Edit: Nguyệt Ảnh
"Đội trưởng, chúng ta không cùng Thích Thần hành động sao?" Chỉ có Điền Đồng ngốc nghếch, không nhìn ra Khổng Băng đề nghị tách ra hoạt động là cố ý.
Trần Thị giải đáp thắc mắc của hắn: "Người lúc trước chạy thoát đã cung cấp cho chúng ta một manh mối, ở ngay phía trước."
Điền Đồng nhíu mày: "Chúng ta không chia sẻ manh mối cùng Thích Thần sao?"
"Sau khi tiến vào phó bản, giữa người chơi với người chơi không phải quan hệ đồng bạn, mà là đối thủ cạnh tranh." Khổng Băng lạnh lùng nói.
Hắn ngẩng đầu, nhìn mặt hồ tĩnh lặng như gương trước mặt.
Hồ nước này nằm ở cuối làng, nối với một con sông nhỏ chảy ngang qua thôn ở phía xa. Bên bờ hồ cũng giống như tên của thôn, trồng đầy cây hòe, lộ ra hàn khí dày đặc.
Mà ở phía Bắc hồ nước, dưới một tán hòe treo đầy tơ hồng có một ngôi miếu nhỏ rách nát.
"Miếu nhân duyên?" Trần Thị tự hỏi, "Tơ hồng treo bên trên là tơ duyên sao."
Khổng Băng lắc đầu: "Xem câu đối."
Câu đối trước cửa là: "Thổ có thể sinh vạn vật, địa có thể mang an lành."
Một câu đối kinh điển, cho thấy đây là một tòa miếu thổ địa.
"Thôn Hòe gia này vốn phong kiến lại mê tín, vậy mà không có ai tới tế bái miếu thổ địa này." Điền Đồng bước tới trước ngôi miếu nhỏ, cung cung kính kính lau sạch bụi bẩn trên cửa miếu, phát hiện trên đó treo một chiếc khóa bằng đồng rỉ sét, mặt trên có khắc thiên can địa chi*, trong một chốc một lát chưa thể mở ra được.
*Thiên can địa chi: Thiên can (10 can): giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quýĐịa chi (12 chi): gọi theo 12 con giáp"Ngược lại mới đúng, vì đây là miếu thổ địa nên bọn họ mới không tế bái." Trần Thị nói, "Nếu miếu này được người dân trong thôn tế bái cẩn thận, tôi còn phải lo lắng miếu này thờ yêu ma tà đạo gì nữa đây."
Khổng Băng đi một vòng quanh miếu thổ địa, chậm rãi nói ra tin tức người kia mang đến cho họ: "Biết vì sao hiệp hội chúng ta có thể lấy được tin tức độc quyền của người đó không?"
Điền Đồng: "Vì trả giá cao?"
Trần Thị trầm ngâm: "Bởi vì chúng ta có thể cho hắn thứ mà những người khác không thể cho......"
Hắn nghĩ đến một đạo cụ đặc biệt của hội trưởng nhà mình, đó là một đạo cụ cực kỳ hiếm thấy, có thể liên tục khôi phục giá trị tinh thần.
Trong rất nhiều phó bản kinh dị, điều đáng sợ nhất không phải tổn hại về mặt thể chất, mà là tàn phá trên phương diện tinh thần. Cho nên trong giao diện hệ thống của mỗi người, bên dưới thanh giá trị sinh mệnh đều có một thanh giá trị tinh thần. Dưới tình huống giá trị tinh thần thấp hơn 60, người chơi sẽ lâm vào trạng thái tinh thần rối loạn, không thể khống chế hành vi của mình. Nếu thấp hơn 10, người chơi sẽ bắt đầu có xu hướng biến thành quái vật.
Ánh mắt hắn sắc bén: "Vậy kẻ chật vật thoát ra ngoài kia, giá trị tinh thần của hắn có phải thấp dưới mức an toàn không?"
Khổng Băng lòng còn sợ hãi gật đầu, chỉ cần nhắm mắt lại là hắn lại nhìn thấy hình ảnh người kia không ngừng đóng đinh gỗ đào vào tứ chi của mình.
"Hắn thoát khỏi phó bản này, nhưng tinh thần đã bị tổn hại không thể phục hồi, giá trị tinh thần mỗi ngày đều sẽ hạ xuống 5 điểm, chỉ có thể dựa đạo cụ tiếp tục sống sót."
