Tất cả đều là về Khương Dư Sanh*
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, như một tia lửa rơi vào khu rừng chưa tàn, ngọn lửa ban đầu lại được nhóm lên trong phút chốc.
Tay phải Bạc Tô đỡ lấy gáy Khương Dư Sanh, quên cả việc thở, nhìn Khương Dư Sanh tựa vào gối dựa.
Đôi mắt Khương Dư Sanh chứa đầy hồ nước và những ngôi sao lấp lánh. Ánh sáng vàng ấm áp bao phủ gương mặt và cổ nàng, mang đến vẻ quyến rũ đâu đó vừa trẻ trung vừa dịu dàng của một người phụ nữ, giống như chùm hoa đào đầu tiên nở trên cành vào mùa xuân.
Rung động lòng người.
Bạc Tô có ảo giác mình đang say.
Tựa như núi lửa trỗi dậy từ biển sâu, dung nham chảy qua sông băng, cảm xúc sôi sục, thần kinh kiệt sức, năm giác quan tắc nghẽn, thế giới chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của nhau, ánh mắt cháy bỏng, đường nét nhấp nhô và tiếng đập nơi nhịp tim.
Giống như chạm vào mộng trong nước, cô đưa tay chạm vào má Khương Dư Sanh.
Run rẩy đôi chút.
Khương Dư Sanh quay mặt sang một bên, nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay cô.
Trái tim Bạc Tô căng tràn đến đau đớn.
"Không dùng tay được chứ?" Cô nhịn không được hôn lên mặt Khương Dư Sanh, giọng điệu ôn hòa như gió thổi trên mặt nước.
Khương Dư Sanh nuốt nước bọt, nhưng trước khi nàng có thể hoàn toàn hiểu ra ý tứ trong lời nói của cô, ánh mắt Bạc Tô đã tràn ngập nụ cười, như thể đã tìm được câu trả lời.
Nụ hôn thân mật dịu dàng lại lấy đi toàn bộ sự tỉnh táo của Khương Dư Sanh.
Một nàng tiên cá bơi dần xuống dưới.
Tim Khương Dư Sanh như ngừng đập, bất chợt cong người, túm lấy tóc cô: "Chị..."
Dường như muốn đẩy ra nhưng lại không đành lòng dùng sức.
Bạc Tô đưa tay ra nắm lấy tay nàng, cùng nàng đan mười ngón tay vào nhau.
Cô phác thảo đường bờ biển, đuổi theo những con sóng, nhặt vỏ sò, hôn lên ánh trăng của mình với tư thái thành kính.
Khương Dư Sanh không tự chủ được co rúm người lại, run rẩy theo bản năng, sau đó rơi xuống nước, chìm xuống đáy biển.
Những ngón chân nàng co lại, máy tạo độ ẩm dần phun sương trong không khí đặc quánh, chầm chậm bốc lên.
Cuối cùng Khương Dư Sanh cũng đợi được một đám mây trút cơn mưa nóng ẩm xuống tâm hồn khô cằn của mình.
Trong cơn hoảng loạn, nàng giơ tay lên, cắn vào mu bàn tay, cảm thấy tâm hồn mình bồng bềnh trong giây lát.
Những giọt nước mắt sinh lý không tự chủ được rơi xuống từ khóe mắt. Bạc Tô ôm nàng vào lòng, mang theo hơi nước mằn mặn bơi ngược dòng trong miệng, ôm chặt nàng, hôn lên mái tóc đẫm mồ hôi trên thái dương nàng.
"Có thấy khó chịu không?" Giọng cô khàn khàn, lời nói mơ hồ lạ thường.
Khương Dư Sanh nhìn thấy mái tóc đẫm mồ hôi và ánh mắt lo lắng của cô.
Nàng lắc đầu, không nói nên lời trong giây lát.
Bạc Tô ôm nàng thật chặt, hôn nhẹ để an ủi nàng, nỗi sợ không thể giải thích được, sự trống rỗng, chán nản và bất bình của Khương Dư Sanh sau khoảnh khắc thoáng qua đó đều tiêu tan trong tình yêu mà nàng cảm nhận được.
Nàng lại ngẩng đầu nhìn Bạc Tô, Bạc Tô cũng đang nhìn nàng, trong đôi mắt đen láy thoáng có mùa xuân.
Khương Dư Sanh không khỏi đỏ mặt, muốn cười.
Bạc Tô tiến lại gần, muốn hôn nàng lần nữa nhưng Khương Dư Sanh đã nhanh chóng bịt miệng cô lại, ngăn cô đến gần.
