Chương 6: Chuyện cũ

Khương Hồ bị Cù Lận làm cho nghẹn lời, chậm chạp quay sang nhìn anh.

Thấy được ý tứ trong ánh mắt, cô biết Cù Lận không hề đùa giỡn, anh đang nghiêm túc chờ đợi cô trả lời.

Ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào cô.

Khương Hồ quyết định ôm tiền, điện thoại cũng không cần nữa.

Cù Lận đã mở miệng, tiền cước điện thoại chắc chắn sẽ không thấp, mà cô có lẽ sắp nghèo mạt rồi.

Tôn nghiêm cả đời cô không được phép nghèo, vì vậy phải phòng ngừa cẩn thận.

Quán bar đã bị thiêu một phần tư, tổn thất nặng nề là điều không thể tránh khỏi.

Bây giờ có thể không gọi điện, khi về cô sẽ cho Chu Cổ đi gặp quỷ, tạm thời nhân từ cho cậu ta sống lâu hơn.

Lúc này Khương Hồ lòng đầy hỏa khí, nghẹn ứ không thông.

Quán bar bị cháy đã đành, lại còn gặp phải gian thương thu phí điện thoại giá cắt cổ.

Cảm giác như sống trên đời, ai cũng thành tinh.

Khương Hồ xoay người rời đi, không muốn nói chuyện với người trước mặt.

Cù Lận nhìn cô quay lưng đi thật nhanh, liền khẽ mỉm cười.

*

Vài phút sau, ở hậu viện, bên bàn đá.

Lão Đường hỏi Cù Lận: "Vừa rồi ở cầu thang, cậu với cô gái ấy nói gì vậy?"

Cù Lận thấp giọng phủ nhận: "Ông nhìn nhầm rồi. Không nói chuyện gì hết."

Lão Đường hừ một tiếng: "Đừng phủ nhận, tôi đã nghe thấy."

Cù Lận không giấu giếm nữa, nói, "Hỏi tôi mượn điện thoại vệ tinh. Ông cũng biết tín hiệu ở đây tệ đến mức nào."

Lão Đường hỏi lại: "Vậy sao cậu lại muốn tiền của cô ấy?"

Cù Lận không trả lời, không phải đòi tiền, cũng không phải lừa tiền.

Cô muốn gọi, tất nhiên sẽ miễn phí, anh không phải tổng đài, thu tiền làm gì?

Anh chỉ nghĩ...

Nghĩ...

Nghĩ...

Vì điều gì?

Chẳng lẽ muốn ra oai phủ đầu?

Không phải, Cù Lận quả quyết.

Đột nhiên nghĩ đến một câu trả lời, sắc mặt Cù Lận liền thay đổi.

Lão Đường không phát hiện ra sự khác lạ, lên giọng giáo huấn: "Thái độ của cậu ban nãy rất không đúng. Đừng quên Phó Nghiên Sanh nhờ cậu chăm sóc người ta. Cậu so đo cái gì? Cô ấy muốn sống thế nào, muốn mắng ai, liên quan gì đến chúng ta?"

Là không liên quan... Cù Lận biết, mình đã đi quá giới hạn.

Sau này nói chuyện, anh nên cư xử đứng đắn hơn. Nếu đề cập đến hành trình sắp tới, liệu cô ấy có cần anh đi cùng nữa không nhỉ?

*

Cách một bức tường, bên trong sảnh nhà hàng.



Bữa sáng là một loại bánh pancake địa phương, không có hương vị đặc biệt, không ngon nhưng đủ để làm no bụng.

Khương Hồ và Alma ngồi cùng bàn.

Hai người không có nhiều chuyện để nói, ngoại trừ Alma thỉnh thoảng hỏi thăm thông tin về cô cũng như giới thiệu tình hình nhà hàng và những người sống ở đây.

Một số câu hỏi Alma đưa ra, Khương Hồ cũng đáp lại, một số thì ầm ừ cho qua không muốn trả lời, số khác thì đáp lại bằng lời nói dối. Đại khái là xem tâm tình mà nói chuyện.

Đối với chuyện gạt người này, Khương Hồ không có gánh nặng tâm lý.

Huống chi cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, về sau không gặp lại.

*

Khương Hồ không nói chuyện với Cù Lận thêm lần nào sau khi "oan gia ngõ hẹp" đυ.ng mặt nhau ở cầu thang lúc sáng.

