Đến cuối tuần, Hứa Miểu bắt đầu đi học ban đêm.
Trường học khá xa nhà, ngồi xe buýt, tàu điện ngầm đều ngồi hơn một giờ, xe đưa đón phí cũng rất cao, cho nên Giang Nhất Phàm đều đặn làm tài xế.
Hứa Miểu cảm thấy thật không tiện, nhưng mà cậu cũng không biết lái xe, vì lúc mở quá net cậu đã nợ Trần Thiếu một số tiền lớn, nên không nghĩ tới mua xe, cũng không đi thi bằng lái xe.
Sau khi tan lớp, cậu vẫn luôn suy tư có nên đi thi cái bằng lái xe hay không, liền cùng Giang Nhất Phàm thương lượng chuyện này.
Giang Nhất Phàm cầm tay lái, mắt nhìn thẳng: "Muốn thi liền đi thi thôi, chỉ là em vừa muốn lên lớp học tập, lại còn muốn tập lái xe, có mệt mỏi quá không?"
Hứa Miểu cười cười, "Vẫn được đi, bận một chút, sau đó có thể rảnh hơn rồi. Chờ khi em lấy được bằng lái, cũng không cần anh mỗi lần chở em đi lại như vậy."
Giang Nhất Phàm im lặng hồi lâu, chếch con ngươi nhìn cậu một cái, "Em là bởi vì nguyên nhân này mà muốn đi thi bằng lái?"
"Đúng vậy." Hứa Miểu thản nhiên nói, "Em chính là học đến tận mấy năm nữa, anh chở em như vậy phiền phức lắm."
Giang Nhất Phàm cau mày, "Tôi không chê phiền."
Hứa Miểu thấy hắn nhíu mày lại, vội vã an ủi, "Ai, em không phải là có ý đó, chính là anh cũng có công việc của chính mình, không phải là anh chuẩn bị muốn thi lên phó giáo sư sao? Cho nên không cần thiết mà đem thời gian lãng phí trên đường."
"Không tốn bao nhiêu thời gian." Giang Nhất Phàm thấy mặt cậu đầy ý tứ lấy lòng, thở dài một tiếng, tận lực chậm lại ngữ khí, "Em không nên cảm thấy sẽ ảnh hưởng đếnt ôi, tôi rất tình nguyện đưa đón em, vậy cũng được xem như là thời gian hẹn hò của chúng ta."
Hứa Miểu lắc đầu từ chối, giải thích không thông, cậu đành lui một bước: "Nếu không như vậy đi, anh thỉnh thoảng đón đưa em, không cần mỗi cuối tuần đều đến, như vậy cũng thoải mái hơn rất nhiều, em cũng đi thi bằng lái, ngược lại trong nhà của anh có mấy chiếc xe, sau này em mượn một chiếc lái một chút?"
Giang Nhất Phàm suy tư chốc lát, gật đầu: "Được."
Hứa Miểu nở nụ cười, hai tay giơ ra trước ngực khoanh lại, cười híp mắt nói: "Anh nói rồi đó."
Giang Nhất Phàm chếch đôi mắt sang nhìn cậu, nghiêm trang nói: "Ừ."
Hứa Miểu dựa vào trên ghế ngồi đắc ý vui vẻ.
Hai người theo thường lệ đi siêu thị mua thức ăn, bọn họ ở chung được một thời gian, có lẽ là quen biết đã lâu, cũng không có quá nhiều cảm xúc mạnh liệt khi vừa mới ở chung, tương phản, bọn họ ở chung đặc biệt bình thản như ở nhà của mình.
Hứa Miểu rất thích từ "nhà" này, cho dù không có cách nào lãnh được giấy kết hôn, bọn họ cũng có ổ nhỏ thuộc về mình, giống như người nhà ở chung với nhau, cũng giống như những đôi tình nhân trên đời này, tạo này một gia đình.
Giang Nhất Phàm mua sắm đầy xe, Hứa Miểu đang lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, đứng ở quầy rau dưa nghiêm túc chọn mua rất lâu.
Điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên một chút, Hứa Miểu thả cà chua xuống, không để ý mà lấy điện thoại ra.
Kim Tiền: "Tôi nhìn thấy hai người bọn cậu!"
Hứa Miểu nhấc mắt lên, nhìn chung quanh một vòng, ở phía trước nhìn thấy thân ảnh của Kim Tiền, cậu không tự chủ cong lên khoé môi, phất phất tay chào hỏi.
