Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nơi Nào Cũng Là Anh

Chương 32: Cách hôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Hắn ta… Cái người vừa rồi…” Doãn Linh hoảng sợ, lắp bắp nói với Lâm Ninh.

“Hắn… Chính hắn.”

“Người vừa rồi?” Lâm Ninh hoài nghi, Doãn Linh hoảng như vậy chẳng lẽ người đàn ông va trúng vừa rồi là người lúc sáng Doãn Linh chạm mặt.

“Là hắn sao?”

“Đúng đúng đúng” Doãn Linh nắm lấy tay Lâm Ninh “Phải làm sao bây giờ? Sao hắn ta lại xuất hiện ở đây?”

Nếu người đàn ông kia đã xuất hiện ở nơi này, Lâm Ninh nhìn về hướng người đó vừa lướt qua, nhìn đến thang máy riêng biệt chỉ những người rất quan trọng được phép dùng đi lên tầng thượng tổng.

“Người đó…” Lâm Ninh nghi ngờ, mắt đẹp híp lại “Quen biết với Phàm Dương…”

“A…” Mắt Lâm Ninh sáng lên "Như vậy thì không phải lo nữa rồi, người kia có quen biết với Phàm Dương như vậy càng dễ giải quyết chuyện của cậu.

“Sao câu biết hắn ta quen biết ông Phàm? Làm sao cậu chắc chắn được hắn ta đến đây tìm ông Phàm?”

Lâm Ninh chỉ tay về phía thang máy đặc quyền, giải thích cho Doãn Linh.

“Vừa rồi anh ta đi ra từ phía này, thang máy này chỉ dành cho những người được phép dùng đến, và nó đi thẳng lên phòng thượng tổng, anh ta đi ra từ phía đó thì chỉ có thể đi lên tầng thượng tổng thôi.”

“Vậy là hắn ta quen biết với Phàm Dương à?” Doãn Linh hỏi.

Câu hỏi đánh ngang tâm trí Lâm Ninh, Lâm Ninh đơ ra một giây.

Vậy anh có quen biết những người ở giới ngầm sao? Những người đó rất đáng sợ, anh sao lại có quen biết với bọn họ?

Ở đời trước Lâm Ninh không hề quan tâm đến Phàm Dương cho nên cô chẳng biết chuyện gì cả, bây giờ nhận ra, Lâm Ninh bậm bậm cánh môi.

“Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”

“Vâng, phu nhân cứ hỏi.”

“À…”

Cốc cốc cốc.

Phàm Dương nghe tiếng gõ cửa, đáy mắt chim ưng sâu hoắc liếc lên nhìn cánh cửa.

Cốc cốc cốc.

Lại gõ thêm một lần, sau đó cánh cửa bị mở ra một khe hở, một cái đầu nhỏ lú vào, đôi mắt tròn xoe ló ra.

“Cho hỏi ông tổng có rảnh không?”

Giọng nói ngọt ngào phát lên, Phàm Dương vội đóng lại tập tài liệu màu vàng, đứng dậy đi ra khỏi bàn làm việc.

Lâm Ninh bước vào phòng, anh đã đi đến trước mặt cô, hai cánh tay rộng lớn dang ra ôm lấy bà nhỏ, vô cùng ngạc nhiên hỏi.

“Bà nhỏ sao lại đến đây? Ở nhà chán sao?”

“Em đến để xem xem, hôm nay có cô Lâm ở Thành Đông, cô Ngô, cô Đổng, cô Trình, cô Tống gì đó có đến tìm chồng của em không” Cái miệng Lâm Ninh trở nên nhọn hoắc nói “Vừa rồi em có hỏi cô tiếp tân, cô ấy bảo hôm nào cô Lâm, cô Ngô, cô Đổng, cô Trình, cô Tống cũng đến tìm.”

Cái miệng Lâm Ninh mỗi khi liệt kê mấy cành bóng hồng đang lăm le anh cứ nhọn ra, nói xong liền trừng mắt nhìn anh.

