Chương 4

Mạc Yên khẽ chớp hai hàng mi dài, thoáng một cái, đã ba năm, ba năm hai người quen biết. Cô năm nay đã 21, anh cũng đã tốt nghiệp, chính thức tới phòng khám kia làm việc. Nhìn người đàn ông trước mặt quay lưng về phía cô, mải mê thu xếp dụng cụ mà không nói với cô một lời, Mạc Yên không khỏi thở dài một hơi, Đường Đường này, không phải là lại giận rồi chứ.

Mạc Yên đành phải từ trên ghế đứng dậy, đi tới đằng sau lưng của anh, vươn một tay kéo kéo một góc áo, thấp giọng gọi

"Đường Đường"

Người nào đó vẫn không có phản ứng

"Đường Đường". Lại thử gọi một tiếng nữa. Đáp lại cô vẫn chỉ là tiếng dụng cụ lạch cạch cùng với hơi thở đều đều.

"Thôi vậy. Em về đây". Cô thở dài một hơi, tiếng bước chân vang lên trong căn phòng nhỏ, sau đó là sự im lặng tới đáng sợ, giống như cô thực sự đã đi khỏi. Đường Viễn vội vàng bỏ đồ trên tay xuống mà quay lưng lại, cô gái nào đó vốn tưởng như đã bỏ đi lại đang đứng trước mặt anh, cười hì hì hai tiếng, nghịch ngợm le lưỡi:" Đường Đường"

Mắt thấy Đường Viễn hơi ngây ra, sau đó mím chặt đôi môi mỏng, Mạc Yên cũng không dám đùa nữa, một hai bước đã chạy tới trước mặt của anh, trưng ra một cái vẻ mặt vô cùng tội nghiệp, giống như là viết mấy chữ ở trên mặt

"Em biết lỗi rồi mà, đừng giận nữa"

"Nhé?"

"..."

"Nhé?"

"..."

"Em cũng không phải cố ý đi đánh lộn đâu. Vì A Bảo nó..."

"A Bảo, A Bảo, lại là A Bảo. Từ trước tới giờ có lần nào em không vì cậu ta mà đánh nhau đâu chứ". Đường Viễn cuối cùng cũng mở miệng, một ngón tay vươn ra ấn ấn vào cái đầu nhỏ của cô. Mạc Yên bĩu đôi môi nhỏ nhắn, thấy ánh mắt nghiêm khắc của anh hướng tới đành phải nở một nụ cười nịnh nọt.

"Được rồi. Được rồi. Lần sau không như thế nữa. Em hứa mà"

"Hứa? Đây là lần thứ mấy em hứa rồi". Nói là thế nhưng mà khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương của cô ở ngay trước mắt, anh muốn giận cũng không giận nổi. Cô gái này, lần nào cũng thế, cứ mỗi lần anh mở miệng muốn răn dạy là lại trưng ra bộ mặt như vậy, bảo anh làm sao mà nói tiếp được nữa. Mạc Yên thấy anh cũng đã xuôi xuôi, trong lòng thầm thở phào một hơi, cũng may chiêu này lần nào cũng có tác dụng, nếu không thì Đường Đường này sẽ lải nhải đến sáng mai mất.

"Mai rảnh không. Anh dẫn em đi ăn"

"Mai em hẹn với bọn A Bảo liên hoan rồi, còn chơi mạt chược nữa". Mạc Yên vừa mở miệng đã thấy Đường Viễn hơi nhướng nhướng mày, cô theo phản xạ nhanh như chớp giơ hai tay lên trước ngực, ngay lập tức bổ sung thêm:" Đảm bảo không uống một giọt rượu, cũng không hút thuốc". Thấy sắc mặt anh sau khi nghe xong câu đó mới dịu xuống, cô không khỏi ở trong lòng thầm phỉ nhổ bản thân một trăm tám mươi lần, Mạc Yên a Mạc Yên, mày từ lúc nào trở nên nhát gan như thế, thực là mất thể diện mà. Cũng đành phải chịu thôi, Đường Viễn một khi đã tức giận, xác thực vô cùng đáng sợ a, nếu như không phải là nói đến mức lỗ tai cô lùng bùng thì chính là trực tiếp không thèm quan tâm đến cô mấy ngày trời. Nhưng mà, ngoại trừ mẹ cô ra, nếu như nói Đường Viễn nghiêm khắc với cô nhất thì anh cũng là người quan tâm cô nhất, chiều chuộng cô, sủng cô, cũng chỉ có thể ở bên anh với đám người A Bảo, cô mới có thể thoải mái như vậy, ngày ngày đều sống rất vui vẻ, không phải lo nghĩ điều gì.

