Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nơi Để "Cất Lời"

Chương 47: Là người yêu.

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Niên Niên, tôi là gì của em?”

Anh kéo cậu vào một phòng thay đồ của cửa hàng, ở trong không gian trật hẹp áp cậu lên tường mà nhìn vào mắt cậu nghiêm giọng hỏi.

Tô Niên bị ánh mắt của anh làm cho hoảng loạn, không biết làm sao vậy mà ôm mặt anh kéo xuống hôn loạn lên, đôi mắt cũng ướt.

Túc Thương mềm lòng ôm eo nhỏ, giữ đầu cậu hôn mạnh đôi môi mềm mại kia.

“Ai dạy em lấy lòng tôi bằng cách này hả?”

Hôn đủ rồi anh mới hung tợn cắn môi ướŧ áŧ một cái cho bỏ tức.

Tô Niên vùi mặt vào hõm cổ anh lắc đầu.

“Em còn chưa trả lời tôi!”

Túc Thương vẫn còn nhớ, nhưng lần này giọng anh mềm hơn.

Là người yêu.

Cái tay nhỏ ở trên ngực anh vẻ loạn.

“Biết vậy thì đừng có xa lạ với tôi!”

Bốp.

Anh vừa nguy hiểm nói vừa đưa tay vỗ lên cái mông mà anh đã muốn đánh mấy lần rồi.

Xúc cảm… Tốt hơn anh tưởng.

Bình thường cậu toàn mặc quần rộng nên không nhìn thấy, chạm vào mới biết nơi có thịt nhiều nhất trên cơ thể cậu lại là nơi này.

Tô Niên bị anh đánh mông mém chút đã không giữ được mà trượt xuống, cậu xấu hổ vùi vào ngực anh, hai tay nắm áo anh thật chặt.

“Có nhớ chưa?”

Túc đại lưu manh xoa hai cái trên mông tròn, rất có lực uy hϊếp nói.

Tô Niên nhũn cả người vội vàng gật đầu.

So với việc sợ bị anh đánh cậu lại có một loại cảm xúc khó hiểu khi bị anh đυ.ng chạm như vậy, vừa xa lạ lại vừa kí©h thí©ɧ khiến toàn thân cậu mềm ra, còn có… Khao khát nữa, cậu có chút sợ mà muốn chạy trốn.

Túc Thương cũng không tiếp tục ăn đậu hủ nữa, bởi vì anh sợ mình nhịn không được.

Anh thật đáng thương mà, có thịt lại không thể ăn.

Bên ngoài phòng thay đồ nhân viên phục vụ đã sắp nhịn không được mà muốn tiến lên gõ cửa.

Túc Thương chỉnh chu lại cho cả hai, lại ở trên môi cậu lại ăn một ngụm rồi mới kéo cậu đi ra.

Nhân viên cửa hàng đầy tố chất mà không nói lời nào, Tô Niên lại ngại đến mức muốn kiếm cái lỗ để chui vô.

Túc đại tổng tài thì mặt lạnh tanh tự nhiên như không có gì nắm tay đứa nhỏ đi chọn đồ.

Đến khi anh chọn mười mấy bộ nhân viên cửa hàng mới vui vẻ mà xí xoá cho việc anh dùng phòng thay đồ của họ để tán tỉnh cùng bạn trai nhỏ của mình.

Mà Tô Niên cũng chỉ biết cúi đầu đi theo anh chạy khắp nơi.

Nhân viên phục vụ dù không thấy ai thử đồ nhưng nhìn vào cũng hiểu là mua cho thiếu niên phía sau vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn anh, dù có vô tình ngẩng lên cũng chỉ nhìn tấm lưng của người nam nhân cao lớn trước mặt.

Tô Niên sau khi bị Túc Thương bá đạo dạy dỗ cuối cùng cũng cam chịu anh mua đồ cho mình, còn mua cả giày, áo khoác, quần… Qυầи иᏂỏ anh cũng mua luôn, Tô Niên thật muốn chui xuống đất trốn luôn không lên nữa.

Tất cả đều được anh chuyển cho nhân viên chuyển phát nhanh giao đến ký túc xá, không để cho Tô Niên tự xách một đống đồ trở về.

Tô Niên còn chưa về đến nhà thì đồ đã được giao đến, Ngọc Trạch nhận một đống túi xách mà ngu ngơ.

Bởi vì lúc đề tên và số điện thoại Túc Thương dùng của hắn nên nhân viên giao hàng xác nhận tên hắn xong giao đồ đi mất.

Ngọc Trạch nhìn đống đồ mà trầm cảm.

Hắn thề là hắn không có mua gì!!

Hay cái chỗ là tất cả đều được tiền hết, hàng hiệu nữa chứ.

Tuy không phải có thương hiệu tốt nhất nước, không bằng đồ mà Túc đại tổng tài mặc trên người nhưng chắc chắn là hơn đồ trong tủ của hắn.

Nhiêu đây… Giá trị không thấp chút nào, hắn có phung phí cũng không có tiền mà mua.