Giang Nhất Phàm chú ý tới động tác của cậu, ngước mắt nhìn lại: "Quen biết?"
Bên kia, Kim Tiền như điên chạy tới.
Hứa Miểu cười trả lời: "Lúc trước có quen biết, cậu ta rất cởi mở."
Kim Tiền chạy tới, đứng ở trước mặt bọn họ nhẹ nhàng hô hấp cho bình ổn, mới cười híp mắt nói: "Thật là đúng dịp nha."
"Thật đúng lúc, đây là Giang Nhất Phàm." Hứa Miểu giới thiệu xong, thấy anh ta một thân một mình, liền hỏi: "Một mình anh đến đây mua đồ?"
Kim Tiền cùng Giang Nhất Phàm hỏi thăm một chút, mới nói: "Không phải, tôi đến cùng bạn tôi, cậu ta đi mua sữa chua."
Hứa Miểu cười gật đầu, đột nhiên có chút không biết nói gì tiếp, không thể làm gì khác hơn là lễ phép bảo trì nụ cười.
Kim Tiền ánh mắt lơ đãng liếc qua xe mua sắm của cậu, hỏi: "Hai người buổi tối tự mình nấu cơm à?"
Giang Nhất Phàm: "Ừm."
Hứa Miểu: "Đúng thế."
Hứa Miểu nói xong, theo bản năng nhìn về phía Giang Nhất Phàm, cảm giác thật ăn ý với đối phương, mà hắn cũng vậy, ánh mắt cả hai đối điện nhau.
Cậu không nhịn được mà cong lên khoé môi, cảm giác trước mặt người xa lạ, cậu và Giang Nhất Phàm giống như là hai người có chướng ngại xã giao, chỉ có thể dùng "Ừm, Được" đối đáp qua lại, dễ dàng kết thúc đề tài.
Hứa Miểu trước đây là một người hoạt bát hướng ngoại, lúc sau bởi vì gặp những chuyện không được như ý muốn mà dần trở nên phong bế chính mình, không thích kết bạn, cũng rất chậm nhiệt, dẫn đến khi gặp bạn bè không quá quen thuộc, liền không biết nói gì.
Bạn của Kim Tiền cầm hai bình sữa chua, trở về liền không nhìn thấy người, chỉ nhìn thấy một xe mua sắm bị bỏ quên.
Hắn liếc mắt nhìn chung quanh một cái, ở phía đối diện thấy thân ảnh của Kim Tiền, vội vã đẩy xe qua, "Tiền Tiền, cậu làm sao chạy qua đây nha?"
"Gặp phải người quen." Kim Tiền nói xong, giới thiệu: "Này là bạn tôi, Hứa Miểu, cùng người yêu của cậu ta, Giang Nhất Phàm."
Hứa Miểu cùng Giang Nhất Phàm nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người không biết làm gì khi cùng người xa lạ nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là lễ phép nói: "Chào anh."
Bạn Kim Tiền sờ sờ mũi, hiển nhiên cũng có chút không tự nhiên, nụ cười méo mó, "Chào các anh."
May là cuộc gặp gỡ lúng túng này không kéo dài bao lâu, hàn huyên vài câu Kim Tiền cùng bạn anh ta bảo đi mua lương thực.
Hứa Miểu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, chờ bọn họ đi xa, mới nói: "Em xong rồi, em giống anh là người hướng nội rồi."
Giang Nhất Phàm: "?"
Hứa Miểu nhìn về phía hắn, đáy mắt mang theo ý cười, "Đều tại anh, làm hư em."
Giang Nhất Phàm thu tầm mắt lại, nhàn nhạt giải thích rõ: "Tôi không hướng nội."
Hứa Miểu: "???"
Giang Nhất Phàm không nhìn cậu nữa, đẩy xe đồ đi tính tiền.
Hứa Miểu đi theo, đứng ở phía sau hắn, khẽ hừ một tiếng, "Vậy em cũng không hướng nội."
Giang Nhất Phàm nhìn về phía trước, nghe vậy liền cong cong khoé môi.
Hứa Miểu đã học một ngày, cơm tối dĩ nhiên là rơi xuống trên người Giang Nhất Phàm.
Hắn chuẩn bị ba món một canh đơn giản, Hứa Miểu rửa tay sạch sẽ ngồi xuống, mắt cười cong cong nói: "Cám ơn đại bảo bối của em làm cơm tối."
