổi tư thế hôn mấy lần, sau đó bắt đầu cởϊ qυầи áo, xoa xoa bộ ngực của nữ chính, cởϊ qυầи, dùng ngón tay kí©h thí©ɧ chỗ đó của nữ chính, đồng thời luồn vào, sau cùng là cắm thứ bị làm mờ vào - thứ bị làm mờ là gì, Tiêu Thệ thông qua hình dáng cũng có thể tưởng tượng ra được.
Tiêu Thệ thông minh, từ lâu đã đoán được giữa nam và nữ có chuyện gì xảy ra nhờ vào đôi câu miêu tả trong sách, nhưng nhìn thấy hình ảnh trực quan như vậy thì mới lần đầu. Cậu liếc mắt nhìn, tim đập nhanh đến phát sợ, nói với Trần Thần, "Các cậu giấu cẩn thận một chút, cô Lâm muốn tôi tịch thu sách của các cậu."
"Đừng." Trần Thần sợ hết hồn, "Cuốn này bị tịch thu, cô Lâm nhất định phạt bọn tôi viết giấy kiểm điểm."
"Vậy cậu đưa tôi một quyển bình thường để tôi đi báo cáo kết quả, quyển này đừng đem ra, muốn xem thì về nhà xem." Tiêu Thệ nói.
Trần Thần vội vàng cất sách cẩn thận, nói, "Má, mấy thằng nhóc kia bảo tôi thuê, thuê rồi lại không trả cho tôi, ba, bốn ngày rồi, tiền thuê đắt muốn chết. Hôm nay tôi sẽ đem đi trả. Cậu muốn báo cáo kết quả, để tôi tìm một quyển truyện tranh thiếu nữ đưa cho cậu."
Tiêu Thệ thấp giọng nói: "Sau này cậu đừng mang truyện theo nữa, cô Lâm chú ý đến các cậu đó."
"Biết rồi. Bọn nó muốn xem thì tự mình thuê đi."
Không biết Hà Xuân Sinh có xem loại truyện này không? Tiêu Thệ không nhịn được nghĩ. Nhưng cậu cảm thấy Hà Xuân Sinh nhất định không có hứng thú với chuyện như vậy. Trong lớp, Hà Xuân Sinh căn bản là không mở miệng, hệt như người lớn, không giống với bọn họ.
Nhưng đến học kỳ hai năm lớp tám, có một lần cô Lâm tìm Tiêu Thệ nói chuyện, kể hoàn cảnh của Hà Xuân Sinh cho cậu nghe, cậu mới biết vì sao Hà Xuân Sinh lại mang bộ dáng ấy.
Năm ngoái mẹ Hà Xuân Sinh mất, sau khi mất cha hắn bắt đầu ngã bệnh, đại khái là bệnh rất nặng, phải thường xuyên nằm viện, đã không có năng lực lao động. Nhà Hà Xuân Sinh rất khó khăn, gần đây cô giáo còn nghe nói hắn đánh thuê cho người ta ngoài trường là vì kiếm ít tiền.
Cô Lâm năm nay 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học mới giảng dạy hơn một năm, kỳ thực cũng hơi sợ Hà Xuân Sinh, học sinh như vậy cô không biết phải làm thế nào mới tốt. Nói thì không được, hắn có nguyên nhân, mà có nói cũng không thay đổi được gì, không chỉ có kết quả học tập be bét, lên lớp cũng không nghe giảng, không coi giáo viên ra gì, gặp thầy cô cũng không chào hỏi, hoàn toàn không giao tiếp với bạn bè, có lúc thậm chí còn động thủ đánh người.
Cô Lâm tìm Tiêu Thệ thương lượng, là muốn Tiêu Thệ ghép cặp với hắn, để xem có thể dùng cách thức một kèm một để giúp đỡ hắn không, để hắn có thể hòa nhập vào hoàn cảnh trường học —— ban giám hiệu cảm thấy Hà Xuân Sinh có thể sẽ thôi học, sẽ ảnh hưởng tới thành tích cuối năm của trường nên cố ý nói chuyện này với cô Lâm.