"Vào nửa đêm sau hôn lễ, trong thôn sẽ xảy ra sự kiện tương tự bách quỷ dạ hành, nữ quỷ bắt đầu tàn sát bừa bãi. Hắn mang đạo cụ đặc biệt trốn vào trong miếu thổ địa, thành công sống sót qua đêm này. Mà đến hừng đông ngày hôm sau, hắn nhận được tin có thể rời khỏi phó bản, vì thế thành công chạy ra. Chẳng qua miếu thổ địa có thể bảo vệ người chơi nhưng cũng khiến cho giá trị tinh thần không ngừng giảm xuống, cho nên sau đêm nay, giá trị tinh thần của hắn chỉ còn lại 10, chỉ cần nửa điểm nữa thôi là sẽ bắt đầu biến đổi thành quái vật." Khổng Băng giải thích, "Tôi cho rằng miếu thổ địa chính là bảo hộ cuối cùng của phó bản dành cho người chơi, còn việc giá trị tinh thần bị giảm xuống xem như là một hạn chế thường thấy."
Trần Thị: "Vậy đạo cụ đặc biệt kia là?"
Khổng Băng cười rộ lên: "Có nó, tôi tin tưởng có thể mang theo các cậu trở thành đội ngũ đầu tiên vượt qua Thích Thần trong phó bản."
Dựa theo thông tin người kia cung cấp, hắn đi từ miếu thổ địa về hướng Bắc, thẳng đến dưới gốc một cây hòe, sau đó đào sâu xuống dưới khoảng ba thước, quả nhiên xuất hiện một cái tráp lớn cỡ bàn tay, mở ra bên trong là một chiếc la bàn khiếm khuyết.
"Ban đầu người sống sót kia vô tình đào được chiếc la bàn này dưới gốc cây. Thông qua chức năng cảnh báo và bảo vệ của la bàn, hắn ta may mắn sống sót qua hôn lễ cùng cuộc truy sát của nữ quỷ, cuối cùng thành công trốn đến miếu thổ địa này ngay tại thời điểm bách quỷ dạ hành." Khổng Băng giới thiệu, đem la bàn ra cho mọi người xem.
Trên la bàn đánh dấu ngũ hành ở năm hướng, trừ bỏ vị trí trung tâm, ở mỗi hướng đều có một cái rãnh, có thể nhìn thấy trên khe rãnh là một sợi tơ đen đang thò ra rụt vào không cố định.
"Nghe nói khi sợi tơ đen này kéo dài, có nghĩa là hướng đó có nguy hiểm, có thể dùng làm cảnh báo," Khổng Băng giới thiệu, "Trên la bàn còn khắc chữ: Ngũ hành câu toàn tạo hóa sinh, sinh khắc tuần hoàn thiên hữu đạo."*
*Ngũ hành do tạo hóa sinh ra, sinh khắc (quy luật tương sinh tương khắc) do thiên đạo chi phối"Xem ra ngũ hành sinh khắc chính là quy tắc trung tâm của phó bản này." Trần Thị thở phào nhẹ nhõm, không phải quy tắc tà môn nào đó là tốt rồi.
Tuy nói bọn họ đều đã học được một ít tri thức đạo pháp trong các phó bản kinh dị kiểu Trung Quốc, nhưng không phải phó bản nào cũng có thể tùy ý áp dụng được.
Mỗi một phó bản đều có quy tắc riêng, một số có quy tắc hoàn toàn khác thường thức, giống một phó bản kinh dị Trung Quốc nổi danh cấp S nào đó —— Bụng Bồ Tát mọc miệng, phải hiến tế người sống mới có thể cầu nguyện, hơn nữa đây mẹ nó còn là chính thần lớn nhất của phó bản.
So sánh với cái đó, phó bản này vẫn rất quy củ làm người ta an tâm.
Bên trong cái tráp còn có một bức thư.
Trần Thị nhanh như gió đọc xong: "Ừm, đây là phong thư mời một vị đạo sĩ vân du đến thôn tiêu diệt nữ quỷ. Vị đạo sĩ này tinh thông ngũ hành bát quái, mấy chục năm trước đã từng giúp ngôi làng trấn áp một nữ quỷ treo cổ trên cây. Lần này có thủy quỷ quấy phá, nên lại mời hắn xuống núi."
"La bàn này cũng của đạo sĩ sao? Vũ khí bí mật lưu lại nơi đây để trấn áp nữ quỷ?" Điền Đồng đứng cách cây hòe khá xa, ở gần bên hồ, chỉ cảm thấy hơi lạnh không ngừng bốc lên từ dưới hồ nước, làm cho hắn nhịn không được rùng mình một cái, "Nơi này có thủy có mộc, thủy mộc tương sinh, cảm giác âm khí rất nặng."
Hắn đúng là miệng quạ đen, lời vừa nói xong, đã thấy trên chiếc la bàn ngũ hành trước mặt, tơ đen ở đúng vị trí gần hắn tăng vọt!