Bạc Tô chớp chớp đôi mi dài, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Khương Dư Sanh cảm giác được hơi thở nóng hổi phả vào mặt, nhưng vẫn hắng giọng, giả vờ tự nhiên nhắc nhở: "Chị vừa mới... vừa mới..."
Rốt cuộc, nàng vẫn không đủ can đảm để tiếp tục nói.
Bạc Tô đã nhận ra.
Nụ cười hiện lên trong mắt cô. Cô bất giác mím môi, sau đó hôn lên bàn tay đang che miệng mình lại của Khương Dư Sanh, không miễn cưỡng, nói: "Vậy chị đi súc miệng."
Khóe mắt và đuôi lông mày chứa đầy tình yêu, trên đầu mũi còn có một chút ánh da^ʍ, sự tương phản giữa gương mặt lạnh lùng và khổ hạnh tạo ra một cảm giác vô cùng quyến rũ.
Lòng Khương Dư Sanh nóng lên, không nỡ từ chối cô.
Trước khi chống khuỷu tay đứng dậy, nàng đã đưa tay phải ra ôm cô, chủ động tiến lại gần, hôn lên môi cô, tựa đầu vào tóc cô.
Suy cho cùng, nàng vẫn còn có chút ngượng ngùng nên không hôn cô thật sâu.
Bạc Tô nhìn nàng một lúc lâu rồi bỗng dưng cúi đầu, trốn vào ngực nàng.
Khương Dư Sanh thoáng sửng sốt, nhưng cũng không nói gì, chỉ khẽ ôm lưng cô, cọ mặt vào tóc cô, nhẹ nhàng an ủi.
Hơi thở Bạc Tô trở nên nặng nề hơn.
Những giọt nước ấm không ngừng trượt xuống, đốt cháy trái tim Khương Dư Sanh rồi biến mất trong màn đêm sáng ngời.
Khương Dư Sanh hôn lêи đỉиɦ tóc cô, cảm thấy chua xót.
Một lúc sau, Bạc Tô có vẻ đã bình tĩnh lại, ngẩng đầu khỏi vòng tay nàng, lau nước mắt, cười hỏi nàng: "Có muốn đi tắm không?"
Khương Dư Sanh đáp: "Ừm."
Lòng nàng ướŧ áŧ, đến gần tầm mắt Bạc Tô, hỏi: "Chị có muốn không?"
Hàng mi Bạc Tô run lên dưới ánh nhìn của nàng.
"Em không thích, chị không muốn em làm điều này cho chị."
Cô không muốn làm khó Khương Dư Sanh.
Khương Dư Sanh mềm lòng: "Vậy... nếu em thích thì sao?"
"Em không thích."
Khương Dư Sanh: "..." Nàng đành phải thú nhận: "Em chỉ cảm thấy ngượng thôi."
Bạc Tô nhìn chằm chằm vào nàng. Vài giây sau, cuối cùng cô cũng cong môi, quay đầu lại, nhìn lên trần nhà, nhẹ nhàng nói: "Lần sau đi."
Khương Dư Sanh không thể biết liệu cô có sẵn lòng hay không.
Bạc Tô bình thản nói: "Em phải nhớ kỹ ngày 15 đến ngày 21."
Ánh mắt Khương Dư Sanh lộ ra vẻ khó hiểu.
Bạc Tô không khỏi quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt có chút xấu hổ.
Cuối cùng Khương Dư Sanh cũng hiểu được cô đang nói gì.
"Chị ơi, sao chị lại đáng yêu thế?" Nàng vòng tay qua eo Bạc Tô, dùng cằm xoa vai cô, không khỏi bật cười: "Để tỏ lòng biết ơn, em có nên nói lại với chị không?"
Bạc Tô nghiêm túc: "Em muốn nói cho chị sao?"
Khương Dư Sanh suy nghĩ, cười khẽ: "Không." Nàng ranh mãnh nói: "Chị thử vận may đi."
Bạc Tô cũng khẽ mỉm cười: "Ừm."
Không có vẻ mất mát.
Cô và Khương Dư Sanh ôm nhau, cảm nhận được nhịp đập cùng tần số trong nhau, hơi thở hòa hợp, dùng ánh mắt nhẹ nhàng nói: "Thực ra, không làm gì cũng tốt."
Đối với cô, nó giống như một món quà.
Đối với phần còn lại, tất cả đều là tiền thưởng bổ sung.
Khương Dư Sanh hiểu tâm trạng của cô, cộng hưởng cùng cô.
