Đi học về, tôi lôi xấp hình mới rửa hồi trưa ra xem lại. Tấm hình của hắn cũng được rửa ra, nhìn đi nhìn lại thì đây quả là tấm hình đầy tính nghệ thuật. Góc chụp đẹp, ánh sáng tốt, khung cảnh quá tuyệt, quan trọng là người mẫu hoàn hảo.
Tôi mở facebook, lấy hình hắn đã được chép vào máy tính làm hình đại diện. Dù gì từ trước tới giờ hình đại diện của tôi đều là các mỹ nam, nên việc tôi để hình hắn chắc cũng không có vấn đề gì. Có phải hơi bị… biếи ŧɦái không? Bỗng con em, học dưới tôi một khoá nhảy vô chat
- Chị, chị cũng thích anh ấy nữa hả?
- Anh nào?
- Thì Min đó!
- Min là thằng nào? – Nghe cái tên là thấy nổi da gà rồi
- Giỡn hoài, không thích sao lấy hình anh ấy làm hình đại diện?
- Hả, là cái tên đó hả? Bộ hắn nổi tiếng lắm àh?
- Trời, trời, chị hai của tôi ơi! Ngay cả Min cũng không biết, vậy mà cũng tự phong là “nữ hoàng tiểu thuyết”
- Này, này, không chỉ trích danh hiệu của tui nhá! Nói xem, Min là người thế nào?
- Ôi, nhắc đến anh ấy là tim đập mạnh rồi. Anh ấy là tác giả của một loạt tác phẩm đình đám trên mạng gần đây đó. Chị đọc “Yêu một lần” chưa, của anh ấy đấy, sắp được phát hành thành sách rồi. Truyện đó là nổi bật nhất, chưa kể đến…
- “Yêu một lần” là của hắn thật sao? Bé tí tuổi mà đã viết được câu chuyện lâm li bi đát, vắt khô nước mắt độc giả rồi à?
- Không phải đâu! Anh ấy năm nay 23 rồi nhá, lớn hơn bà chị già 1 tuổi lận đấy.
- 23. Có thật thế không đó. Nhưng hồi đó chị đọc trên mạng thì tác giả có phải tên Min đâu, hình như là “Mưa gió vạn năm” gì ấy, làm chị cứ tưởng là 1 em nào đang thất tình, bi lụy đấy chứ. Giờ đổi tên học đòi Hàn Quốc à?
- Lại sai, là do cái bà viết giấy khai sinh cho ảnh thiếu mất chữ H đấy chứ! Tên thật ngoài đời của ảnh là Min mà, không phải bút danh đâu.
- Hahahah
- Cười cái giề!
- Không có gì, thoy không dám đυ.ng vào “người iu” của cưng. Chị đổi hình đại diện đây! Chị cũng out đây. Bye cưng!
Tôi đổi hình đại diện rồi thoát khỏi facebook, vẫn chưa hết sốc với những thông tin mà con em cung cấp. “Xin lỗi anh, gọi anh là em trai là do em có mắt mà chỉ có 1 tròng, nhìn không ra anh là “Mưa gió vạn năm” người em tôn sùng là do tròng còn lại cũng rớt mất rồi”
– Tôi thở dài. Nếu như sáng nay tôi còn tưởng tượng hắn xin số điện thoại của tôi là do phong thái toát ra khi tôi đọc truyện, thì bây giờ tôi đâm ra nghi ngờ cái phong thái đó. Một là hắn thấy tôi có cùng sở thích tiểu thuyết nên làm quen, hai là hắn đang cố gắng ngăn cản tấm hình của mình tràn lan trên mạng, nên khi biết tôi không nhận ra hắn thì hắn vội vàng bỏ đi. Có lẽ giả thuyết thứ hai dù phũ phàng nhưng lại sát thực tế nhất. Vẫn là tôi đánh giá mình cao quá!!!