Chương 4

Ba ngày sau, đã có kết quả thi tiếng, tôi vội vàng gửi email, offer như lịch đã lên.

Sau nhiều ngày mất ngủ, cuối cùng tôi cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nếu thật sự không phải vì tương lai, tôi thực sự sợ rằng mình sẽ không thể cầm cự được.

Ba năm ở bên nhau, thậm chí còn ngủ chung giường. Vậy mà bây giờ lại bị chính người mình yêu nhất phản bội, một d a o c h ặ t đứt mọi tình cảm bao lâu, loại cảm giác trêu đùa này thực sự khiến tôi phải mất ngủ.

Đau.

Làm sao có thể không đau được?

Nước mắt rơi xong liền sẽ mất, nên tôi đã để bản thân mình khóc thoả thích, nhưng sau khi khóc xong, phải làm sao?

Bệnh của mẹ tôi, hiện tại cần phải dùng thuốc nhắm mục tiêu (*).

(*) thuốc này để điều trị ung thư thay vì dùng hoá trị.

Nhưng trong vài ngày nữa, giá thuốc sẽ có thể lên tới 10 vạn tệ.

Nếu tôi gục ngã, bà ấy cũng sẽ mất.

Nên tôi không thể để bản thân mình ngã xuống được.

Vì bị Cố gia coi thường nên tôi đã yêu cầu bọn họ để tôi đi.

Nhưng không nghĩ tới Cố phu nhân lại hẹp hòi như vậy ….

Tiệc đính hôn Cố Thời Đình và Sầm Thanh rất hoành tráng, thời gian được chọn là ngày Cố phu nhân kêu tôi đi Úc.

Sống qua một ngày nay, mọi thứ về sau liền sẽ ổn.

Vì mẹ tôi bị ho dữ dội, nên tôi cầm đơn thuốc, xuống lầu mua thuốc cho bà, mắt không tự chủ cứ nhìn chằm chằm vào bản tin "Tiệc đính hôn thế kỷ" của Cố gia và Sầm gia trên TV, cảm giác như có d a o đ â m vào tim.

Cưới khổ một tiếng, vừa định quay người đi vào ngõ thì bị ai đó dùng cây nhựa đánh bất tỉnh.

Tỉnh dậy.

Cố Khang một bên hút thuốc, một bên nghe điện thoại, trên người chỉ độc một chiếc khăn tắm.

"... Dì, dì có chắc không? Con trai của dì thật sự không biết gì về người phụ nữ này sao? Dì không sợ mình bổng đả uyên ương (*) sao?"

(*) nghĩa là chia rẽ tình cảm/ đôi lứa

Anh ta nheo mắt nhìn tôi, tuy thấy tôi đã tỉnh nhưng anh ta vẫn không chút sợ hãi mà còn vô cùng phấn khích.

"Cậu cùng Thời Đình là anh em, là đối thủ, nó có yêu Minh Uyển hay không không quan trọng, dù sao thì nó cũng không thể yêu. Nếu cậu thích thì tôi giao cho cậu. Mau giúp tôi kiểm tra một chút, xem coi Thời Đình thực sự có thích cô ta không …”

Tất cả lời này, tôi đều hiểu.

Cmn, mấy tên điên này!

Toàn thân tôi không khỏi run lên, vô thức cầu xin tha thứ: “Tôi nghe lời bà, lập tức đi Úc, đừng để anh ta tới.”

"Minh Uyển, đây chỉ là một chút kiểm tra thôi."

Tôi nhiều ngày chạy trốn như vậy, hoá ra dưới mắt bà ta cũng chỉ giống như diễn hề.

"Ai nha, anh trai, đang bận à? Mau nhìn xem đây là ai …. “

Cố Khang cười tinh quái, bật video lên, trong màn hình, Cố Thời Đình đang mặc vest, đi giày da, có người đang thắt cà vạt cho anh.

Tôi lao tới giật lấy điện thoại —“Cố Thời Đình, giúp tôi với, mẹ anh —”

Tôi hoảng hốt làm bừa, một chút tôn nghiêm cũng không cần.

Thế giới này ghê tởm thế nào cũng không liên quan tới tôi, quan trọng là phải giữ được cái mạng này đã.

Người đàn ông cao gầy nhàn nhạt nhìn về phía này, cuối cùng cũng mỉm cười, kiềm chế bản thân, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết mẹ tôi đã cho cô một cơ hội vô cùng tốt. Minh Uyển, nếu cô còn chưa nhận thức được, vậy để tôi nói cho cô hay"

"Theo tôi, cô và Cố Khang khá hợp nhau về mặt địa vị. Đi theo anh ta, cô sẽ có được cuộc sống tốt hơn, hơn là đi Úc."

"Xin lỗi, Uyển Uyển."

"Khi còn nhỏ, tôi đối với cô cũng không tệ, nhưng khi đã trưởng thành, có một số sự thật mà cô nên được biết rồi.”

"Minh Uyển ...... Tạm biệt."

Đây là lần Cố Thời Đình nói chuyện với tôi lâu nhất kể từ khi anh ta phục hồi thị lực.

Không phải mỉa mai nhưng nó lại giống như một thứ vũ khí sắc bén, xuyên qua trái tim tôi.

Chiếc điện thoại di động bị giật rơi xuống đất.

Cố Khang nuốt một ngụm nước bọt, cúp điện thoại rồi lao về phía trước.

Tôi nhắm mắt lại.