Cả hai yên lặng ôm nhau một lúc lâu, lòng bình yên hơn bao giờ hết, rồi cùng nhau rời khỏi phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa lần nữa.
Đứng trước bồn rửa mặt, trước khi tắm rửa, Khương Dư Sanh chợt nhớ tới: "Chút nữa em xuống lầu bật nồi áp suất điện."
"Ừm?"
"Em muốn nấu cháo, sáng mai chúng ta cùng nhau ăn." Hôm nay, khi Bạc Tô bảo cậu bé chạy việc đến Chu Đạo lấy đồ ăn, nàng đã nhờ cậu ấy mang về một số nguyên liệu, muốn nấu cho Bạc Tô ăn vào sáng mai.
Nàng không muốn Bạc Tô ăn thức ăn nhanh phương Tây đơn giản và tiện lợi trong hai ngày ở Bành Đảo này.
Bạc Tô tự đề nghị: "Để chị đi. Em nói cho chị biết cần bao nhiêu nước và bao nhiêu gạo đi."
Vẻ mặt Khương Dư Sanh đầy nghi ngờ.
Bạc Tô bình tĩnh nói: "Em từng ăn qua cơm và cháo chị nấu rồi."
Khi còn nhỏ, cô đã nấu được hai bữa ăn trong thời gian nghỉ của các bảo mẫu.
Khương Dư Sanh cười nhẹ: "Em chỉ nghĩ đến món bánh bao than chị gửi em trước đây thôi."
Bạc Tô thâm thúy: "Hóa ra em thấy rồi."
Khương Dư Sanh: "..."
Không phải nói đừng lôi chuyện cũ sao?
Lúc đó cô còn nghĩ nàng sẽ đáp lại gì sao?
Tuy nhiên, nàng vẫn dỗ dành: "Sau này thấy được sẽ đáp lại, được không?"
Bạc Tô tự biết mình vô cớ gây rối, quay mặt đi, khẽ mỉm cười.
Khương Dư Sanh cũng không vạch trần cô, mỉm cười, ấn một ít sữa dưỡng thể, xoa xoa một bên cổ Bạc Tô: "Quỷ hẹp hòi."
Bạc Tô không so đo với nàng, nhìn nàng, mỉm cười lau đi.
Cô xuống lầu hẹn giờ bật nồi áp suất trong khi Khương Dư Sanh tắm. Chẳng bao lâu sau, cả hai đều làm xong việc của mình, lại cùng nhau lên giường, ôm nhau ngủ trong mùi trà tràn ngập khắp phòng.
Lần này cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ say, Khương Dư Sanh có một giấc mơ. Nàng mơ thấy mình đang đi du lịch, kéo vali đến khách sạn nhận phòng. Nàng muốn ở phòng 502, cuối cùng cũng vất vả tìm được phòng 502, nhưng lại không thể mở cửa hay đẩy vào được.
Cuối cùng nàng chợt tỉnh lại.
Rèm cửa đã đóng, trời tối đến mức không thể biết được thời gian.
Một giọng nữ dịu nhẹ hỏi: "Nằm mơ sao?"
Khương Dư Sanh quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trên chiếc gối cách đó một lòng bàn tay, Bạc Tô mỉm cười nhìn nàng, tựa như đã tỉnh rất lâu.
Khương Dư Sanh thoáng cau mày.
Bạc Tô tưởng nàng vẫn chưa tỉnh nên chỉ chỉ mũi nàng, chào một lần nữa: "Chào buổi sáng."
Khương Dư Sanh hôn cổ tay cô: "Chào buổi sáng."
Nàng lo lắng: "Có phải phiền chị rồi không?"
Có cảm giác như Bạc Tô đã ngủ không ngon trong hai ngày qua.
Bạc Tô đặt tay lên vai nàng, giúp nàng kéo chiếc bị rơi lên: "Không." Cô nói: "Là vấn đề của chị."
"So với trước thì tốt hơn nhiều rồi."
Sắc mặt Khương Dư Sanh thoáng trầm xuống.
Mới sáng sớm, Bạc Tô đã vô tình khiến Khương Dư Sanh lo lắng, vội chuyển chủ đề: "Có phải nằm mơ không? Thấy em khá lo lắng."
Khương Dư Sanh cười: "Rõ như vậy sao?"
"Ừm."
"Là mơ." Khương Dư Sanh nghịch tóc Bạc Tô, kể lại giấc mơ của mình, cuối cùng kết luận: "Em nghĩ việc này có liên quan đến việc hôm qua chị đột ngột đóng cửa."