Giang Nhất Phàm mặt chìm xuống, lạnh lùng nói: "Đừng gọi cái danh xưng này."
Hứa Miểu nghe vậy thả chén xuống, chống cằm nhìn về phía hắn, đôi mắt đẹp đẽ tràn đầy ánh sáng, như là ánh đèn thuỷ tinh rơi vào đáy mắt của cậu, "Vậy anh có thích em gọi anh là bảo bảo không?"
Giang Nhất Phàm: "Cái này cũng được."
Hứa Miểu chống hai má, đáy mắt ý cười càng nồng: "Bảo bảo."
Giang Nhất Phàm không ngước lên, không để tâm nói: "Hả?"
Hứa Miểu hơi chớp mắt trái, khoé môi cười cười mê hoặc đầy phong tình, "Bảo bảo, em muốn."
Động tác Giang Nhất Phàm dừng lại, ngước mắt nhìn cậu, ý tứ không rõ hỏi: "Không ăn cơm?"
"Muốn ăn anh trước."
...
Ngày hôm sau, Hứa Miểu ngủ thẳng đến buổi trưa mới tỉnh, cậu đi sang nhà bà, bồi bà cùng ăn cơm trưa.
Bà dạo gần đây tinh thần tốt hơn rất nhiều, tựa hồ đã thông suốt, bất quá vẫn giữ y nguyên cái tính tiết kiệm, không nỡ xem tivi, cảm thấy quá phí điện, mỗi ngày liền ở nhà đan áo lông hoặc ngẩn người.
Lúc ăn cơm trưa, bà chậm rãi đi vào phòng, từ nơi sâu trong tủ lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm bị quấn kín, từ từ mở ra lớp bọc, từ bên trong lấy ra cuốn sổ, sau khi ngồi xuống mới đưa cho Hứa Miểu, "Miểu Miểu, cái này cho con, bên trong có hơn 5 vạn..." (Chắc tầm 200 chịu...)
Hứa Miểu giật mình, vội vã từ chối, "Bà, con đây không nhận."
"Ai, cho con thì con cứ cầm." Bà tốn sức mà lôi kéo tay cậu, đem cuốn sổ tiết kiệm đặt ở lòng bàn tay cậu, thở dài một tiếng: "Bà đã lớn tuổi, không còn dùng tiền nhiều, con cùng Giang Nhất Phàm giữ đi, bên người bà cũng không còn con cái, bất quá chỉ tốn thêm ít tiền dưỡng lão thôi."
Hứa Miểu nghe bà nói, tâm đều nhéo thành một cục, cậu nắm lại tay bà, "Bà, con và hắn đều có tiền, số tiền này bà vẫn là nên giữ lại đi, không cần vì chúng con mà bận tâm, chúng ta đều cso thể kiếm được rất nhiều tiền."
"Con ở đâu có thể kiếm tiền nha, không phải còn nợ rất nhiều tiền hay sao?" Bà vuốt ve tay cậu, "Con cho tiền bà vẫn còn ở trong này, bây giờ trả lại cho con, bà đây vẫn còn hơn một vạn, đủ sinh hoạt. Miểu Miểu, nghe bà nói, đừng cự tuyệt bà."
Hứa Miểu cuối cùng vẫn không cưỡng lại được, nhận lấy cuốn sổ tiết kiệm.
Sổ tiết kiệm bên trong có hơn 5 vạn, cậu mấy năm qua chưa cho bà được nhiều tiền như vậy, vậy tính ra bên trong bà đã bỏ thêm vào không ít.
Hứa Miểu nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy phải nên xin lỗi bà, là cậu không bản lĩnh, không cho bà được cuộc sống tốt.
Ở nhà thực sự cảm thấy khó chịu, cậu gọi cho Giang Nhất Phàm.
Giang Nhất Phàm ở trên lớp, không có nhận điện thoại.
Chờ sau khi tan lớp, hắn mới xem thời gian rồi gọi lại, hỏi: "Tiểu Hứa, làm sao vậy?"
Hứa Miểu nhẹ giọng hỏi: "Anh đang bận sao?"
"Mới vừa tan học." Giang Nhất Phàm nói, "Em gọi điện có chuyện gì không?"
Hứa Miểu khịt khịt mũi, nói: "Có chút việc, muốn tìm lời khuyên của anh."