Tiền bạc làm tổn thương tình cảm, người xưa nói quả thực không sai.

Tâm trạng bị ảnh hưởng, lời nói tự nhiên sẽ giảm bớt. Không có gì để nói, càng không muốn nói chuyện.

Cô không nói chuyện với Cù Lận, Cù Lận cũng ăn ý không mở miệng với cô, cũng không chủ động kinh doanh dịch vụ điện thoại nữa.

*

Lão Đường buổi sáng dậy rất sớm. Khi Khương Hồ bắt đầu dùng bữa sáng, đã thấy lão Đường đi ra ngoài, lau rửa xe trước cửa nhà hàng.

Qua cánh cửa mở, cô nhìn thấy những động tác tỉ mỉ, kiên nhẫn của lão Đường.

Ăn sáng xong, Khương Hồ ra ngoài, thấy xe đã cơ bản được lau rửa sạch sẽ.

Lão Đường sờ vào thân xe, miết một đường sạch bong.

Việc rửa xe hoàn tất.

Thấy Khương Hồ đến gần, ông hỏi: "Ăn xong rồi à? Đêm qua có nghe thấy tiếng pháo không?"

Khương Hồ khẽ ừ một tiếng, "Lúc đó ngủ rồi, không nghe thấy gì hết."

Nhớ tối hôm qua, lúc pháo vang lên, cô vẫn còn ở trong phòng tắm.

Còn pháo súng ban đêm, chắc do cô ngủ sâu, không nhận ra điều đó.

Lão Đường nói: "Ở đây vài ngày, có lẽ sau khi trở về, cô sẽ có thêm một mong ước, cầu nguyện cho thế giới được hòa bình."

Khương Hồ không trả lời, từ giây phút cô đặt chân xuống Lặc Cách, hòa bình thế giới đã là một trong những mong ước của cô.

*

Xe của lão Đường không có vết đạn như xe Cù Lận, nhưng nó trông đã rất cũ. Cô không biết xe này đã đi cùng lão Đường nhiều năm hay là ông mua lại nó từ tay người khác.

Một mảng lớn trên thân xe đã tróc sơn, đối lập với tổng thể màu xanh sapphire. Bụi bẩn được gột rửa, dấu vết ấy càng dễ thấy.

Khương Hồ hỏi: "Vì sao không sơn lại?"

Lão Đường nói cho cô: "Xe đàn ông, không cần nhìn hình thức."

Khương Hồ: "..." Mẹ kiếp, xe cũng phân giới tính?

Nhà hàng Trung Quốc có tên Đại Trung Hoa này tập hợp rất nhiều người khiến cô cảm thấy khó tin, không thể hình dung nổi.

Đào tiền.

Giới tính hóa xe cộ.

Có hứng thú với người đồng giới.

Có lẽ chỉ có cô bé Đường Vân mà cô chưa tiếp xúc là bình thường.

*

Thấy Khương Hồ không nói chuyện, lão Đường lại nói thêm, "Hai người đến Tát Thác, có thể thuê một chiếc xe khác. Xe của Cù Lận thiếu nam tính, không cứng cáp, khó mà phản kháng..."

Khương Hồ im lặng lắng nghe. Không có ý tứ thảo luận về giới tính xe cùng ông.

Lão Đường bổ sung: "Hơn nữa còn rất cũ."

Điều này trùng khớp với ấn tượng của Khương Hồ về chiếc xe, cô mở miệng phụ họa "Haha, nó giống như một món đồ cổ vừa được khai quật."

Lão Đường cười, cảm thấy từ Khương Hồ dùng chính xác.

Ông có thể dùng nó để chê bai xe của Cù Lận sau này.

Từ lúc Khương Hồ đến, lão Đường rất ít tiếp xúc với cô ấy, cảm thấy cô ấy hơi hướng nội và lạnh lùng. Hiện tại, ông nghĩ Khương Hồ khá hài hước.

Mặc dù không quá nhiệt tình, nhưng nói chuyện với cô ấy có thể sẽ bị trêu chọc.

Ông ném ống nước trong tay sang một bên, nói với Khương Hồ: "Đường đến Tát Thác không bằng phẳng, khu vực trung tâm thường xảy ra các cuộc tấn công khủng bố. Mặc dù Cù Lận rất đáng tin cậy, nhưng, ra khỏi nhà ắt có thể gặp phải những chuyện ngoài ý muốn." Làm không tốt, người còn sống liền biến thành người chết.