"Là lỗi của chị!" Nàng nhẹ nhàng kéo tóc Bạc Tô hai lần, không hề dùng chút sức nào.
Bạc Tô nhướng mày: "Hả?"
Đóng cửa gì cơ?
Khương Dư Sanh bắt chước giọng điệu của Bạc Tô, lật người, nhìn lên trần nhà, bình tĩnh nói: "Từ ngày 15 đến ngày 21, em phải nhớ rõ."
Bạc Tô: "..."
Đôi má cô bỗng đỏ bừng, đưa tay che miệng Khương Dư Sanh lại.
Khương Dư Sanh không phản kháng, ngực và bụng không khỏi khẽ run lên, đôi mắt hạnh cong lên thành hình trăng khuyết.
Bạc Tô nhìn gương mặt tươi cười của nàng, dường như có điều gì đó trào ra trong lòng. Cô bỏ tay ra, nghiêng người hôn nhẹ vào má nàng, đe dọa: "Không được cười."
Nhưng bản thân lại không thể nhịn được cười.
Cả hai nằm trên giường cười đùa một lúc, thấy thời gian cũng không còn sớm mới miễn cưỡng ngồi dậy, chuẩn bị rời giường.
Bạc Tô nói: "Chị thay quần áo rồi xuống cùng em."
Bộ quần áo ướt đẫm nước mưa cô mặc ngày hôm đó đến đã được giặt, phơi và ủi.
Khương Dư Sanh nói: "Ừm."
Nàng cũng xuống giường, mở rèm, ngồi lại trên giường đợi cô.
Bạc Tô vào phòng tắm thay quần áo rồi quay lại, đứng tại bàn tròn cạnh cửa sổ lấy ra chiếc đồng hồ đeo tay tối qua.
Những ngón tay của cô mảnh khảnh như tước hành, đường nét trên cẳng tay thon gọn mịn màng, dưới ánh sáng ban mai vàng nhạt, động tác của cô đầy mộc mạc và tự nhiên, tao nhã như quảng cáo xa xỉ phẩm.
Khương Dư Sanh không khỏi chăm chú.
Quần áo của Bạc Tô trắng tinh.
Chiếc áo sơ mi cổ chữ V mềm mại nhưng sắc nét, quần tây màu trắng ngà có nếp xếp, thắt lưng mỏng màu nâu tinh tế khiến cô càng trông quý phái, trầm lặng, khó gần như ngọn núi phủ tuyết.
Rất thanh lịch, cũng cực kỳ đoan trang.
Tuy nhiên, Khương Dư Sanh lại nghĩ về đôi mắt cháy bỏng cùng bộ dáng hòa quyện vào nhau giữa cả hai vào đêm qua.
Cảm xúc lại lan man.
Nàng bước xuống giường, ôm lấy chiếc eo thon từ phía sau, tựa cằm lên vai cô, nói: "Em nhớ ra một điều."
Bạc Tô tự nhiên tựa vào ngực nàng, ấm áp nói: "Ừm?"
Khương Dư Sanh nói: "Chiếc đồng hồ chị để lại cho em hình như bị hỏng rồi, có sao không?"
Bạc Tô nói: "Không sao đâu."
Quan trọng là người chứ không phải trang sức.
"Nó là do mẹ chị để lại trước khi bà đi. Lúc đó nó rất quan trọng. Bây giờ, nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình, không còn là thứ quan trọng nhất đối với chị nữa."
Khương Dư Sanh khẽ mỉm cười sau gáy cô: "Sao bây giờ nghe có vẻ như có chuyện quan trọng hơn vậy?"
Bạc Tô nghiêng đầu, chạm vào đầu nàng: "Đúng vậy."
Khương Dư Sanh tò mò: "Là gì thế?"
Bạc Tô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Là chìa khóa."
"Chìa khóa?"
"Ừm, là cái mở cửa số 502."
Cửa 502?
Khương Dư Sanh suy nghĩ một chút, nhận ra Bạc Tô đang nói về giấc mơ của mình, khẽ mỉm cười: "Chị ơi, chị nói hươu nói vượn giỏi thật đấy."
Nàng bất mãn, dùng cằm chọc chọc.
Bạc Tô mỉm cười một chút, không biện hộ.
Cô không nói nhảm, đó là sự thật.
Là mơ.
Là chìa khóa.
Tất cả đều liên quan đến Khương Dư Sanh.
Đây là những điều quan trọng nhất với cô bây giờ.
--------Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.