Chương 46

Cùng Giang Nhất Phàm hàn huyên đã lâu, nghe đề nghị của hắn, Hứa Miểu quyết định tạm thời nhận lấy số tiền kia.

Đây là tâm ý của bà, nhận lấy nó cũng có thể làm cho bà an lòng.

Bà không ăn mặc, giữ lại sổ tiết kiệm cũng là không nỡ dùng, vừa vặn dùng số tiền này mà thỉnh thoảng mua cho bà nhiều thêm vài kiện quần áo, thực phẩm dinh dưỡng.

Khi trời dần dần ấm áp lên, vạn vật dường như tỉnh lại sau giấc ngủ đông, đều trở nên tinh thần hơn rất nhiều.

Từ thư viện đi ra, nhìn thấy thế giới đầy phấn chấn.

Hứa Miểu nghĩ thầm, mùa xuân thực sự có màu sắc của hi vọng nha.

Sinh hoạt cậu hiện tại phần lớn đều đặt trọng tâm ở việc học tập, ngoại trừ lên lớp vào cuối tuần, bình thường cậu cũng sẽ đi đại học A vào thư viện đọc sách, tình cờ thì đi quán net nhìn, hiện tại ở quán Internet cũng xem như là giao cho Diệp Na quản lý.

Chỉ là cậu đã lâu không đọc sách, năng lực học tập tựa hồ giảm xuống không ít, bản thân cũng không có cơ sở cơ bản, so với người khác, cậu cần phải tốn nhiều thời gian cùng tinh lực hơn.

May là cậu có Giang Nhất Phàm bên cạnh.

Hứa Miểu đọc sách chậm, thường thường cảm thấy đói bụng, Giang Nhất Phàm liền làm cho cậu bữa ăn khuya, hoặc là có lúc không tự nấu, nửa đêm đi xuống lầu mua đồ ăn.

Được chăm một thời gian, Hứa Miểu bị uy mập lên không ít, hình dáng từ thon gầy biến thành vừa vặn.

Nhìn thấy chính mình trong gương, Hứa Miểu thống khổ kêu rên: "Tại sao người khác đọc sách thấy thêm tri thức, em đọc thì thấy thêm thịt mỡ, an tueeê?"

Giang Nhất Phàm nhìn về phía cậu, đánh giá chốc lát, nói: "Không mập, thực sự không mập."

Hứa Miểu trừng hắn, nổi giận đùng đùng nói: "Em đều mập hơn mười mấy cân, còn không mập? Anh nói điêu!"

Giang Nhất Phàm suy tư một chốc, liền đề nghị: "Vậy vận động nhiều hơn?"

Hứa Miểu thu hồi lửa giận, tò mò hỏi: "Vận động cái gì?"

Giang Nhất Phàm hạ thấp giọng, nói hai chữ.

Hứa Miểu mặt biến sắc, đem đầu chôn trong gối, lựa chọn giả chết: "Không muốn, em học mệt lắm, không muốn làm..."

Giang Nhất Phàm cụp mắt nhìn đầu của cậu, đáy mắt lạnh nhạt liền ấm áp ý cười, không nhanh không chậm nói: "Nghe nói mập lên du͙© vọиɠ liền bị hạ thấp."

Hứa Miểu cấp tốc quay đầu, híp mắt mắt cười cong cong, lộ ra hàm răng trắng: "Vừa nãy gạt anh thôi."

Giang Nhất Phàm cũng không nhịn được cong môi, phụ hoạ theo cậu: "Ừ, tôi bị em lừa mất rồi."

Sau khi "Vận động hàng ngày", Hứa Miểu mệt đến mức nhắm mắt cũng có thể ngủ, nhưng cậu ra quá nhiều mồ hôi, Giang Nhất Phàm nổi máu khiết phích lôi cậu đi tắm.

Tắm xong, Hứa Miểu cũng triệt để thanh tỉnh.

Cậu căm giận nhìn Giang Nhất Phàm, nghiến răng nghiến lợi: "Lần này thì hay rồi, em ngủ không được, ngày mai làm sao dậy sớm được nha."

"Ngày mai nghỉ ngơi đi." Giang Nhất Phàm nghiêng người sang, quay mắt về phía cậu, "Em thời gian này quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một ngày cho tốt đi."

Hứa Miểu lắc đầu, cự tuyệt nói: "Không muốn, căn bản em quá kém, không thể từ bỏ được."

Cậu nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vã vươn mình đi mò điện thoại di động: "Đúng rồi, anh lần trước gọi em thêm ai đó, em còn chưa add đây."

Giang Nhất Phàm: "Từ Uyển?"

"A?" Hứa Miểu ngẩn người, "Cùng họ với em?"

Giang Nhất Phàm: "Không phải, khác nhau."

