Âm thanh ban nãy còn ồn ào, đột nhiên im lặng.
Thật giống như BGM (nhạc nền) đột nhiên bị cắt để phù hợp với không khí của cốt truyện.
Trong bóng tối mờ mịt, cô không thể nhìn rõ ánh mắt của Cù Lận.
Dù anh đang mở mắt nhưng cô không cảm thấy khó chịu.
Cái ôm của Cù Lận mang đến cảm giác an toàn, giống như một bộ khôi giáp bảo vệ cô, cái ôm không nhằm mục đích cố ý, Khương Hồ hiểu điều đó.
Không gian trầm mặc. Cô nên nói gì đó, nhưng hiện tại cô vẫn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không phải lúc thích hợp để nói bất cứ điều gì. Phá vỡ sự im lặng không phải là ưu tiên hàng đầu lúc này.
Không nói, Khương Hồ quyết định như vậy.
Hai giây sau, Khương Hồ khẽ cử động, nhẹ nhàng tránh đi.
Cù Lận buông lỏng cánh tay, đẩy tấm sắt trên lưng anh.
Loảng xoảng một tiếng, tấm sắt nằm im trên mặt đất.
Anh liền quay lưng lại với Khương Hồ.
Lao vào cũng chỉ vì bất đắc dĩ, anh lo rằng Khương Hồ sẽ bị chôn vùi bên trong.
Nhưng Khương Hồ không kêu cứu, cũng không tỏ ý bất mãn đối với hành vi mạo phạm của anh, điều này Cù Lận rất ngạc nhiên.
Cô bình tĩnh hơn anh nghĩ.
*
Khi ấy, anh vừa trở về từ bên ngoài, Alma và lão Đường đang ngồi ở sảnh tầng một nghe kinh kịch.
Alma thuận miệng nhắc Khương Hồ đang tắm. Cù Lận lo lắng cô mới tới sẽ có nhiều bất tiện, liền ra sân chờ cô.
Các cuộc tập trận quân sự gần đó không diễn ra thường xuyên, bom rơi loạn cũng rất hiếm. Vậy mà vận khí của cô ấy thực tốt, vừa đến liền gặp phải.
Cô đến, trời bỗng có tuyết.
Phòng tắm thì gần như sụp đổ.
Lão Đường nói đùa rằng cô ấy là yêu tinh.
*
Bức tường nhựa mỏng manh cũng đã nghiêng ngả sang một bên, dựa vào nhau mà chống đỡ, Cù Lận đứng trước cửa, chắn gió.
Đằng sau không có tiếng động, Cù Lận nhắc nhở: "Bên ngoài trời lạnh, mặc quần áo rồi ra ngoài."
Khương Hồ liếc nhìn trang phục đang nằm dưới nền đất.
Nó dính đầy nước và đất.
Hai thứ đó kết hợp lại thành bùn.
Quần áo đã dính bùn chẳng khác nào phế thải.
Cuộc sống có rất nhiều câu hỏi cần phải chọn đáp án. Khi còn nhỏ, ta thường suy nghĩ xem nên làm bài tập trước hay đi chơi trước. Khi trưởng thành, ta lại tự hỏi nên uống rượu hay hút một điếu thuốc khi nghe nhạc. Vào lúc này, Khương Hồ loay hoay giữa những chọn lựa, mặc lại quần áo dính đầy bùn hay tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Cuối cùng, cô suy nghĩ đến việc mượn đồ.
Khương Hồ nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, "Anh Cù."
Một cách xưng hô xa lạ, Cù Lận nghe thấy, khẽ ừ một tiếng, tỏ ý đang nghe.
Khương Hồ nói: "Suy nghĩ cẩn thận, hy vọng anh có thể cởi đồ của mình ra."
Cù Lận: "..."
Anh không nhúc nhích. Đây là lần đầu tiên trong đời anh nghe thấy một yêu cầu kỳ lạ như vậy.
Sợ bị hiểu lầm, Khương Hồ nói thêm: "Thứ nhất, tôi chỉ có yêu cầu lịch sự. Thứ hai, tôi cũng không có ý bắt anh cởi để nhìn lại cơ thể anh."
Cù Lận: "..." Ban nãy, anh đâu có nhìn được gì cô.
Suy nghĩ một lúc, lại nhìn đống hỗn loạn dưới đất, Cù Lận hiểu cô muốn mượn đồ.
Anh cởϊ áσ khoác, vẫn đứng quay lưng về phía cô, vòng tay đưa ra sau cho Khương Hồ: "Nó không được lành lặn lắm, cô cứ mặc đi."
Chiếc áo hơi rách rưới. Cái tấm sắt ban nãy rơi xuống đã làm toạc một mảng nhỏ sau lưng.