“Ông Phàm, anh có phải là đào hoa quá rồi không?”

Phàm Dương cười cười, nhìn bà nhỏ trưng ra bộ mặt chanh chua rất đáng yêu, không nhịn được giơ lên ngón tay véo chớp mũi Lâm Ninh.

“Anh cũng đâu có gặp mặt bọn họ, họ tìm anh là chuyện của họ, anh có gặp hay không mới là vấn đề quan trọng.”

“Ừm hưm!” Lâm Ninh phì một hơi, mắt đẹp ngẩn nhìn anh, khoé miệng chúm chím nói.

“Đúng rồi, cô tiếp tân cũng có nói từ trước đến giờ anh không có gặp bọn họ, anh còn bảo cô tiếp tân cứ trực tiếp đuổi bọn họ về” Cũng giống như Lâm Ninh lần trước bị hiểu lầm là các bóng hồng, bị cô tiếp tân đuổi thẳng a.

“Cho nên” Lâm Ninh vểnh mặt, chân nhón lên hôn trộm anh một cái, môi nhỏ áp lên bạc môi nhẹ nhàng rồi hạ mũi chân xuống.

“Ông Phàm có nghị lực, quả đúng là chồng em, thưởng cho anh một cái hôn.”

Lúc Lâm Ninh hỏi chị tiếp tân, nghe được câu trả lời vô cùng ưng ý, cô đã suýt nhảy cẩn lên.

Đúng là chồng của cô a, bóng hồng xung quanh chỉ là bình hoa di động, chồng của cô chỉ nhìn mỗi cô. Lâm Ninh đã không kìm được vui sướиɠ, trái tim lại rạo rực vì anh.

Phàm Dương mím môi muốn cười, ánh mắt nghiêm nghị ngay lập tức hoá thành một mảnh hỗn loạn. Hai tay ôm chặt người Lâm Ninh, anh cúi thấp đầu, áp chế hướng đến, Lâm Ninh nghiêng người về phía sau né đi lấn áp của anh.

Phàm Dương nhìn cánh môi đỏ mọng, ánh mắt say đắm nhìn vào đôi mắt tròn xoe đáng yêu kia, gọi khẽ.

“Bà nhỏ.”

“Hửm?” Lâm Ninh mím mím giấu lại hai cánh môi, khoé môi muốn cười vểnh lên.

“Anh hôn bà nhỏ bao nhiêu lần rồi? Bà nhỏ vẫn không biết cách hôn sao?”

Cô bảo thưởng cho anh một cái hôn, nhưng vừa rồi không được gọi là hôn, cái kia chỉ là một cái chạm môi.

“…” Lâm Ninh mím môi, hai gò má thẹn đỏ, gương mặt tuấn lãm ở ngay trước mắt, làm cho tim Lâm Ninh náo loạn.

“Đã thưởng thì phải cho đúng” Anh nói khẽ.

Phàm Dương nhìn hai gò má đã phiếm đỏ, anh ôm chặt cô, dán ngực vào ngực anh, Phàm Dương cảm nhận được quả tim bà nhỏ đang loạn lên, bạc môi cao lãnh giương ra thành nụ cười, vừa phóng đãng lại mị hoặc phong trần, áp chế đến gần môi nhỏ, chỉ cách một tầng mong manh không khí.

“Bà nhỏ, anh dạy em.”

Hơi thở ma mị phản phất, bàn tay to lớn đỡ tấm lưng đang nghiêng về sau của Lâm Ninh, anh đắm say nhìn cô, chuẩn bị tiến tới cho một nụ hôn cuồng nhiệt, nhớ đến câu “Chồng em” vừa rồi, không khỏi xuyến xao, trầm ấm dịu dàng yêu cầu.

“Vợ anh, há miệng ra nào.”

Còn tiếp…

(P/s Áaaa! Éeee! Sặc đường aaa.)

_ThanhDii
« Chương TrướcChương Tiếp »