Papa bước tới, giận dữ quét mắt qua người hắn, nói:
- Đi về!
- Bác hiểu lầm rồi ạ!
- Đúng đó papa, là do con….
- Tôi hiểu lầm hay không, không đến lượt cậu lên tiếng! Nếu mẹ nó không quên đồ quay về nhà lấy, không biết nhà này sẽ xảy ra chuyện gì. Tôi muốn nói chuyện với Hạ Linh. Cậu về đi! – Papa tôi mặt lúc này đã đỏ hết cả lên
- Cháu xin lỗi. Bác đang nóng, xin bác đừng trút giận lên cô ấy. Cứ trút hết cho cháu! – Hắn dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào papa tôi
- Cậu….
- Ông bình tĩnh! – Mama tôi sau khi quan sát thấy nét mặt oan ức của tôi, vội vàng lên tiếng – Min, cháu về đi! Ba Hạ Linh tất nhiên không làm gì con gái của mình đâu. Với lại có bác ở đây, chẳng lẽ lại đứng im để ông ấy làm gì. Còn ông về phòng đi, có gì sáng mai bớt nóng rồi nói chuyện! Ông nuôi con gái hơn 20 năm, chẳng lẽ không biết tính tình con mình sao?
Tôi nhìn mama đầy ngưỡng mộ. Ôi người mà ngày ngày vô tư vô tâm như con nít khi gặp chuyện lại sáng suốt vô cùng. Hắn nghe mama tôi nói hay như hát, cũng không dám cãi, vội vàng chào song thân tôi ra về. Tất nhiên lần này là bằng cửa chính đàng hoàng. Mama tôi lấy điện thoại gọi về cho người nhà dưới quê bảo sẽ xuống trễ một hôm, rồi quay qua lôi papa tôi xuống lầu. Trước khi ra khỏi phòng còn nháy mắt ra hiệu cho tôi yên tâm. Toàn thân tôi đau ê ẩm, cũng không còn sức để suy nghĩ hay lo sợ nữa. Cứ thế mà chìm vào giấc ngủ thôi.
Sáng sớm, mama đã kêu tôi dậy, chuẩn bị cho cuộc “thẩm tra” lịch sử. Tôi cũng không mè nheo như mọi ngày, lập tức thức dậy, lê tấm thân vẫn còn nhức mỏi đi làm vệ sinh cá nhân. Khi tôi xuống nhà trình diện thì thấy một bị cáo khác đã ngồi sẵn ở phòng khách. Hắn trông thấy tôi, lập tức đứng dậy, định chạy tới đỡ tôi. Tôi thì vừa ngại vừa sợ hành động của hắn như châm dầu vào lừa, vội vàng xua xua tay, ra hiệu cho hắn ngồi xuống. Tôi bước tới ngồi kế mama, đưa mắt cầu cứu người.
- Được rồi, ông muốn hỏi gì thì hỏi đi. Đừng đưa bộ mặt hình sự ra doạ tụi nhỏ nữa!
- Nói đi, tối qua xảy ra chuyện gì?
Tôi lập tức giành kể hết mọi chuyện, từ đầu đến cuối không cho hắn xen vào, tránh hắn thốt ra những câu nói gây hiểu lầm. Papa nhìn tôi, ánh mắt dò xét xem tôi có nói dối hay không
- Mama nhìn xem, lưng con còn vết bầm này! – Tôi kéo hờ áo lên cho mama nhìn
- Đúng rồi ông ạ. Sáng nay tôi cũng thấy con mình rất mệt mỏi.
- Thật không? – Papa hỏi tôi nhưng lại không nhìn tôi, mắt đã hướng về phía hắn
- Dạ đúng! – Hắn gật đầu
- Ba tin con – Papa quay lại tôi – Nếu đó là sự thật thì tôi cảm ơn cậu. May mà có cậu, chuyện tối qua, tôi xin lỗi cậu…
- Dạ không có gì ạ. Bác cũng không cần phải cảm ơn cháu. Cháu đã hứa với một người là phải chăm sóc Hạ Linh thật tốt. Bây giờ cháu chỉ thực hiện lời hứa của mình thôi!
- Hả? Bà chưa gì đã gửi gắm con gái mình cho người lạ rồi hả? – Papa quay phắt qua nhìn mama tôi
Mama lắc lắc đầu, tỏ vẻ oan ức. Tôi thì biết rõ người hắn đang nói đến là ai, nhanh chóng lôi hắn đứng dậy, nở nụ cười giả tạo có thể rặn ra được lúc này, nhìn papa mama:
- Hihi, Min lại nói xàm đấy ạ! Anh về đi! Đến giờ đi làm rồi!