~~

Trời mùa thu quang đãng, gió hiu hiu thổi nhẹ, cho đến buổi tối, trời có vẻ lạnh hơn, không khí lại vô cùng trong lành dễ chịu. Ở trong một căn nhà nhỏ, tiếng cười ròn rã vang lên nối tiếp, còn có giọng nói trong trẻo của ai đó hòa với tiếng nói vui vẻ của mấy người đàn ông. Có bảy người ngồi quanh cái bàn tròn, sáu nam một nữ, ở giữa bàn là một nồi lẩu nghi ngút khói, xung quanh là đủ loại thức ăn cùng với rượu bia các loại. Mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, cười nói trêu chọc nhau vô cùng vui vẻ. Đường Viễn vừa định bước vào đã nhìn thấy một cảnh như vậy, bước chân không khỏi hơi ngừng lại.

"Bác sĩ Đường, đến tìm tiểu Yên sao". Một chàng trai trẻ cũng đang đứng ở cạnh cửa, trên miệng vẫn còn đang ngậm điếu thuốc, thấy Đường Viễn thì cười hỏi. Cậu ta chỉ tầm mười mấy hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú trẻ con mang theo chút ngỗ nghịch, điểm thu hút chính là một cặp mắt sâu vô cùng linh động. Đường Viễn nghe cậu ta hỏi vậy thì gật gật đầu, giơ túi đồ trong tay lên nói

"A Bảo, gọi tôi Đường Viễn được rồi. Tôi mang cho mấy cậu chút thức ăn"

Chàng trai tên A Bảo kia đón lấy túi thức ăn, đúng lúc này từ bên trong vọng ra tiếng nói trêu chọc của một người

"Lão đại, chị nhất định không uống sao. Ăn lẩu mà không uống rượu thì còn vị gì nữa chứ"

"Không uống. Chị mày đã hứa với Đường Đường rồi". Đáp lại là giọng nói trong trẻo của Mạc Yên, cô khẽ lắc đầu sau đó liền từ trên ghế đứng dậy, đũa nhanh như chớp khua vào trong nổi lẩu tranh thức ăn với người bên cạnh. Đường Viễn ở bên ngoài nghe thấy câu trả lời của cô, khóe miệng nâng lên một vòng cung đẹp mắt. A Bảo đứng ngay bên cạnh cũng khẽ nở nụ cười, ném điếu thuốc trên tay đi, thấp giọng nói:" Đường Viễn, thực sự không hiểu anh dùng cách nào, lão đại của chúng tôi không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ mỗi mình anh"

Đường Viễn thấy cô vì một cây nấm mà nhảy từ chỗ này tới chỗ khác, mải mê tranh nhau với người ta, khi cướp được thì vô cùng đắc ý chậm rãi bỏ vào miệng, hành động trẻ con mà đáng yêu vô cùng. Bóng hình ngay trước mặt linh động như vậy, tràn đầy sức sống khiến cho anh không tự chủ cũng cảm thấy vui vẻ, ánh nhìn chăm chú: "Cô ấy đối với mấy người không quen đều giữ khoảng cách nhất định, vô cùng lạnh lùng. Đến khi quen thân rồi mới biết, cô ấy thực chất rất trẻ con, lại phản nghịch, lưu manh, cố chấp, cứng đầu.... nhưng mà, bản chất lại thiện lương, nhiều khi còn rất ngốc, rất đáng yêu". Đường Viễn thấp giọng lẩm bẩm, không biết là muốn nói cho A Bảo ngay bên cạnh hay là muốn nói cho bản thân mình nghe, ánh mắt nhìn về một phía cũng tràn ngập cưng chiều sủng nịnh. A Bảo không mở miệng nói câu nào, ánh mắt anh đảo qua Đường Viễn đang đứng ngay bên cạnh, sau rồi lại đảo qua Mạc Yên ở trong phòng, trong mắt như có điều suy nghĩ. Đúng lúc đó, có người nào nhìn thấy Đường Viễn đứng ở ngoài, vui vẻ hô lên một tiếng, thu hút sự chú ý của mấy người

"Bác sĩ Đường, lão đại, bác sĩ Đường đến tìm chị kìa". Mấy tên đàn em đều cất tiếng trêu chọc, Mạc Yên cũng chẳng thèm quan tâm tới bọn họ, vui vẻ đi đến trước mặt anh, kéo tay anh vào bên trong.