"Cẩn thận!" Khổng Băng lao tới nhưng vẫn chậm một bước.
Từ dưới hồ nước sâu, vài cánh tay trắng bệch lại lạnh lẽo vươn ra, tóm chặt lấy mắt cá chân Điền Đồng, dùng sức kéo hắn xuống.
Điền Đồng lập tức giơ thanh kiếm gỗ đào trong tay lên định chém xuống, thế nhưng nhát chém này lại không hề gây tổn thương gì đến cánh tay kia, ngược lại một luồng khí lạnh dọc theo thanh kiếm gỗ đào chạy lên cánh tay Điền Đồng, làm cả người hắn đông cứng lại, nửa người sắp sửa bị kéo xuống nước.
"Lòng bàn tay thủy quỷ bị đóng đinh gỗ đào." Trần Thị tinh mắt nhìn ra manh mối, "Quỷ chết kiểu này không sợ gỗ đào, cũng không sợ khí chí dương chí chính."
"Mẹ, bảo sao phó bản này khó xơi, hầu hết đạo cụ mang theo đều là loại dùng khi chí dương chí chính để trấn áp tà khí!" Khổng Băng rủa một tiếng, trực tiếp nhét la bàn vào tay Điền Đồng, liều mạng kéo người lên.
La bàn vừa xuất hiện, lập tức có một cỗ lực lượng nhu hòa đẩy tay thủy quỷ ra, đẩy Điền Đồng lên bờ.
Điền Đồng lúc này còn đang kinh hồn táng đảm, nửa người tiến vào trong nước đã cứng như băng, nửa ngày không thể động đậy.
Hắn thật ra gan khá lớn, lúc này đầu óc vẫn có thể miễn cưỡng tự hỏi: "Thủy quỷ chắc hẳn là bị chết đuối, sau đó còn bị đóng đinh gỗ đào mà quỷ sợ nhất nữa, đây rốt cuộc là thù hận lớn đến cỡ nào?"
"Tay hình như là của nữ giới, có vẻ như phụ nữ biến mất trong thôn hầu hết đều đã hóa thành lệ quỷ." Trần Thị nhìn hồ nước, trong lòng còn sợ hãi, "Trước tiên rời đi trị liệu đã, không chừng lát nữa sẽ có một khổ chiến."
Ba người rời đi, một tấm khăn voan đỏ chậm rãi nổi lên mặt nước.
Hí Hạc từ trong nước đi ra, nhẹ nhàng lắc lắc cổ tay, dấu vết đinh gỗ đào rõ ràng như tạc, dường như không cẩn thận là máu sẽ chảy ra.
Quỷ hồn chết oan ở phía sau cậu khóc nỉ non, không thể thoát khỏi xiềng xích dưới đáy nước, chỉ có thể vô vọng mà vươn cánh tay trắng bệch về phía trước, dường như muốn bắt lấy một đường sinh cơ.
Hệ thống tổng kết lại thu hoạch lần này cho cậu.
【 Khổng Băng, chỉ số sợ hãi: 35
Điền Đồng, chỉ số sợ hãi: 40
Trần là, chỉ số sợ hãi: 30】
Hí Hạc cảm thấy mỹ mãn, ngửa đầu nhìn lên cây hòe âm trầm.
Đây mới xem như là phản ứng bình thường của người chơi sau khi tiến vào phó bản.
Sợ hãi không đáng xấu hổ, mà là lời cảnh báo theo bản năng khi con người đối mặt với nguy hiểm.
Không giống như người nào đó......
Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến, Hí Hạc vừa mới nhớ người chơi kỳ quái này, đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên.
Cậu ngả người ra sau, cả người ngã vào trong hồ, lại không bắn ra một chút bọt nước, lặng yên không một tiếng động hòa vào trong hồ nước sâu thẳm.
Thích Hoán tới đây là bởi vì gặp phải ảo cảnh trong từ đường, cái cảm giác lạnh lẽo mà ngột ngạt ấy không giống như treo cổ tự sát bình thường, mà giống như bị người ấn đầu vào trong nước hơn.
Mà cuối thôn, vừa vặn có một hồ nước đủ để chết đuối.
Khi tới nơi này, hắn đã nhìn thấy ba người chơi khác lén lút rời đi. Lúc này đi đến, đầu tiên hắn chú ý tới bên hồ có dấu vết chiến đấu rõ ràng, sau đó lại phát hiện dưới cây hòe có dấu vết bị người đào bới sau đó cố ý khôi phục như cũ.