Khương Hồ cũng không từ chối, khoác nó lên người.
Rõ ràng bây giờ cô cũng không thể tắm được nữa.
Khương Hồ bước ra ngoài, Cù Lận cảm giác có người tiến lại gần, liền nổi da gà.
Cù Lận vẫn đứng trước gió, Khương Hồ khẽ lách qua một khe hẹp bên cạnh anh đi ra ngoài.
Rời khỏi phòng tắm, cô bước đi thật nhanh.
Cù Lận nhìn bóng lưng cô dưới ánh trăng sáng, đôi chân dài in trong tầm mắt.
Khi Khương Hồ đã rời đi, Cù Lận chợt nhớ ra anh chưa xin lỗi cô chuyện tự ý xông vào.
Anh giơ tay gãi gãi lông mày.
Thôi quên đi, đừng để ý chuyện vặt.
*
Áo khoác đưa cho Khương Hồ, bên trong Cù Lận vẫn mặc một chiếc áo mỏng.
Anh quay lại, nhìn mớ hỗn độn trong phòng tắm.
Cù Lận cúi xuống dọn dẹp chúng, liền nhìn thấy một vài mảnh quần áo dính đầy bùn
Trên cùng là đồ lót ren màu đen.
Hiển nhiên là của Khương Hồ.
Cù Lận không chạm vào nó, dù sao đây cũng là vật riêng tư, anh để Khương Hồ tự thu xếp. Vất đi hay không là quyền của cô.
Ở ngoài trời hơn mười phút, tuyết trắng đã ngừng rơi lúc chập tối, lại tiếp tục tràn xuống.
Anh vào nhà, Kinh kịch cũng đã ngừng phát. Cả sảnh mờ mờ trong ánh đèn le lói treo trên tường, không thể nhìn rõ bất cứ đồ vật gì.
Lão Đường và Alma cũng không thấy đâu.
Cù Lận đi qua sảnh, chuẩn bị đi lên lầu.
Anh vừa mới bước được vài bước, bất ngờ thấy một người ngồi trên cầu thang.
Một bóng người im lặng ẩn trong bóng tối.
Cù Lận bật đèn cầu thang nhận ra người đang ngồi trên bậc là Khương Hồ.
**
Đèn sáng, Khương Hồ đã thay một thân quần áo sạch sẽ, ngước mắt nhìn Cù Lận, "Có thể nói chuyện?"
Không có lý do gì để từ chối, Cù Lận đồng ý.
Ánh đèn mờ chiếu lên người Khương Hồ, cảm giác cô có chút ôn hòa.
Khương Hồ mở miệng: "Anh là người Trung Quốc?"
Cù Lận nói: "Đúng vậy."
Cô nheo mắt: "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy."
Khương Hồ cảm nhận được sự bối rối lan tỏa trong không khí.
Sau đó, cô lại hỏi tiếp: "Người miền Bắc?"
Cù Lận trả lời: "Ừ." .
TruyenHDKhương Hồ khẽ cử động, rồi nói: "Thật không may, người miền Nam."
Cô không ngừng đặt câu hỏi: "Chiến tranh đã kết thúc, vì sao không quay về?"
Khương Hồ nâng mắt, cẩn thận quan sát Cù Lận, nói chuyện nghiêm túc, chân thành, khác hẳn với dáng vẻ hời hợt lúc ở sân bay.
Đối diện với nhau, Cù Lận hỏi ngược lại: "Bom đạn vừa đi qua, cô Khương vì cái gì một mình đến đây?"
Khương Hồ nói, "Vì công việc."
Cù Lận đã nghe qua cô cần dịch một tác phẩm. Nhưng anh cảm thấy dịch thuật không phải toàn bộ lí do để Khương Hồ đặt chân đến vùng đất này. Đó là suy nghĩ trực quan của anh.
Cuộc đối thoại ngắn gọn, cuối cùng Khương Hồ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Cảm ơn áo của anh."
Lúc nãy cô đã quên nói.
Mấy câu nói trước là vô nghĩa, câu này mới là trọng tâm.
Nói xong, Khương Hồ liền đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Cù Lận cũng đi lên lầu.
Anh đi được một nửa, Khương Hồ đứng trên lầu hai, nhìn xuống.
Cô nói: "Quên mất một điều."
Cù Lận dõi mắt nhìn thẳng vào cô, chờ đợi điều cô định nói.
Khương Hồ sắc mặt bình tĩnh: "Tôi không phải kiểu người bị nhìn hết toàn bộ, còn bị ôm liền bắt người khác chịu trách nhiệm. Đêm nay ngủ ngon."