Hắn không ngại ngùng ghé sát vào tôi, nói nhỏ: “Anh đợi em ngoài công viên! Mười lăm phút nữa hãy ra gặp anh! Nếu em không ra, anh sẽ vào nhà kiếm em!”. Sau đó gật đầu chào người lớn rồi ra về. Tôi cũng chạy lên lầu, sửa soạn quần áo. Tôi không thể lường trước được hắn sẽ làm gì, nói gì với song thân của tôi. Tôi không muốn papa mama một lần nữa phải lo lắng cho tôi. Dù tôi có nói không sao, nhưng chắc chắn họ sẽ cảm thấy rất đau lòng vì con gái mình phải trải qua khoảng thời gian khó khăn mà họ không hề hay biết.
Hắn ngồi ở ghế đá đợi tôi. Tôi bước tới chỗ hắn, ngồi xuống. Hắn quay qua, nở nụ cười chọc quê tôi:
- Em ngoan thật đấy! Nếu lúc nào cũng vậy thì có phải tốt không.
- Anh muốn nói gì thì nói đi!
Tôi vừa quay qua nhìn hắn. Thay cho vẻ bỡn cợt lúc này là khuôn mặt hoàn toàn nghiêm túc. Tôi bị cái nhìn của hắn làm cho đóng băng, đầu óc quay cuồng không thể suy nghĩ được gì.
- Tại sao em cứ trốn tránh như vậy? Em như vậy anh biết phải làm sao?
- Em…
- Anh biết em còn tình cảm với anh. Sao chúng ta không thể đến với nhau?
- Nhưng không thể được, em cũng đã hứa với anh ấy…
- Hứa rằng nếu anh ấy không mang anh đi, em sẽ rời xa anh đúng không?
- ……
- Hôm nay chúng ta đi làm rõ mọi chuyện!
Hắn kéo tôi đứng dậy, leo lên xe. Tôi nhìn khung cảnh hai bên đường, biết rõ là chúng tôi đang đi đâu. Dù có đi xa bao lâu thì chắc chắn có 2 nơi tôi không thể nào quên được: nhà tôi và nghĩa trang nơi mộ anh đặt ở đó. Tôi ngồi trước mộ anh, chào đón tôi vẫn là nụ cười dịu dàng ấy. Xung quanh mộ rất sạch sẽ, cỏ dại cũng không có, chứng tỏ được chăm sóc rất kĩ. Hắn cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, thở dài nói:
- Chúng ta hãy sống thật đi. Trước mặt anh ấy nói rõ tất cả.
- Nói cái gì? – Tôi ngây ngô hỏi hắn
- Nói rõ tình cảm của chúng ta. Anh hỏi em một câu thôi: em còn yêu anh không?
- Ai lại hỏi một câu sỗ sàng như thế? Cho qua!
- Vậy em còn yêu anh ấy không?
- Có! – Tôi gật đầu
- Sao cái này em trả lời được? Thật bất công! Nhưng không sao, vậy anh ấy nói gì em cũng sẽ đồng ý?
- Tất nhiên! Nếu là anh thì em còn suy nghĩ, còn nếu là anh ấy thì thế nào cũng được.
- Tốt – Hắn bắt đầu cười gian manh – Anh ấy bảo rằng em có thể yêu anh.
- Cái gì? Anh ấy nói hồi nào?
- Em không tin. Được, anh sẽ hỏi lại anh ấy. – Hắn quay qua mộ anh – Bốn năm nay ngày nào tôi cũng ra đây, hỏi anh chỉ một câu: cô ấy có thể yêu tôi hay không? Anh có lẽ cũng phát chán rồi. Hôm nay là lần cuối cùng tôi hỏi anh câu đó, sau này sẽ không làm phiền anh nữa. Nếu anh không đồng ý thì ngay bây giờ có thể đem tôi đi, nếu không có cô ấy bên cạnh, tôi không muốn sống nữa….Cho anh mười phút suy nghĩ, qua mười phút này, tôi nhất định sẽ giữ cô ấy mãi mãi bên cạnh tôi…
- Anh nói cái gì vậy? – Tôi hốt hoảng
- Bây giờ chúng ta ngồi đợi, mười phút nữa em sẽ biết được câu trả lời của anh ấy – Hắn nhìn tôi, ánh mắt kiên định
- Anh điên rồi! – Tôi hét lên
- Đúng, anh điên rồi. Bốn năm nay, anh nhớ em đến phát điên, muốn gặp em đến phát điên, ngày ngày đều đến đây, cầu xin anh ấy cho chúng ta được ở bên nhau. Em có thấy một người tỉnh táo nào làm những việc như vậy không? Em nghĩ em qua bên Mỹ, anh không thể tìm được em sao. Anh có thể tìm em dễ dàng, có thể thình lình đứng trước mặt em, nhưng anh không làm vậy, anh chờ đợi em quay về. Đợi em tìm ra nơi dành cho tình yêu chúng ta…
- Anh…
- Còn năm phút nữa…