Ngoại hình xuất chúng.
Khương Hồ đưa ra kết luận.
Gió cát vẫn tiếp tục tàn phá.
Các tòa nhà ở phía xa có màu nhạt hơn, chủ yếu là màu vàng, trắng và cà phê, cây xanh bốn phía gần như mờ mịt không thể nhìn thấy được.
Khung cảnh giống như thành phố cát vàng cũ kỹ hoang vắng.
Tay trái Khương Hồ giữ chiếc vali, những ngón tay thon dài siết chặt.
Khi gió thổi qua, khuôn mặt của người đàn ông hoàn toàn lộ ra trước mắt, nhưng cảm giác áp bức khi đứng gần anh ta chưa từng biến mất.
Là một khuôn mặt phương Đông.
Người da vàng ở đây rất hiếm, nhưng cùng nòi giống không có nghĩa có thể trở thành bạn bè.
Lòng tin không thể dễ dàng trao đi, Khương Hồ cẩn trọng, tránh phát sinh hành động thiếu suy nghĩ.
Chiếc khăn trùm đầu của người đàn ông bị gió thổi bay, lăn dài trên mặt đất, vô tình dừng lại bên chân Khương Hồ.
Cô khẽ liếc nhìn.
Màu đỏ của khăn cùng một thân đồ đen của cô tạo nên hai mảng đối lập.
Cuối cùng, người đàn ông đó đã dừng lại đối mặt với Khương Hồ, chỉ cách cô nửa bước.
Ánh nắng vốn dĩ đang chiếu thẳng cô bị anh chặn lại phía sau. Anh ta giống như một rào chắn vững chắc, chặn gió ào ạt, che khuất ánh sáng.
Có người qua đường hướng mắt về đây.
Nhìn Khương Hồ, cũng là nhìn người đàn ông cao lớn này.
Cô không trốn tránh, nhìn thẳng vào anh ta, đôi mắt thăm dò.
Người đàn ông cũng liếc nhìn Khương Hồ. Trái ngược với cô, đôi mắt anh ta bình tĩnh, không một gợn sóng.
Đột nhiên anh khom lưng khiến cho khoảng cách nửa bước giữa Khương Hồ và anh ta gần như không còn tồn tại.
Khương Hồ cúi đầu.
Mái tóc của người đàn ông lạnh lùng in trong mắt cô.
Anh ta nhặt chiếc khăn trùm đầu vừa bị gió thổi bay, giữ chặt nó trong tay.
Sau khi đứng thẳng dậy, anh mở miệng, nói câu đầu tiên với Khương Hồ: "Xin chào, tôi là Cù Lận."
Giọng nói rõ ràng, anh nói tiếng Trung Quốc, nội dung giới thiệu tên.
Khương Hồ không nói gì, nhìn anh nghiên cứu.
Cù Lận cũng không lên tiếng nữa.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Anh ta nói tiếng Trung Quốc.
Anh đi thẳng về phía cô.
Và cô đang đợi ai đó.
Khương Hồ có một số suy đoán trong lòng, có linh cảm về danh tính của người đàn ông nói tiếng Trung Quốc trực tiếp đến gặp cô.
Cô đánh giá rất lâu, ánh mắt soi xét không hề ngừng lại, dần trở nên nghiền ngẫm.
Cù Lận bất ngờ lên tiếng: "Khương tiểu thư, tôi đến đón cô, đừng nhìn nữa, tôi không phải gương."
Quả không sai, người này chính là người cô đang đợi.
Khương Hồ không ngạc nhiên, không vui, cũng không giận.
Nhưng người này không phù hợp với điều kiện Phó Nghiên Sanh đã đồng ý đáp ứng cô.
Cô muốn phụ nữ, anh ta lại tìm đàn ông.
Khương Hồ nheo mắt lần nữa hỏi: "Phụ nữ?"
Cù Lận hiểu ý cô, nhưng Phó Nghiên Sanh khẩn cấp phải chuyển đến Bặc Lặc, thời gian quá ngắn không thể tìm thấy một nữ nhân phù hợp. Cậu ta nhờ anh đến giúp đỡ.
