Chương 9

12

Giang Vân vẫn đang mặc váy cưới.

Chỉ có điều chiếc váy cưới rực rỡ và lộng lẫy của cô ta bị kéo lê trên sàn, lại còn có cả vết rách.

Vừa lôi thôi vừa rách rưới, không còn dáng vẻ lộng lẫy như trước nữa.

Đầu tóc cô ta rối bù, lớp trang đểm tinh tế trên mặt cũng nhòe đi vì khóc.

Mới chỉ hai tiếng đồng hồ mà cô ta như rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

Từ nhỏ Giang Vân đã thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy, chưa từng chịu đả kích lớn như vậy bao giờ.

Lúc này khuôn mặt cô ta tái nhợt, cả người vô cùng thảm hại.

Diệp Thời An lạnh lùng liếc cô ta một cái: "Giang Vân, cô còn có mặt mũi đến gặp tôi à?"

Giang Vân bước qua những lon bia trên mặt đất, đi đến bên cạnh Diệp Thời An.

"Thời An, em xin lỗi."

Giang Vân lặng lẽ rơi nước mắt, khóc không thành tiếng, trông rất đáng thương.

Diệp Thời An thờ ơ uống bia, không giống như trước đây, mỗi khi cô ta khóc là trái tim anh ta sẽ rối bời. Cho dù Giang Vân làm điều gì tồi tệ Diệp Thời An cũng sẽ tha thứ cho cô ta.

Nhìn thấy Diệp Thời An nhắm mắt làm ngơ, Giang Vân hoàn toàn hoảng sợ, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.

Cô ta chủ động giải thích:

"Hắn là bạn trai cũ của em, bọn em đã chia tay từ lâu rồi. Cách đây không lâu bọn em có gặp nhau ở quán bar và uống chút rượu, cả hai đều không tỉnh táo nên đã làm chuyện có lỗi với anh."

"Em thề, trong lòng em chỉ có một mình anh."

"Em chưa từng có ý nghĩ sẽ phản bội anh."

Diệp Thời An mở mắt ra, giọng nói bình tĩnh: "Chưa từng nghĩ? Những bức ảnh kia đã ghi rõ ràng rồi, sau khi chúng ta đính hôn mà cô vẫn còn liên lạc với hắn."

"Em..." Giang Vân cắn cắn môi, vẻ mặt hơi tủi thân: "Diệp Thời An, chúng ta ở bên nhau hơn một năm, anh chưa từng chạm vào em. Em là phụ nữ, em cũng có nhu cầu, cũng cảm thấy vắng vẻ."

"Em thật sự chỉ yêu một mình anh thôi, em đã nói với hắn rồi, sau khi kết hôn thì sẽ cắt đứt liên lạc với hắn."

"Anh tha thứ cho em lần này đi, sau này chúng ta sống tốt với nhau."

Giang Vân tiến đến nắm lấy tay Diệp Thời An, nhưng Diệp Thời An lại tránh đi.

Khuôn mặt anh ta nghiêm nghị, không quan tâm: "Đám cưới hủy bỏ, trước đây tôi đã hứa sẽ rót vốn vào công ty của cô, tôi vẫn sẽ làm như bình thường, hai chúng ta chia tay hòa bình."

Giang Vân sững người: "Anh nghiêm túc sao?"

"Cô nói xem?"

Diệp Thời An nhìn Giang Vân, ánh mắt có chút chán ghét.

Giang Vân bị nhìn chằm chằm đến mức phải nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn anh ta nữa.

Một lúc sau, cô ta nói: "Thời An, anh không thể đối xử với em như vậy được. Nếu anh không cần em nữa, em thật sự sẽ trở thành trò cười cho cả thế giới mất."

Diệp Thời An nhìn cô ta thật sâu, "hừ" một tiếng, như thể đang giễu cợt sự ích kỷ của Giang Vân.

Sao Giang Vân không thử nghĩ xem, nếu Diệp Thời An tiếp tục ở bên Giang Vân bất chấp quá khứ thì anh ta chắc chắn cũng sẽ trở thành đối tượng chế giễu bí mật của giới nhà giàu.

Diệp Thời An nhếch miệng, im lặng chế nhạo sự ích kỷ của Giang Vân.