Hứa Miểu: "Há, cái nào yuan?"

*Mình kb tiếng bông, chắc là đồng âm???

Giang Nhất Phàm lười giải thích, trực tiếp nắm chặt tay cậu, ngón tay thon dài tại lòng bàn tay cậu viết tên lên, lực đạo không nhẹ không nặng, lại mang theo một trận ngứa ngáy nhẹ nhàng.

Hứa Miểu không nhịn được co rúm lại một chút, hoàn toàn không chú ý tới hắn đang viết gì.

Giang Nhất Phàm ngước mắt: "Em trốn cái gì?"

Hứa Miểu: "... Ngứa."

Giang Nhất Phàm: "Nơi nào ngứa?

Hứa Miểu nghẹn nửa ngày, hồi lâu mới nói: "Anh biếи ŧɦái!."

Dứt tiếng, cậu liền không nhịn được cười rộ lên, nhìn Giang Nhất Phàm, trong đôi mắt tràn đầy ý cười.

Giang Nhất Phàm bao lấy tay cậu, bị nụ cười cậu cảm hoá, cúi đầu hôn một cái lên mu bàn tay cậu, lưu lại một nụ hôn dài.

"Giang Nhất Phàm."

"Hả?"

"Em thật là vui vẻ." Hứa Miểu cong cong mắt cười, con ngươi phản chiếu khuôn mặt của Giang Nhất Phàm, "Vui vẻ đến không ngủ được."

Giang Nhất Phàm trầm ngâm nửa ngày, thấp giọng hỏi: "Làm tiếp?"

Hứa Miểu lắc đầu: "Không được, quá muộn, vốn là cách âm không tốt..."

Ngày thứ hai, Hứa Miểu ngủ thẳng hơn mười giờ mới tỉnh, hôm nay cậu ở nhà nghỉ ngơi.

Rửa mặt xong, cậu xuống lầu xem bà, thấy trong tủ lạnh nhà bà không còn đồ ăn, liền cưỡi xe đạp đi chợ mua thêm thực phẩm.

Sau khi trở lại thì cùng bà ăn cơm trưa, liền nhắn tin kêu Giang Nhất Phàm đến đây.

Giang Nhất Phàm buổi chiều không có lớp, cùng cậu vùi ở trong ghế sôpha chơi.

Hứa Miểu chơi game một lát, vẫn luôn thua đến cảm thấy phát chán, liền đem sách ra, nằm ở trên đùi Giang Nhất Phàm, hai tay giơ sách nghiêm túc xem.

"Như vậy không mệt sao?" Giang Nhất Phàm cầm lấy một lọn tóc đen của cậu, thấp giọng hỏi.

Hứa Miểu lắc đầu, nhìn ra đặc biệt chăm chú, "Không mệt một chút nào, ai, anh đừng quấy rầy em."

Giang Nhât Phàm nghe vậy liền không nói cái gì nữa, tuỳ ý để Hứa Miểu nằm trên đùi minh, hắn nghe lời mà dựa vào ghế sopha sau lưng, đang cùng Từ Uyển tán gẫu.

Hứa Miểu đang tập trung, vai đột nhiên bị Giang Nhất Phàm vỗ một cái, "Tiểu Hứa, Từ Uyển muốn nói chuyện với em."

"Cái gì?" Hứa Miểu trợn to mắt, mới vừa định cự tuyệt, lại nhìn thấy người trong video, cậu đột nhiên nuốt lời từ chối về, yên lặng tiếp nhận một cách cứng nhắc, méo mó nói: "Xin chào."

Đối với bạn bè hồi đại học của Giang Nhất Phàm, Hứa Miểu chung quy có một cảm giác hết sức hoảng loạn.

Cậu không biết làm sao có thể cùng bọn họ ở chung, thậm chí mỗi một câu nói đều muốn suy xét vài giây, tránh tự mình nói sai để người khác chê cười.

Cùng Từ Uyển đột nhiên muốn trò chuyện, cậu không kịp chuẩn bị, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Từ Uyển nhìn thấy người trong video, lộ ra nụ cười, nói đùa: "Tôi kì thực rất tò mò về người yêu của Giang Nhất Phàm, rốt cục được nhìn thấy rồi."

Hứa Miểu ngu người, không phản ứng lại.

"So với ảnh còn dễ nhìn hơn nha." Thấy cậu không lên tiếng, Từ Uyển nói tiếp, "Giang Nhất Phàm thực sự nhặc được bảo vật rồi."

Hứa Miểu ngu ngơ mà nhìn cậu ta, không nghĩ tới cậu ta như thế... quen thuộc.

Giang Nhất Phàm: "Là nhặt được bảo bối."

Từ Uyển nói: "Cậu bận thì cậu đi đi, để tớ cùng bảo bối Tiểu Hứa nhà cậu đơn độc tâm sự."