Cù Lận nói: "Cô Khương, nếu cô không kỳ thị giới tính..."
Khương Hồ đánh gãy lời anh: "Tôi có."
Giọng cô nghiêm túc, không giống đang nói giỡn.
Cù Lận: "..."
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn, không có cách nào để tiếp tục.
Một người đàn ông nên nói chuyện thế nào với một người phụ nữ phân biệt đối xử với đàn ông... Cù Lận cũng không biết.
Anh bình tĩnh nhìn Khương Hồ, nghĩ đến hai từ Phó Nghiên Sanh dùng để miêu tả cô: Văn tĩnh.
Chẳng lẽ anh nhận sai người?
Cù Lận nhớ lại bức ảnh của Khương Hồ anh đã xem, chính là cô gái trước mặt, không sai.
Anh luôn ghi nhớ khuôn mặt một cách nhanh chóng, chưa từng nhầm lẫn.
Cù Lận cố gắng mấp máy môi lần nữa, hàm dưới căng chặt: "....." không thể thốt thành lời.
Trước khi đến, anh đã nghĩ mình phải giải thích tại sao đến muộn.
Không nghĩ tới không cần giải thích, nhưng lại bị kỳ thị giới tính.
Giằng co im lặng mấy chục giây, cuối cùng, Khương Hồ mở miệng: "Tôi có. Nhưng tôi biết lý lẽ, sẽ không ép buộc. Chúng ta sẽ đi đâu trước?"
*
Năm phút sau, Khương Hồ lên chiếc xe đầy vết đạn bắn.
Vận tốc xe rất nhanh, gió lọt qua các lỗ trên kính chắn gió, thổi hơi lạnh vào mặt.
Khương Hồ chịu đựng.
Hai người họ không hề nói chuyện. Trên đường đi, dừng lại rất nhiều trạm kiểm soát an ninh nghiêm ngặt.
Nửa tiếng sau, Cù Lận đỗ xe bên ngoài một nhà hàng Trung Quốc.
Khương Hồ ra khỏi xe trước, ngước mắt nhìn tấm biển màu nâu của nhà hàng Trung Quốc: Đại Trung Hoa.
Tên rất đơn giản và dễ hiểu.
Lông mày của Khương Hồ nhíu lại, nhìn người vừa bước xuống xe, anh ta lại sử dụng khăn trùm đầu.
Màu đỏ rất chói mắt.
Cù Lận cảm nhận được ánh mắt dò xét của cô, nhưng không có ý định giải thích.
Bước vào cửa, một người đàn ông trung niên dáng người to lớn vội vã bước ra chào đón.
Cù Lận trước tiên giới thiệu với bên kia: "Cô Khương, người em gái mà Phó Nghiên Sanh đã nhắc tới."
Anh lại nói tiếp với Khương Hồ: "Đường Kiến Thiện, ông chủ ở đây, cô có thể gọi ông ấy là lão Đường."
Lão Đường chào hỏi Khương Hồ, Cù Lận gật đầu với cô, vỗ vai lão Đường, giao người cho ông ấy tiếp đón, rồi đi ra sân sau của nhà hàng.
Khương Hồ dõi mắt nhìn theo Cù Lận, đôi chân dài, bờ vai rộng. Đến khi thân ảnh anh dần khuất bóng, Khương Hồ quay sang nhìn lão Đường.
Lão Đường giải thích với cô: "Cậu ấy ra sân sau để dỗ đứa trẻ."
Đứa trẻ?
Khương Hồ thuận miệng hỏi: "Của anh ấy?"
Lão Đường nói: "Không, nó được nhặt về. Chân bị nổ tung, không cha, không mẹ. Chúng tôi đón nó từ bệnh viện."
Khương Hồ không nói nữa.
Những kiểm tra an ninh nghiêm ngặt được thông qua trên đường khiến cô nhận thức được tình trạng của vùng đất này.