Tiêu Thệ cảm thấy đây là một vấn đề thật sự khó. Tiêu Thệ không phải loại người đặc biệt sợ phiền toái, nhưng đối với chuyện phiền phức, mọi người đều trốn tránh theo bản năng. Huống hồ, chuyện này có lẽ cũng không có chỗ tốt nào, chỗ tốt duy nhất là Hà Xuân Sinh không phải thôi học ư?
Nếu Hà Xuân Sinh thôi học, đại đa số bạn học sẽ vui vẻ nhỉ? Tiêu Thệ nghĩ thầm. Cậu tưởng tượng đến cảnh mọi người nói với nhau, "Hà Xuân Sinh thôi học rồi, tốt quá", bỗng nhiên trong lòng rất không thoải mái.
Đương nhiên, đối với cảnh ngộ của Hà Xuân Sinh, Tiêu Thệ cũng không thể có xúc động gì, lúc cô Lâm nói về hoàn cảnh nhà hắn, cậu chẳng qua chỉ cảm thấy "thật thảm" thôi, nếu nói có chút thông cảm thì cũng không quá đáng, nhưng loại thông cảm này cũng không mãnh liệt, không đủ trung hòa phiền phức, phần nhiều là, cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ cô giao, chỉ bởi vì cậu là một "đứa trẻ ngoan".
Tuần đầu tiên, cậu một mực nghĩ cách, không biết dùng phương pháp gì để tiếp cận Hà Xuân Sinh để hắn không phản cảm với mình. Cậu thậm chí còn nói với cô Lâm cậu muốn chuyển đến trước mặt Hà Xuân Sinh, để có thể tiếp cận với hắn một chút. Trần Thần vốn ngồi cùng bàn với Tiêu Thệ, nghe cậu nói muốn chuyển chỗ ngồi, còn ôm cậu gào khóc: "Cậu làm sao có thể vì Hà Xuân Sinh mà vứt bỏ tôi được!"
Cô Lâm chuyển chỗ Tiêu Thệ đến trước mặt Hà Xuân Sinh, một tuần sau, mỗi lần Tiêu Thệ quay đầu lại nhìn, Hà Xuân Sinh không phải đang ngủ thì không có ở chỗ ngồi. Các thầy cô giáo cũng coi như không thấy, chưa bao giờ điểm danh hắn.
Cuối tuần thứ hai, lớp ngoại ngữ bỗng nhiên xảy ra một chuyện, giáo viên tiếng Anh thay đổi, đó là một cô giáo họ Từ. Môn tiếng Anh là môn chính, mỗi ngày có hai đến ba tiết, ngày đầu tiên cô Từ tới, cả ngày Hà Xuân Sinh không đến lớp. Cô Từ còn hỏi lớp trưởng Tiêu Thệ bạn học phía sau lưng cậu đi đâu rồi, có xin nghỉ không. Tiêu Thệ nói với cô Từ, Hà Xuân Sinh đã xin nghỉ với cô Lâm, gia đình hắn có việc.
Có lẽ là mới vừa đến dạy, cô Từ nóng lòng muốn học sinh nể nang, trong tiết tiếng Anh nếu có học sinh ngủ hoặc nói chuyện, cô sẽ lập tức phạt đứng. Giảng xong một tiết, có luôn cái mỹ danh là mụ dạ xoa.
Trần Thần tỏ thái độ bất mãn về vị giáo viên tiếng Anh mới này với Tiêu Thệ, trong lúc đó Tiêu Thệ lại đang suy nghĩ đến chuyện khác: Hà Xuân Sinh nếu như ngủ trong lớp, cô giáo nghiêm khắc này có lẽ sẽ không làm như không thấy nhỉ.
Lớp trưởng cảm thấy buồn phiền gia tăng rồi. Hôm sau, Hà Xuân Sinh tuy đến trường học, nhưng quả nhiên từ tiết đầu tiên đã bắt đầu ngủ. Tiết tiếng Anh cũng không ngoại lệ.
Tiêu Thệ thấy sắc mặt của cô Từ càng lúc càng khó coi, rốt cuộc cũng đi về phía này, không khỏi có chút nóng lòng, nhẹ nhàng gõ lên bàn học của Hà Xuân Sinh vài cái.
Tiêu Thệ cảm giác Hà Xuân Sinh cử động, dường như ngẩng đầu lên, thế nhưng một lúc sau lại tiếp tục ngủ.