"Sao anh lại tới"

"Không hoan nghênh anh à?". Đường Viễn cười cười đùa một tiếng, ngồi xuống một chiếc ghế. Mấy người ở đó đối với Đường Viễn đã vô cùng quen thuộc, tiếp tục đánh chén, có người còn chạy tới rót cho anh một ly rượu. A Bảo lúc này mới từ ngoài xách túi thức ăn tới, cười hì hì:" Này, bác sĩ Đường mang cho chúng ta rất nhiều đồ ăn ngon. Chúng ta đều phải cảm ơn phúc của lão đại đấy". Mấy người ở đó thấy đồ ăn thì trực tiếp hô lên vô cùng vui vẻ, thi nhau xông đến, sau đó đồng loạt làm ra một bộ dáng vô cùng trịnh trọng chắp hai tay trước ngực, quay về phía Mạc Yên, khẽ cúi thấp đầu, nhất loạt nói

"Cảm ơn lão đại"

Động tác của mấy tên trước mặt trông vô cùng ngớ ngẩn khiến Mạc Yên phì cười một tiếng, trong lòng lại thầm thở phào một hơi. May thật. Cũng may là định lực cô tốt, nếu như hồi nãy không nhịn được mà uống ly rượu kia vào, không phải sẽ bị anh bắt ngay tại trận hay sao, đến lúc đó thì thảm rồi. Giống như những lần trước, mấy tên kia bắt đầu ép rượu Đường Viễn, cũng may Đường Viễn bây giờ không giống Đường Viễn của ba năm trước kia nữa, uống vài chén liền say. Bây giờ tửu lượng của anh có khi còn tốt hơn cả cô, đáng tiếc là từ khi cô bị đau dạ dày, anh không còn cho cô uống rượu nữa.

Mạc Yên đang nói chuyện liền cảm thấy có người kéo kéo góc áo của mình, quay sang đã thấy A Bảo đứng ở ngay bên cạnh mỉm cười, ngón tay chỉ chỉ về một hướng ý bảo cô ra sân sau nói chuyện. Mạc Yên liếc qua Đường Viễn đang mải nói chuyện với A Mạnh, lúc này mới từ trên ghế đứng dậy, đi theo A Bảo ra ngoài. Hai người đi ra sân sau, leo lên hành lang mà ngồi. Mạc Yên khẽ nhắm hai mắt lại, cảm nhận từng cơn gió mát lạnh nhẹ nhàng thổi tới vuốt ve da thịt, hết sức khoan khoái vung vẩy hai chân. A Bảo đưa một chai bia tới trước mặt cô, Mạc Yên vươn tay ra tiếp lấy, mặc dù cô không thể uống rượu, uống chút bia có lẽ cũng không có vấn đề gì. Hai chai bia chạm vào nhau tạo thành một tiếng keng thanh thúy, mỗi người đều đưa chai lên miệng uống một hớp, bia lạnh chạy dọc theo cổ họng, hết sức sảng khoái.

"A Bảo, cậu năm nay 19 rồi phải không?". Mạc Yên quay sang bên cạnh hỏi nhỏ, ngoài mảnh sân tối chỉ có ánh đèn mờ mờ từ một phía hắt lên khuôn mặt cậu khiến cô không nhìn rõ.

"Ừ. Hết tháng này là vừa tròn".

"Nhanh thật. Thoáng cái đã hơn ba năm rồi. Này, hay là cậu đi học đại học đi, kiếm lấy cái bằng, cậu thông minh như vậy.."