Lão Đường muốn cho Khương Hồ một mũi tiêm phòng ngừa, đem tình huống ác liệt nói ra, muốn loại bỏ ý định đến Tát Thác của Khương Hồ.

Cô và Cù Lận đã ở Lặc Cách được vài ngày, cảm nhận phong tục, nhân tình địa phương. Cù Lận ở đây cũng có thể giúp ông chăm sóc Đường Vân.

Nhưng Khương Hồ nghe xong chỉ nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi hiểu rồi. Nếu sau này gặp chuyện, tôi sẽ cứu anh ta."

Cô nói như là một nghĩa vụ bắt buộc, không hề có chút sợ hãi.

Lão Đường: "..." Nãy giờ một hồi lão nói đều phí công vô ích?

Ông không còn gì để nói, định vào nhà chăm sóc Đường Vân.

Vừa xoay người lại, lão Đường thấy Cù Lận đang đứng dựa người bên tủ gỗ cạnh cửa, không biết đã đứng đó từ khi nào, nghe được bao nhiêu.

Từ lúc ông và Khương Hồ nói xấu xe của cậu, hay chuyện Khương Hồ muốn làm anh hùng cứu người.

Dạo trước lão Đường hỏi Cù Lận có thực sự muốn đi Tát Thác cùng Khương Hồ không, cậu bảo mình đã hứa với Phó Nghiên Sanh, nhưng lúc ấy, ông thấy trên mặt Cù Lận có chút do dự.

Giờ phút này, Khương Hồ cũng không có dị nghị hay phản đối đi chung với Cù Lận. Theo tính cách của cậu ta, trừ khi người kia không cần, nếu không cậu chắc chắn sẽ giữ đúng lời hứa.

*

Lão Đường vỗ vai Cù Lận rồi đi vào.

Khi lão Đường đi khỏi, Khương Hồ quay lại liền thấy được Cù Lận đứng gần đó.

Anh cho tay vào túi quần, lặng lẽ đứng sau cánh cửa, nhìn thẳng vào Khương Hồ, chờ cô đi tới.

Cù Lận mặc trang phục không dày, rất vừa vặn, ôm lấy cơ thể, lộ ra bắp tay săn chắc.

Nhìn thấy anh, Khương Hồ lại nhớ đến chuyện tiền bạc ban sáng.

Khi nãy, nói chuyện với lão Đường, cô có đề cập chuyện cứu người. Giờ người cô muốn cứu đã xuất hiện, nhưng cô không có ý định muốn trò chuyện.

Cù Lận đứng bên trái cánh cửa, Khương Hồ liền quyết định đi vào từ bên phải.

Cô sải bước về phía cửa.

Còn chưa kịp đi qua, Cù Lận bất ngờ rút tay khỏi túi, chặn ngang cửa, khiến cô không thể rời đi.

Cánh tay dừng lại ngay trước mắt Khương Hồ.

Không có cách nào để di chuyển, cô nâng tầm mắt, hướng về phía Cù Lận, liền nghe anh hỏi, "Có thể nói chuyện?"

Giọng nói trầm ấm, thanh âm có chút hoa lệ, không cẩu thả hay khàn khàn, lướt qua bên tai, để lại chút ngứa.

Cô đã để ý đến điều này những lần trước, nhưng không có nhiều cơ hội lắng nghe cẩn thận.

Cô từng hỏi Cù Lận một câu hỏi tương tự lúc ở cầu thang.

Mặc dù có bất hòa, nhưng lễ thượng vãng lai*, cô không có lí do để từ chối: "Nói chuyện gì?"

(*) Lễ thượng vãng lai: đại khái là có qua có lại.

Cù Lận nhìn cô: Chuyện điện thoại.

"Điện thoại của anh, tôi không cần nữa."

Mặc cho Cù Lận chào mời, giới thiệu nhiệt tình thế nào, cô không muốn tiếp nhận.

Ánh mặt Khương Hồ lạnh lùng, như gặp kẻ địch.

Cù Lận cảm giác được có vô số gai nhọn đang chĩa thẳng về mình.

Những gì anh nói lúc trước rõ ràng đã khiến cô ghim thù.