Anh ta chỉ nói: "Giang Vân, tôi không có sở thích đội mũ xanh (*)."

(*) Cắm sừng.

Giang Vân hỏi ngược lại: "Nếu Hứa Dao sau khi kết hôn bị phát hiện nɠɵạı ŧìиɧ, anh cũng sẽ kiên quyết ly hôn với cô ta sao?"

Có lẽ Giang Vân tức đến điê.n rồi nên hỏi một câu như vậy.

Trong tim Diệp Thời An căn bản không có tôi.

Nếu tôi phản bội anh ta khả năng anh ta cầu còn không được ấy chứ, như thế anh ta có thể đường đường chính chính ở bên Giang Vân rồi (*).

(*) Đoạn này tác giả để tên Hứa Dao (?) nhưng chắc là nhầm -))))

"Hứa Dao sẽ không phản bội tôi." Diệp Thời An đã đưa ra một câu trả lời như vậy.

Giang Vân cười to: "Diệp Thời An, anh đừng tưởng em không biết. Tuy rằng anh đã ly hôn với Hứa Dao nhưng anh vẫn đợi cô ta quay đầu lại, đợi cô ta chủ động cầu hòa với anh."

"Đấy cũng là lý do anh nhất quyết không chạm vào em, một khi chạm rồi thì anh và cô ta vĩnh viễn không còn khả năng nữa."

"Thậm chí hai ngày trước anh biết Hứa Dao đã có người đàn ông khác, nhưng anh vẫn đợi cô ta quay đầy, không phải sao? Bằng không lúc tuyên thệ anh đã không thường xuyên nhìn ra cửa rồi."

"Anh có thể tha thứ Hứa Dao, vì sao lại không thể tha thứ em?"

Nghe Giang Vân nói như vậy, tôi chỉ cảm thấy hoang đường.

Sao Diệp Thời An có thể thích tôi được?

Chuyện anh ta làm trước giờ đều là tổn thương tôi.

Thậm chí trước ngày anh ta cưới 2 ngày, anh ta còn nhắn tin khıêυ khí©h tôi.

Anh ta bảo tôi đừng phá hỏng cuộc vui trong đám cưới của anh ta, Giang Vân thấy sẽ không vui.

Những lời nói của anh ta chứa đầy sự ghê tởm đối với tôi, cũng chứa đầy tình yêu dành cho Giang Vân.

Thế mà đến miệng Giang Vân lại thành Diệp Thời An gửi tin nhắn cho tôi để cố tình khıêυ khí©h tôi đến phá đám cưới.

Mạch não kiểu gì vậy trời?

Khi tôi nhìn thấy tin nhắn đó, chỉ cảm thấy xui xẻo thôi.

Tôi đã bắt đầu cuộc sống mới rồi mà sao người cũ vẫn tự mình đa tình như thế, còn nghĩ rằng tôi sẽ nhớ mãi không quên anh ta.

Không ngờ là Diệp Thời An lại cụp mắt xuống, không hề phủ nhận điều đó.

Bàn tay cầm lon bia của anh ta siết chặt từng chút một, bọt trắng với bia trào ra, làm tay anh ta ướt nhẹp.

Anh ta vẫn luôn thích sạch sẽ, nhưng bây giờ lại không quan tâm đến việc tay mình bị bẩn.

Tuy rằng không nhìn rõ nét mặt của anh ta lắm, nhưng tôi biết giờ phút này anh ta đang rất tức giận, cực kỳ tức giận.

Giang Vân vẫn đang lảm nhảm, không ngừng chọc tức anh ta.

"Thời An, anh còn chưa chịu chấp nhận sự thật sao? Hứa Dao đã không cần anh nữa rồi. Em không phải Hứa Dao, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh. Thời An, quên chuyện này đi, chúng ta..."

Giang Vân chưa kịp nói xong đã bị Diệp Thời An bóp cổ.

Bàn tay của Diệp Thời An dính đầy bia, lạnh lẽo nhớp nháp như một con rắn má.u lạnh.

"Giang Vân, tôi có từng nói qua có đôi khi cô rất ồn ào chưa."

Giang Vân kinh ngạc trợn tròn mắt, cô ta không bao giờ nghĩ tới Diệp Thời An luôn nuông chiều cô ta sẽ đối xử với cô ta như vậy.