"Tiểu Yên". A Bảo ngắt lời của cô, có vẻ không vui mở miệng:" Đừng nhắc tới chuyện này nữa. Bây giờ không phải rất tốt sao. Nếu như nói về thông minh, chị còn thông minh hơn tôi gấp nhiều lần, sao lại phải suốt ngày làm hết việc nọ việc kia"

Mạc Yên thoáng im lặng, cũng chính vì cô như vậy, cô mới muốn cậu đi học cho thật tốt. Gặp gỡ A Bảo, đó là chuyện của ba năm về trước. A Bảo vốn gọi Lục Bảo, cô quen miệng gọi A Bảo, dần dần mấy người trong nhóm đều gọi như vậy. Lần đó, cô vô tình phát hiện đứa trẻ bị đánh cho ngất xỉu dưới chân cầu, lại mấy ngày trời bị bỏ đói, mới giúp cậu ta băng bó vết thương, mua cho cậu ta chút đồ ăn. A Bảo kém cô hai tuổi, bố mẹ mất sớm, bị người dì độc ác cướp hết tài sản, phải một mình lưu lạc khắp nơi. Hai người cũng vì cùng cảnh ngộ, nương tựa vào nhau mà sống. Mạc Yên vừa mất đi mẹ, lại không có anh chị em nào khác, đối với A Bảo chính là thật tâm thương yêu, coi nó như em trai ruột mà đối đãi, có được cái gì tốt đều đem cho cậu trước tiên. Hai người cứ như vậy mà lưu lạc khắp đó đây, cùng nhau đi làm thuê, đi kiếm tiền, mặc dù vất vả nhưng cũng phần nào bớt cô đơn. Cả hai ở cùng với nhau hai năm đầu, đến năm thứ ba thì A Bảo hay đi làm ở xa, số lần gặp mặt cũng ít đi nhiều.

"Này, không được gọi tiểu Yên. Phải gọi chị Yên nghe chưa". Mạc Yên đưa tay cốc đầu cậu ta một cái. Tên nhóc này hai năm đầu còn cực kì ngoan ngoãn một tiếng chị Yên hai tiếng chị Yên vô cùng bùi tai, cho đến một năm nay thì bắt đầu không còn gọi cô bằng chị nữa, bắt chước Đường Viễn gọi cô tiểu Yên. Mạc Yên có mấy lần răn dạy, nhưng mà tên này coi như không nghe thấy, cô cũng đành mặc kệ cậu ta muốn gọi gì thì gọi.

"Tiểu Yên". A Bảo bỗng gọi nhỏ một tiếng.

"Ừ"

"Đường Viễn đối với chị thật tốt, vì chị học võ, học uống rượu, học nấu ăn, học sửa xe". Mạc Yên đương nhiên biết Đường Viễn đối với mình có bao nhiêu tốt. Hai người quen nhau được một năm, anh liền trốn cô đi học võ, nếu như không phải cô phát hiện ra trên người anh có vô số vết bầm tím, lại được A Bảo nói cho, cô cũng sẽ không biết anh vì mình mà học. Nhưng là, sao tự dưng lại nhắc tới chuyện này?

"Tiểu Yên, chị.... thích anh ấy không"

A Bảo khẽ mở miệng hỏi. Mạc Yên hơi giật mình một chút, theo thói quen xoay xoay chai bia trong tay thành vòng tròn, môi hơi mím lại

"A Bảo, sao tự dưng lại hỏi như vậy".

A Bảo khẽ cười, lại đưa chai bia lên uống một ngụm lớn, lúc này mới trả lời:" Mọi người đều biết anh ta thích chị. Tôi chỉ muốn biết chị cảm thấy như thế nào thôi"

Mạc Yên trầm mặc một lúc, một hình ảnh nào đó trong kí ức thoáng chốc xẹt qua, nơi ngực trái nhói lên từng hồi, cô nhàn nhạt nở nụ cười:" Tôi có thể nghĩ thế nào chứ. A Bảo, thích thì sao, không thích thì sao. Cứ như bây giờ không phải tốt lắm sao. Tôi vẫn coi anh ấy như một người anh, một người bạn". Nụ cười của cô không hiểu sao có chút gượng gạo, giọng nói như thở dài. A Bảo quay sang nhìn cô, bóng tối che khuất nửa gương mặt, gió dịu dàng thổi bay mái tóc dài. Anh theo phản xạ giúp cô vén một lọn tóc ra sau tai, nhìn khuôn mặt nghiêng của cô giống như đang thất thần, khẽ nhíu mày

"Tiểu Yên, thật ra tôi cũng ..."

"Tiểu Yên". Ngay đúng lúc anh định mở miệng nói, một giọng nam ấm áp đột ngột cắt ngang. Mạc Yên khẽ quay đầu ra sau, một bóng người cao lớn đang đi về phía họ trong ánh đèn mờ.