Cù Lận cười cười, hy vọng làm dịu ánh mắt cô, "Không nói chuyện đó nữa."

Khương Hồ: "Có thể."

Anh tiếp tục nói: "Có một số điều tôi muốn nói rõ cho cô biết. Phó Nghiên Sanh thay cô chọn tôi, tôi sẽ không thất hứa, nhưng nếu không hài lòng với sự chọn lựa này, cô có thể cự tuyệt, tìm người khác theo đúng ý cô mong muốn. Tôi không phải kiểu người tận tụy hết lòng vì người khác, cũng không có phải người vị tha, cao cả gì. Nếu chấp nhận đi cùng tôi, cô nên bằng lòng với chiếc xe mới được khai quật này. Hy vọng cô sẽ suy nghĩ kỹ trước khi lên đường, đừng để giữa chừng lại thấy hối hận."



Chiếc xe mới được khai quật?

Trước là kỳ thị giới tính, sau lại chê xe của anh ta. Vấn đề là đều bị anh ta nghe được. Đúng là không nên nói xấu sau lưng người khác.

Khương Hồ cảm thấy Cù Lận là kiểu người có thù tất báo.

Lí lẽ rõ ràng như vậy, Khương Hồ suy nghĩ hồi lâu, hỏi lại: "Trên đường, nếu tôi cảm thấy hối hận thì sao?"

Cù Lận thẳng thắn: "Vứt cô bên đường để cô tìm bạn đồng hành hợp ý."

Khương Hồ híp mắt, nụ cười nhàn nhạt: "Phương thức tiếp can đảm của anh Cù đây thật đặc biệt."

Vứt bỏ?

Rõ ràng là hù người, có ngốc mới đi tin những gì anh ta nói.

Cù Lận không phủ nhận, nhấn mạnh: "Nghĩ kỹ đi. Tin tưởng tôi thì lên xe."

Ở vùng đất này, chỉ có tín nhiệm mới có thể trở thành bạn đồng hành.

Nếu không may gặp chuyện gì ngoài ý muốn, chính là phó thác tính mạng của mình cho đối phương.

*

Cù Lận cùng Lão Đường thật giống nhau, mở miệng ra là hù người.

Khương Hồ cười, cảm thấy trong không khí tràn đầy mùi vị khıêυ khí©h.

Những người quen Cù Lận mà cô biết, lão Đường nói "Cù Lận rất đáng tin cậy", Phó Nghiên Sanh cũng đánh giá anh ta đáng giá tín nhiệm.

Là họ nhìn nhầm người, hay cô nhận thức sai?

Không phải là mặt lạnh vô tình sao? Tất nhiên, trừ việc tối qua hắn làm khiên chắn người giúp cô.

Hay họ hiểu lầm cô, cho rằng cô vô hại, nên đe dọa một chút để cô chuẩn bị tâm lý?

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn mãi cũng vô dụng, Khương Hồ lên tiếng: "Không có gì, cứ quyết định vậy đi."

Ngoài việc tiếp tục thuê Cù Lận, cô tạm thời không nghĩ được lựa chọn nào tốt hơn.

Ở đây, cô không có lựa chọn, điều kiện không cho phép.

Cô còn có một việc muốn thực hiện: Thuê anh ta, cuối cùng, trả ít tiền đi.

Vì anh ta muốn lừa tiền cô.

Nghe một từ "vứt" của Cù Lận, lòng cô muốn điên rồi.

Anh ta nói bản thân không cao thượng, cô cũng chẳng tốt đẹp, thiện lương gì.

*

Xác nhận đồng hành chỉ mất một giây, nhưng thực sự lên đường phải trì hoãn chút thời gian.

Khương Hồ không mang theo nhiều đồ, cô nghe theo lão Đường gửi hành lý tại quán, sau khi từ Lặc Cách trở về sẽ đem đồ rời đi.

Cô xách theo một chiếc túi duffel nhỏ, đi xuống tầng một.

Đại sảnh không người, Alma đang nhoài người khỏi quầy tính tiền, nhìn qua cánh cửa sân sau.

Khương Hồ nhìn theo tầm mắt Alma, thấy lão Đường, Cù Lận và cô bé Đường Vân kia đều đang ở đó.

Ngoài ra còn có một chàng trai trẻ lạ mặt cô chưa từng gặp qua.