Giang Nhất Phàm: "Ừm."

Hứa Miểu theo bản năng nhìn về phía Giang Nhất Phàm, đại não triệt để treo máy.

Mà, bọn họ người xướng kẻ hoạ như vậy, cậu cảm giác mơ hồ hai người bọn họ dường như đang có âm mưu gì đó.

Sau khi Giang Nhất Phàm rời đi, Hứa Miểu để quyển sách xuống,mới chần chừ hỏi: "Cậu trước đây gặp qua tôi?"

"Gặp rất nhiều lần, bất quá chỉ là qua ảnh." Từ Uyển vui vẻ, cười nói: "Nghe Giang Nhất Phàm nói cậu đang học quản lý kinh tế, có gì không hiểu cứ tới hỏi tôi, miễn phí không cần tiền."

Nhìn thấy nụ cười Từ Uyển, Hứa Miểu rốt cục không câu nệ như vừa nãy nữa, cậu cong cong khoé môi, lộ ra nụ cười ngại ngùng: "Được, cám ơn cậu."

"Vậy đợi lát nữa tôi thêm cậu, coi như là bạn bè." Từ Uyển trên mặt trước sau mang theo nụ cười nhã nhặn khéo léo, khiến người khác cảm thấy được như gió xuân ấm áp, cũng không cảm thấy mất tự nhiên.

Hứa Miểu nhìn cậu ta, không nhịn được hỏi: 'Cậu và bạn trai cậu rất dính nhau."

"Đó là đương nhiên." Từ Uyển vui khôn tả

Hứa Miểu bị chọc cười, cảm giác lúng túng hoàn toàn biến mất, cậu nhìn về phía Từ Uyển, tò mò hỏi: "Cậu và Giang Nhất Phàm là đồng học sao, cũng là thêm châu lý công?"

Từ Uyển giọng nói nhẹ nhàng: "Không phải, tôi tê tỉnh."

*Ai dịch được khúc này để mình sửa lại nha

"Thật là lợi hại nha." Hứa Miểu chân thành khen, đôi mắt mang theo kính nể.

Từ Uyển cười cười, nói: "Học lực chỉ là một phần trong cuộc sống thôi, không có gì. Chúng ta đều là người bình thường, mỗi người đều có những điểm sáng khác nhau, tỷ như vẻ ngoài cậu rất dễ nhìn, tính cách cũng chọc người khác yêu mến, đây đều là ưu điểm thuộc về cậu, đương nhiên không ai là hoàn thiện, có ưu điểm thì cũng có khuyết điểm. Lại nói về bạn trai của tôi, hắn ta tuy rằng rất thông minh, mà EQ lại khiến người ta tức giận, quãng thời gian trước còn phải đi học tập để nâng cao EQ, thế nhưng cũng không dùng được..."

Hứa Miểu nghe cậu ta nói, mơ hồ suy nghĩ có chút không đúng, cậu nhíu mày lại, đột nhiên đánh gãy lời của Từ Uyển, hỏi: "Cậu là đang khuyên tôi sao, Giang Nhất Phàm kêu cậu nói?"

Từ Uyển ngược lại cũng thản nhiên, cười gật đầu: "Hắn có chút lo lắng cho cậu, sợ cậu áp lực quá lớn, hắn lại không biết khuyên bảo như thế nào cho đúng, liền bảo tôi cùng cậu tâm sự. Đáng tiếc làm cho hắn thất vọng rồi, còn chưa nói được ba câu, liền bị cậu nhìn ra rồi."

Hứa Miểu vẫn là cau mày, quay đầu lại thì không thấy thân ảnh Giang Nhất Phàm.

"Hứa Miểu, những lời tôi vừa nói đều là thật tâm." Từ Uyển gọi cậu, bên môi ý cười thu lại, hiện ra vẻ đặc biệt chân thành, "Tôi chẳng qua là cảm thấy, cậu không cần thiết để ý khuyết điểm của chính mình, cho là mình không tốt, cậu cũng có điểm đặc biệt riêng của cậu."

Hứa Miểu trầm mặc nửa ngày, thấp giọng nói: "Cám ơn cậu, mà cái này đã biến thành chấp niệm, tôi còn xem nó là động lực để tiến lên."

Từ Uyển nở nụ cười, "Chỉ là hi vọng cậu có thể nhìn thấy được ưu thế của chính mình, đừng tự khinh thường bản thân, cậu xứng với hắn."

Cậu ta nói xong, đột nhiên hạ thấp giọng, chậm chạp nói: "Đúng rồi, những lời này là Giang Nhất Phàm tự nói."

"Mà tôi cũng cảm thấy cả hai người thật xứng đôi." Từ Uyển nhìn Hứa Miểu sững sờ, cong môi cười cười, mới bổ sung thêm câu này.