Cô Từ tức giận rồi —— xuất phát điểm của cô cao, vừa tốt nghiệp đã được dạy ở trường trung học trọng điểm, chưa từng gặp học sinh như vậy. Cô gõ lên bàn Hà Xuân Sinh, gần như nóng nảy bắt hắn đứng dậy, ra cửa phòng học phạt đứng, thế nhưng Hà Xuân Sinh cứ như tượng gỗ nằm nhoài ra bàn không nhúc nhích.
Trong trận chiến này, Hà Xuân Sinh lấy im lặng chiến thắng đối thủ. Cô Từ khóc lóc quát: "Các cô cậu không muốn học, vậy tự mình học đi!" Sau đó ra khỏi phòng học.
Sau khi cô Từ rời đi không lâu, giáo viên chủ nhiệm đến tìm lớp trưởng, bảo cậu nhất định phải nói chuyện tử tế với Hà Xuân Sinh, rằng không thể như vậy được, ít nhất cũng phải tôn trọng thầy cô. Còn vì sao cô Lâm không tự mình tìm Hà Xuân Sinh, cô nói sắp tới luôn có tiết, không cách nào tìm Hà Xuân Sinh nói chuyện được.
Tiêu Thệ biết rõ cô Lâm sợ Hà Xuân Sinh. Trường trung học số năm vừa có tin đồn một cô giáo bị học sinh làm nhục, còn có một người nhà của giáo viên bị học sinh đâm chết, mà trong mắt các thầy cô giáo, Hà Xuân Sinh là một học sinh có thể làm ra chuyện như vậy.
Thế nhưng Tiêu Thệ không hoàn toàn cho là vậy. Cậu cũng hơi sợ Hà Xuân Sinh, nhưng vì cũng là con trai độ tuổi này, cậu cảm thấy Hà Xuân Sinh không phải loại người xấu đến hết thuốc chữa, đó là một trực giác —— người xấu sẽ không có đôi mắt như vậy.
Tuy rằng lông mày hắn luôn nhíu chặt, cặp mắt kia không ngủ cũng sẽ nhìn trời mây, thanh khiết và sạch sẽ như thế.
Tiêu Thệ bởi vì dặn dò của cô Lâm mà khổ não, cậu nên nói thế nào với Hà Xuân Sinh đây? Đến nay, cậu còn chưa nói câu nào với Hà Xuân Sinh.
Hết buổi học sáng, Trần Thần tìm Tiêu Thệ ăn cơm, Tiêu Thệ thấy Hà Xuân Sinh nằm nhoài trên bàn ngủ, liền từ chối Trần Thần, bảo: "Cô Lâm bảo tôi tìm Hà Xuân Sinh trò chuyện."
Trần Thần ở gần Hà Xuân Sinh không dám làm càn, đành nói khẽ với Tiêu Thệ: "Đứa trẻ ngoan, không phải cậu đứng núi này trông núi nọ rồi chứ?"
"Cậu phiền quá." Tiêu Thệ nói với Trần Thần, "Cậu mau đi đi!"
Lúc ấy, những đứa trẻ nhà xa buổi trưa cũng không về ăn cơm, bình thường ăn cơm ở nhà ăn xong, liền vào phòng học nằm úp sấp ngủ trưa. Tiêu Thệ mặc dù nhà không xa lắm, đi lại cũng mất khoảng bốn mươi phút, bình thường buổi trưa cậu luôn ăn cơm trưa ở trường. Trần Thần lại càng ở xa hơn, không có trưa nào không ở lại.
"Cho cậu đồ tốt này." Trần Thần nói xong, nhét một phong thư màu hồng phấn vào cặp sách của Tiêu Thệ, sau đó chạy mất.
Hẳn là thư tình nữa rồi? Tiêu Thệ có chút phiền lòng. Từ tiểu học đến giờ, cậu hay nhận được thư tình của con gái, có lúc khó xử không biết xử lý như thế nào. Có lần không cẩn thận bị mẹ nhìn thấy, bà còn tìm cậu tâm sự cả buổi chiều. Từ đó về sau, cậu thường nhìn lướt qua, ghi lại họ tên lớp của đối phương rồi ném vào thùng rác, sau đó viết một phong thư hồi âm lịch sự từ chối.