Nghe thấy tiếng động, Alma quay lại nhìn cô, giải thích: "Bạn của Cù Lận, đến thăm Vân Vân."

Khương Hồ nhìn người kia ôm Đường Vân, nhẹ nhàng cẩn thận.

Cô không phải người hiếu kỳ, nhưng nhìn vào, cô muốn hỏi: "Vì sao lão Đường nhận nuôi Vân Vân?"

Alma vẫy tay: "Lại đây, tôi kể cho cô nghe."

Khương Hồ đã quen với tiếng Trung kỳ lạ của Alma.

Cô lại gần, sau đó Alma ngay lập tức kể một câu chuyện dài: "Cha của Vân Vân là nhân viên cũ ở đây. Sau khi anh ấy kết hôn liền nghỉ việc, đi về phương Nam. Sau đó chiến tranh nổ ra. Vân Vân được gửi vào bệnh viện nhi đồng. Năm ngoái, bệnh viện bị đánh bom, vô nhân đạo chôn vùi rất nhiều đứa trẻ. Cù Lận và bạn anh ấy, là thành viên của Tổ chức Cứu hộ Tình nguyện Quốc tế, đào Vân Vân ra từ đống đổ nát. Con bé vừa nhìn đã biết là người Trung Quốc, vì thế Cù Lận rất quan tâm. Sau đó, lão Đường nhận ra con bé là con của người quen, nên muốn cưu mang."

Alma nói đến đây, thở dài cảm khái: "Bạn của Cù Lận đã kể cho tôi nghe cảnh tượng họ đào phế tích. Đào xới hàng giờ, một người rồi lại một người. Những thi thể đó vẫn còn mềm, còn nhiệt độ, tưởng như vẫn còn có thể thở, có thể nói chuyện, nhưng tất cả đều chết rồi. Những đứa trẻ đó không kịp trưởng thành, cũng không có cách nào trưởng thành được nữa, các em vĩnh viễn nằm lại tuổi thơ ngây này. Họ cứ đào liên tục, càng đào càng tìm thấy nhiều thi thể. Đến cuối cùng tìm thấy sự sống, mắt họ ướt đẫm. Anh ta ôm Vân Vân, còn Cù Lận ôm một đứa bé mới ba mươi ngày tuổi, cảm giác nâng niu như đang ôm con mình. Hai đứa trẻ bị chôn lâu lắm, lúc được tìm thấy đã vô cùng yếu ớt. Khi đứa bé khẽ động, một đám nam nhân ôm lấy hai đứa bé, òa khóc."

"Cù Lận khóc", Alma lắc đầu, "Tôi có thể tưởng tượng ra cậu ấy rất mềm lòng. Dù ngày thường cậu ấy có vẻ lạnh lùng."

Nàng tiếc nuối: "Hai đứa nhỏ tuy rằng sống sót, nhưng đều trở thành cô nhi, Vân Vân cũng không còn lành lặn."

Kinh khủng nhỉ?" Alma hỏi Khương Hồ, "Khi còn nhỏ, tôi đã nghĩ chiến tranh là thế chiến thứ hai, là lịch sử, chẳng liên quan gì đến tôi. Ai mà ngờ, chiến tranh là hiện tại, cũng có thể là tương lai. Nếu lão Đường về Trung Quốc, tôi cũng sẽ ăn vạ đòi đi theo."

Cô nhìn Khương Hồ nháy mắt: "Chúng ta hiện tại cũng tính là quen biết chứ? Đến lúc đó, cô có thể chiếu cố tôi."

Khương Hồ không trả lời, cô vẫn đang chìm trong câu chuyện Alma kể.

Xa ở Trung Quốc, Khương Hồ vẫn luôn cho rằng chiến tranh cách cô rất xa, nhưng hiện tại...

Cô không muốn nghĩ nữa.

Khương Hồ đặt hành lý xuống, nhìn vào bóng lưng người đàn ông sẽ đồng hành cùng cô.

Cù Lận và cô có nhiều điểm giống nhau, nhưng giờ cô mới nhận ra, như việc anh cũng gạt người.

Anh nói bản thân sẽ không vì người khác, cũng không phải người cao thượng.

Đây rõ ràng là nói dối.

Hảo cảm của cô với Cù Lận dường như đã tăng thêm một chút.