Kết thúc video trò chuyện, Hứa Miểu đem điện thoại để ở bên cạnh, ngồi ở trên ghế salon ngẩn người.

Sửng sốt một phút chốc, cậu chạy vào thư phòng, tìm tờ giấy bắt đầu vùi đầu viết thư, đem lá thư tình này cẩn thận bỏ vào trong túi, lại lần nữa trở lại phòng khách.

Không biết qua bao lâu, ở cửa truyền đến tiếng mở khoá, Hứa Miểu quay đầu nhìn lại, cửa bị mở ra, Giang Nhất Phàm đứng ở cửa, cách một khoảng cách, cùng cậu nhìn nhau.

Hứa Miểu đứng lên, gọi hắn: "Bảo bảo."

Giang Nhất Phàm thấy thần sắc của cậu coi như là tự nhiên, im lặng mà thở phào nhẹ nhõm.

Hắn trực tiếp đi tới, chủ động ôm cậu, ghé lỗ tai thấp giọng nói xin lỗi: "Xin lỗi, tôi là thấy thời gian này em học tập quá mệt mỏi, cho nên mới tự ý gọi Từ Uyển tới khuyên em."

"Không có chuyện gì, em biết." Hứa Miểu nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm của hắn, ngước mắt nhìn về phía hắn, trong đôi mắt đều là hình bóng của hắn, "Cám ơn anh, em sẽ cố gắng tháo bỏ chấp niệm này."

Hiện tại rất nhiều người đều nóng lòng muốn đẩy nhanh quá trình, thậm chí ngay cả vun đắp cho nó đều sẽ nhảy qua mà tiến tới bước cuối cùng, có thể là bọn họ không biết, tình cảm cùng trưởng thành đều là chầm chậm.

Tuy rằng chầm chậm, nhưng mà sẽ tiến lên dần dần.

Giang Nhất Phàm dùng ngón tay vuốt ve khoé miệng của cậu, đôi mắt mang theo mấy phần ý cười, ngữ khí trầm xuống: "Em châm lửa."

Hứa Miểu cố nén chua xót trong lòng, từ trong túi lấy ra bức thư, lầm bầm: "Đúng rồi, lần trước nói viết cho anh lá thư tình thứ 100..."

"Cuối cùng cũng coi như là nhớ ra rồi?" Giang Nhất Phàm nhướng mày, ngữ điệu hiếm khi mang theo một tia nghi ngờ.

Hứa Miểu mặt đỏ lên, bị lời nói này chọc cho dỗi: "Em đây không phải là quên mà là bận, anh có muốn xem hay không?"

Giang Nhất Phàm: "Xem."

Hắn nhận lá thư tình, hạ thấp đôi mắt mở ra phong thư, từ bên trong rút ra một trang giấy bằng phẳng.

Mở ra lá thư, trên đó viết.

Giang Nhất Phàm:

Em vĩnh viễn sẽ không buông tha cho anh!

Hứa Miểu.

Chỉ có một câu nói ngắn ngủi, vài giây là có thể xem xong.

Giang Nhất Phàm ngước mắt, ý tứ không rõ hỏi: "Ngắn như vậy?"

Hứa Miểu: "Bức thư cuối cùng của anh chắc là dài lắm?"

Giang Nhất Phàm thu tầm mắt lại, như không có gì xảy ra nói: "Cũng tốt, đơn giản mà rõ ràng."

Hứa Miểu không nhịn được cười, nói: "Anh cứ việc kiểm tra xem có sai lầm nào hay không, lá thứ này khẳng định không có."

Giang Nhất Phàm nhìn lại, nhàn nhạt nói: "Có."

Hứa Miểu trợn tròn mắt: "Làm sao có khả năng? Một câu nói em sao lại có thể viết sai được?"

Giang Nhất Phàm chỉ vào dấu chấm câu cuối cùng, nghiêm trang nói: "Nơi này hẳn là phải cho thêm ba dấu chấm than, biểu thị tâm thái kiên định và chấp nhất của em hơn."

"..."

Hứa Miểu xạm mặt lại, cười mắng: "Cút đi!"

[ CHÍNH VĂN HOÀN]

Tác giả có lời muốn nói:

Uyển Uyển cuối cùng cũng xuất hiện, Hứa Miểu chính là một người bình thường có đầy khuyết điểm, có người không thích, mà ta lại rất yêu thích.

Dưới cái nhìn của ta, chính là lấy một đoạn trong cuộc đời bọn họ viết ra và miêu tả.

Tới đây thôi, Hứa Miểu cùng Giang Nhất Phàm muốn cùng mọi người nói tạm biệt và gặp lại một xíu nữa. Cảm ơn vì đã xem