Một người bị rắn cắn, anh ta sẽ sợ sợi dây trong mười năm.
Vùng đất đã từng rất hỗn loạn, vì vậy ai nấy đều cẩn trọng mọi việc, lo lắng cho cuộc sống trong tương lai.
Khương Hồ đã từng đọc một tin tức trên báo quốc tế:
[Khi những người tị nạn chiến tranh chạy trốn qua biên giới, họ được yêu cầu cởi bỏ quần áo để chứng minh rằng họ không ôm bom trong người.]
*
Lão Đường tiếp tục nói: "Đứa bé kén ăn, vì thế Cù Lận cá cược, nếu anh ấy trùm khăn đỏ trong vòng một tuần thì nó phải ngoan ngoãn ăn cơm."
Nghe vậy, Khương Hồ lại liếc nhìn về phía cánh cửa nơi Cù Lận vừa biến mất.
Lão Đường không nói chuyện Cù Lận nữa, quay sang hỏi cô: "Cô Khương nấu ăn không?
Sẽ không.
Khương Hồ lắc đầu.
Mặt lão Đường hơi thất vọng: "Nhà hàng này là quán ăn Trung Quốc cuối cùng tại Lặc Cách, đầu bếp của tôi mấy năm trước, khi chiến tranh nổ ra đã cuốn gói về nước, từ đó tôi không thể tìm được một ai phù hợp nữa."
Sự tiếc nuối, cùng ảo não hiện rõ trên khuôn mặt ông.
Khương Hồ cười an ủi: "Bây giờ không có. Về sau sẽ có."
Lão Đường mỉm cười với cô, lắc chiếc chuông gió bằng đồng treo trên tường.
Trên lầu truyền đến tiếng bước chân.
Lão Đường nói: "Là phục vụ của quán. Một người phụ nữ địa phương, có thể nói tiếng Trung, tối nay cô Khương ở lại đây, cô ấy sẽ giúp cô an bài chỗ ở. Tôi ra sân sau xem một lát...."
Khương Hồ gật đầu.
Lão Đường vừa rời đi, một cô gái trẻ xuất hiện trước mặt cô.
Cô gái đứng ở cầu thang, không vội vã bước đi, mà dựa vào tay vịn nhìn Khương Hồ.
Nhìn một lát, đôi mắt mỉm cười, ngả ngớn, thè lưỡi rồi hướng Khương Hồ huýt sáo.
Không phải chào hỏi, mà như là tán tỉnh.
Ngay lập tức, Khương Hồ đột nhiên nhớ đến một tin tức về Lặc Cách mà cô tìm hiểu trước chuyến đi.
[Hầu hết những người đàn ông trưởng thành ra chiến trường, hoặc bị thương hoặc bị gϊếŧ. Nhiều người được miễn nghĩa vụ quân sự cũng nhân cơ hội trốn khỏi vùng đất này và đến các quốc gia khác, trở thành người tị nạn. Phụ nữ kết hôn tại địa phương thiếu người phối ngẫu phù hợp và một số bắt đầu phát triển mối quan hệ đồng giới.]
*
Đằng kia, lão Đường đi ra sân sau. Vài phút sau khi Khương Hồ đến, tuyết bắt đầu rơi.
Những vệt trắng đọng lại trên mặt, truyền đến cảm giác lạnh, những bông tuyết trắng trước mặt là thật, lão Đường bày ra dáng vẻ khó tin.
Ông đã ở Lặc Cách suốt hai mươi năm qua, chưa một lần nào nhìn thấy tuyết rơi.
Khi nãy còn gió lớn, sao trời lại đột nhiên thay đổi?
Vươn tay chạm vào bông tuyết, lão Đường cười ha hả, ngồi cạnh Cù Lận, nói: "Cô gái này là yêu tinh ư? Tôi sống ở đây nhiều năm như vậy, chưa từng nhìn qua tuyết rơi. Cô ấy vừa đến, nó liền xuất hiện."
Người xưa đều nói, yêu tinh xuất hiện, trời có thể đổi thay.