Vậy…

Nhất định không phải của hắn!

Thì là của ai?

Vừa lúc Tô Niên mở cửa đi vào phòng, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

“Của cậu đúng không?”

Hắn chỉ vào mớ đồ trên bàn lom lom hỏi.

Tô Niên bị hắn dùng ánh mắt quái dị hỏi thì ngơ ngơ gật đầu.

“Anh ta mua?”

Hắn lại hỏi tiếp.

Cậu lại gật đầu tiếp.

“Thế mới thấy anh ta làm được việc đúng đắn nhất từ khi ra mắt đến giờ đó, mau kiểm tra lại xem có thiếu gì không đi.”

Ngọc Trạch lúc này mới thả lỏng người ngồi lên cái ghế mềm của mình đối với Túc Thương tán thưởng một câu, sau đó giục Tô Niên kiểm tra đồ.

Tô Niên cũng biết hắn còn nhớ vụ giục cậu mua đồ mới, cười hối lỗi mà đi kiểm tra đồ.

Nói kiểm tra, bản thân Tô Niên còn không nhớ hết được Túc Thương đã mua cái gì nữa.

Chỉ có thể kiểm xem số lượng đúng chưa.

“Đồ này phải giặt rồi mới mặc được.”

Hắn xoay xoay ghế nhìn cậu cắt mác quần áo mà nói.

Tô Niên gật đầu, ôm hết đống đồ đi vào nhà vệ sinh.

Hắn đứng ở ngoài cửa xem Tô Niên ngồi giặt đồ mà cảm thán, Túc Thương có lẽ là người đầu tiên mua đồ cho Tô Niên, nếu hai người vẫn quen nhau thì quần áo sau này cậu mặc trên người đều là anh ta mua cho.

Theo hắn biết thì đồ hiện tại Tô Niên mặc đều là đồ cũ mà người ta mang đến cô nhi viện từ thiện.

Vậy nên số đồ này mới thật sự là đồ của Tô Niên, dù vẫn là người khác mua cho nhưng cậu cũng là người đầu tiên mặc chúng.

“Chắc anh ta cũng ra sức dữ lắm mới để cậu chịu mua chúng đúng không?”

Cái người cố chấp như Tô Niên nào có dễ gì mà khuyên cậu đâu.

Tô Niên đỏ vành tai im lặng giặt đồ.

Đồ mới nên không cần giặt kỹ, cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Màu sắc đều là trắng nhiều đen ít nên không cần phân loại rồi mới giặt.

Ngọc Trạch ngó thiếu niên đang xấu hổ ngồi kia mà nhận mệnh đi ra ghế ngồi.

Cơm chó, cơm chó, cơm chó!!!

Bên kia Túc Thương bị mẫu hậu gọi tra khảo.

“Ngài có chuyện gì thì nói đi, con còn chưa có tắm.”

Túc Thương bất lực ngồi dựa vào ghế sofa đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa kính, thành phố Tế Đông ban đêm cũng không khác Mạc Bắc, rực rỡ và xa hoa.

“Nghe nói con đi du lịch, mẹ tưởng con chỉ lo công việc.”

Mẹ Túc vừa ghét bỏ mà đẩy cha Túc ra, vừa nhìn đứa con trai đã hai mươi bảy tuổi mà chưa chịu yên bề gia thất trong điện thoại phun tào.

“Ngài có thể vào chuyện chính được không?”

Túc Thương mệt mỏi xoa trán.

“Vậy con thành khẩn khai báo cho mẹ biết con tìm bác sĩ còn có phương pháp điều trị cho người suy dinh dưỡng làm gì?”

Mẹ Túc cũng không muốn nhìn cái mặt già của anh nữa, hỏi thẳng luôn, sau đó giương cặp mắt sắc bén của mình quan sát đứa con.

Cho nên bà chấn động khi thấy biểu cảm ôn nhu sủng nịnh còn có nhíu mày lo lắng của đứa con trai nổi tiếng lạnh lùng còn không biết cười của mình.

Từ khi nào mà nó có những biểu tình này?

“Chuyện này ngài đừng hỏi, về sau ngài sẽ biết thôi.”

Túc Thương mềm giọng nói.

Hai người lớn bên kia lần đầu nghe thấy âm thanh quá mức ôn nhu này của anh cảm thấy có chút không tin vào tai mình.

“Vậy mẹ hỏi, con với đứa bé con nói sao rồi?”

Mẹ Túc thận trọng hỏi, đối với ánh mắt dò hỏi của cha Túc lựa chọn bỏ qua, lo nhìn đứa con bên kia màn hình.

“Vẫn tốt.”

Rồi con trai bà giọng còn ôn nhu hơn mà đáp lại.

Bà xem như hiểu.

“Được rồi không quấy rầy con nữa!”

Được đến đáp án mẹ Túc không nhiều lời mà cúp luôn.

Túc Thương khó được đối với bà nghi hoặc lên, từ bao giờ mà mẫu hậu dễ nói chuyện như thế?
« Chương TrướcChương Tiếp »