"Đường Đường". Cô gọi nhỏ một tiếng, từ trên lan can nhảy xuống, đi tới trước mặt anh:" Sao anh lại ra đây. Tìm em à?"

Đường Viễn cười gật đầu coi như thừa nhận, ánh mắt đảo qua A Bảo đứng ngau gần đó cũng đang nhìn anh. Tầm mắt giao nhau, gương mặt Đường Viễn hơi trầm xuống, mày nhíu lại, A Bảo chỉ hơi nhếch khóe miệng, tiếp tục uống nốt chai bia trong tay.

"Đường Đường". Mạc Yên thấy anh nhìn chằm chằm A Bảo, không hiểu lắc lắc cánh tay, gọi nhỏ một tiếng

"À. Anh là không thấy em nên đi tìm thử. Hóa ra là ở đây. Mấy người kia say hết rồi, chúng ta về thôi". Đường Viễn lúc này mới giật mình, ánh mắt đảo qua A Bảo lần nữa, lúc này mới kéo tay cô đi về phía cửa. Mạc Yên không hiểu sao anh lại vội như vậy, quay mặt lại nhìn A Bảo lại nhìn thấy cậu cười cười xua xua tay giống như muốn đuổi cô đi. Cho đến khi bóng dáng hai người đã khuất hẳn, khắp không gian chỉ còn lại tiếng vù vù của gió thổi qua tai, A Bảo mới tựa lưng vào tường, chai bia trong tay bị ném mạnh ra xa tạo nên một tiếng "choang" vỡ nát, nơi khóe miệng cũng chậm rãi nâng lên một nụ cười chế giễu

"Chết tiệt!"

...

Hiện tại đã là nửa đêm, ngoài mấy quán ăn nhỏ ven đường thì những nhà khác đều đã tắt đèn, chỉ còn lại ánh điện mờ mờ của mấy cột đèn bên đường hắt lên bóng dáng hai người đang sóng vai đi bên cạnh nhau. Không khí đột nhiên có chút trầm mặc, Mạc Yên thấy Đường Viễn giống như đang thất thần, cô cũng không chủ động mở miệng nói chuyện.

"Tiểu Yên", Đường Viễn đột nhiên gọi nhỏ một tiếng.

"Hử?"

"Tiểu Yên"

"..."

"Chúng ta quen nhau ba năm rồi đúng không"

"...."

"Chính xác là hai năm hai trăm sáu chín ngày"

Mạc Yên im lặng, chín trăm chín mươi chín ngày quen nhau. Thì ra anh cũng nhớ chính xác như vậy. Gần ba năm, một quãng thời gian không ngắn cũng chẳng dài, lại là quá đủ để hiểu rõ một người.

"Tiểu Yên"

Đường Viễn đột nhiên dừng bước chân lại, Mạc Yên cũng chậm rãi dừng bước, ngước mặt lên nhìn anh.

"Ngày trước, em từng nói, không dễ tin tưởng người khác, không tin vào duyên phận, chỉ tin vào bản thân mình. Cho đến hôm nay đã là một nghìn ngày chúng ta quen nhau. Một nghìn ngày, có đủ hay không"

"Đường Đường". Mơ hồ hiểu những gì anh định nói, cả người không khỏi cứng ngắc, Mạc Yên khẽ mở miệng lại bị anh cắt ngang.

"Tiểu Yên". Anh đi tới trước mặt cô, hai người đứng đối diện nhau, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc gần sát càng thêm rõ ràng dưới ánh đèn, cảm xúc trần trụi bộc lộ qua ánh mắt khiến cho cô bối rối. " Đã từ rất lâu, anh không chỉ muốn làm một người anh, một người bạn nữa". Mạc Yên hơi sững người, lùi về sau một bước, đầu cúi gằm xuống, mím chặt môi. Hóa ra, những gì cô nói với A Bảo, anh đều nghe thấy hết.

"Có thể em đã biết, nhưng anh vẫn muốn nói lại. Nếu như hôm nay anh không nói, rất có thể lại bị tên nào đó giành trước"

Cho đến rất rất lâu sau này, một mình đi trên con đường vắng, Mạc Yên cũng không thể nào quên được cảnh tượng ngày hôm đó. Người đàn ông cao lớn đứng trước mặt, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, một vài từ bật ra như tiếng nỉ non, nhẹ nhàng tan ra trong làn gió, lại khắc sâu vào hồi ức của cô.

"Tiểu Yên. Anh yêu em"