Thích Hoán không có đào tiếp ở vị trí cũ —— hắn đoán là ba người chơi kia đã biết manh mối gì đó mà hắn không biết, cố ý tới nơi này tìm kiếm đồ vật, có lẽ sẽ không để sót thứ gì.
Cây hòe, hồ nước, thủy mộc tương sinh, rất thích hợp để dưỡng quỷ âm sát.
Trên cây có quỷ, Thích Hoán nghĩ thầm, một tay bám vào thân cây, dưới chân giẫm một cái, hai ba lượt đã trèo lên!
Cũng chính động tác này, làm hắn sau khi xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây bao phủ, trực tiếp đối diện với một khuôn mặt thanh tuấn!
Sắc mặt Thích Hoán không chút thay đổi, duỗi tay đυ.ng vào khuôn mặt trước mắt. Vừa lạnh vừa cứng, giống như một thi thể hong gió đã lâu.
Không biết đã ở đó bao lâu, thế nhưng thi thể này không hề bị thối rữa phân hủy, ngược lại giống như một người sống đang say giấc.
Thích Hoán dọn sạch những cành cây xung quanh, để lộ toàn bộ thi thể ra bên ngoài.
Lúc này hắn mới phát hiện người này mặc một thân đạo bào, đại khái là một đạo sĩ vân du, vết thương trí mạng có lẽ là bị nhánh cây đâm xuyên qua ngực.
"Một quyển bút ký, hai lá bùa." Thích Hoán quyết đoán lục soát người, tìm ra được hai đạo cụ hữu dụng.
Bút ký bị dính máu hơn phân nửa, không dễ mở ra, chỉ có thể từ từ làm cho máu tan ra, sau đó mở từng chút ra để đọc.
Bùa chỉ còn lại có hai lá, xua đuổi tà ma, đảm bảo ý thức tỉnh táo.
Thích Hoán cất gọn đồ đạc lại, lập tức mang thi thể từ trên cây xuống, lại đào đất dưới gốc cây hòe lên an táng thi thể.
【 Chỉ số sợ hãi: 0】
Hí Hạc ở trong hồ nước nhìn lên, nắm lấy cánh tay một con quỷ, chỉ huy nó rời đi từ mạch nước ngầm: "Nói cho bọn họ, buổi biễu diễn sắp bắt đầu."
Sau đó, cậu tiện tay bắn ra một chút bọt nước.
Thích Hoán phản ứng cực nhanh quay đầu lại, đi đến bên hồ.
Mặt hồ phản chiếu bóng dáng của hắn, giây tiếp theo, bóng dáng hắn đã bị màu đỏ thay thế!
Hồ nước sâu thẳm lúc này lại trở nên trong suốt, rõ ràng đến mức Thích Hoán có thể nhìn thấy vô số tay quỷ nổi lên từ mặt nước, cùng với tân nương một thân áo đỏ bị tay quỷ vây quanh!
Giống như lần gặp đầu tiên, một người cúi đầu, một người nâng mi, ánh mắt chạm nhau, chỉ là lần này vị trí cao thấp đã thay đổi.
Váy cưới được nước nâng lên, bồng bềnh trôi nổi trên nước tựa như đóa hoa. Dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, tân nương nở một nụ cười thần bí.
Giây tiếp theo, thân ảnh tân nương chợt biến mất.
Thích Hoán nhận ra có điều không ổn, trong lòng thầm mắng một tiếng.
Quả nhiên, tiếng kèn xô na lảnh lót đột nhiên vang lên.
Hắn vừa quay đầu lại đã thấy thôn dân xếp thành hàng dài, khuôn mặt rạng rỡ, bước chân uyển chuyển lại nhanh chóng đi tới, tiếng ca lảnh lót vang lên:
"Cưới tân lang a —— cưới tân lang!"
- -----------------------------------------
Trích đoạn phần sau:Thích Hoán lại bị Tôn Lộc nắm chặt lấy ống quần. Tôn Lộc lúc trước còn giữ bí mật kín như bưng không chịu tiết lộ, lúc này lại trừng lớn đôi mắt, đồng tử như có vô số con sâu đang vặn vẹo: "Các ngươi biết trước khi tiến vào phó bản, các ngươi đã uống thứ gì không?"
Hí Hạc ngồi ở trong kiệu, nghe được những lời này, khẽ cười ra tiếng.
Tiếng cười quỷ mị làm tất cả người chơi căng thẳng trong lòng.
Tôn Lộc cơ hồ dùng hết toàn lực hét lên: "Rượu thánh —— rượu trẻ con!"
"Ọe ——" Điền Đồng không nhịn được ghê tởm, "Lấy trẻ con ngâm rượu, các ngươi còn là người sao!"