Hỷ Trân nằm dài xuống xa lông:
- Cởi mở lòng mình, thấy nhẹ nhàng hơn, phải không?
Cô nhìn ra ngoài:
- Mưa như thế này không làm gì được, chỉ còn cách ở trong nhà trùm chăn ngủ là sướиɠ nhất.
- Vậy thì chị ngủ đi.
- Ở đây à?
- Ừ. Em nghĩ suốt ngày hôm nay chỉ có em và chị thôi. Anh Hai em chắc chiều tối mới về.
- Có kỳ lắm không?
- Những lúc ở nhà một mình, em ngủ hoài hà.
- Vậy thì cùng ngủ đi.
- Vâng.
Nhưng Tử Giao chưa kịp nằm xuống, thì chuông điện thoại reo. Cô nhìn Hỷ Trân rồi mới nhấc ống nghe.
- Alô.
- ...
Đầu dây bên kia chỉ nghe được tiếng mưa rơi. Tử Giao cảm thấy lo lắng, cô lớn tiếng hơn:
- Alô.
Lần này thì có người đáp lời:
- Xin lỗi, có phải là nhà riêng của giám đốc Văn Tuấn Tường không ạ?
- không. Nhưng anh từ đâu gọi tới vậy?
- Tôi là người ở công trường. Sáng nay là ca trực của tôi. Trong lúc đi kiểm tra, tôi rời khỏi văn phòng, một cơn lốc lớn đi ngang qua làm hư hỏng tất cả, nên tôi gọi...
- Thôi được rồi, anh cứ ở đó đi, chúng tôi báo cho giám đốc rồi đến ngay.
Tử Giao gác máy thì Hỷ Trân cũng ngồi dậy. Cô hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Công trường có sự cố do cơn lốc xoáy. Toàn bộ đồ đạc ở đó, hình như bị hư hỏng...
Không đợi Tử Giao nói hết. Hỷ Trân đứng lên khoác áo vào người:
- Cô gọi cho Tuấn Tường ngay đi.
- Nhưng chị đi đâu vậy?
- Tôi đến công trường.
- Không được, mưa lớn lắm...
Nhưng Hỷ Trân đã mất hút nơi cửa. Tử Giao quýnh quáng bấm điện thoại gọi cho Tuấn Tường.
Tiếng chuông reo, nhưng chẳng có người nghe. Tử Giao lại lật tìm số di động.
""Tuấn Tường! Ông mau mở máy nghe đi. Nếu không, ông sẽ phải hối hận "".
Trong lúc Tử Giao đang rất lo lắng, thì đầu dây bên kia đă có người mở máy:
- Alô.
Ơ! Nhưng sao là tiếng phụ nữ? Cô có bấm lộn số không?
Tử Giao lật đật gác máy. Sau đó cô ấn số lại và hồi hộp chờ đợi:
- Alô. Sao gọi hoài mà không lên tiếng?
Tiếng người phụ nữ chanh chua làm Tử Giao run run:
- Xin lỗi, chủ máy có phải là Văn Tuấn Tường?
- Phải rồi. Cô tìm anh ấy có việc gì không?
Tử Giao nuốt nước bọt một cách khó khăn. Tại sao... tại sao giám đốc của cô... chẳng lẽ người phụ nữ này là người yêu của giám đốc mà chị Hỷ Trân đã nói ư? Như thế thì...
- Sao cô không lên tiếng?
Tử giao giật mình:
- Dạ...
- Thái Lâm! Điện thoại của anh, sao em lại nghe?
- Em thấy anh đang kẹt, nên em nghe giùm.
- Ai gọi vậy?
- Một cô gái.
Tuấn Tường cầm máy:
- Alô.
Tử Giao mừng rỡ:
- Giám đốc!
- Tử Giao!
- Nhân viên từ công trường báo về, ở đó có chuyện rồi, và chị Hỷ Trân đã đến đó một mình. Anh mau ra đó, được không?
- Tại sao Hỷ Trân biết?
- Chị ấy đang ở đây với em. Nghe điện thoại là chị ấy đi ngay. Giám đốc! Trời đang mưa lớn lắm.
- Tôi biết rồi.
Tử Giao gác máy, cô cũng khoác áo nhanh chóng đến công trường. Khi đi, Tử Giao không quên mang theo điện thoại cầm tay.
Gió lớn, mưa quất vào mặt rất rát. Vậy mà nửa tiếng sau, mọi người đã đông đủ ở văn phòng của công trường. Trước mắt họ, một số cây đã ngang bị rơi từ trên giàn xuống, nằm ngổn ngang. Một bên mái hiên văn phòng bị gió tốc lên, mưa dột tứ tung. Xi măng, cát thì mênh mông nước... Mọi thứ trở nên tệ hại, nhưng Hỷ Trân đâu thì không thấy.
Tuấn Tường cuống cuồng:
- Chia nhau tìm Hỷ Trân đi. Tôi không muốn thấy cô ấy bị gì cả.
Đội áo mưa, mỗi người một ngã. Tuấn Tường chạy báng bổ ra phía sau của công trường, riêng chỉ mình Thái Lâm là ở lại văn phòng. Cô cảm thấy bực mình khi Tuấn Tường lo lắng cho Hỷ Trân còn hơn bản thân mình.
Thái Lâm cảm thấy bị xúc phạm. Cô mím môi để ngăn cơn giận. Còn những người ở đây nữa, hình như họ chẳng màng để ý đến cô, hay một câu chào hỏi.
Tuấn Tường lùng sục khắp nơi. Cuối cùng anh cũng phát hiện Hỷ Trân nằm cạnh cây đà ngang, trên đầu còn có một vết thương.
Ôm Hỷ Trân vào lòng mà trái tim Tuấn Tường nghe như ai đó đâm vào.
Không suy nghĩ nhiều, anh bồng Hỷ Trân lên, chạy về văn phòng. Tiếng anh lanh lảnh:
- Gọi cấp cứu giùm tôi!
Tình trạng của Hỷ Trân như thế, Thái Lâm cũng không thể làm ngơ. Cô vừa cầm máy lên, thì Tử Giao vào tới.
- Chị để tôi.
Tuấn Tường cởi bỏ áo mưa, anh lấy áo khoác của mình đắp cho Hỷ Trân.
- Hỷ Trân! Cố lên em! Xe sắp đến rồi, em sẽ không sao đâu.
Tuấn Tường gục mặt vào khuôn mặt xanh tím vì lạnh của Hỷ Trân, và không ai thấy được giọt nước mắt anh rơi. Lần đầu tiên trong đời, Tuấn Tường khóc cho người anh yêu thật sự.
- Tại sao nơi công trưòng này, người luôn gặp chuyện lại là em? Có phải anh không quan tâm đến em không?
Xe cấp cứu của bệnh viện tới. Tử Giao lắc vai Tuấn Tường:
- Đưa chị Hỷ Trân ra xe đi, giám đốc.
Tuấn Tường bồng Hỷ Trân đặt lên băng ca, anh cũng theo lên xe cùng các y bác sĩ.
Xe vừa chạy đi, thì Tử Minh vào tới. Anh hỏi:
- Hỷ Trân có sao không?
- Em cũng không biết nữa. Có lẽ chị ấy ra công trường đã bị cây rơi trúng, và bị ngất ở ngoài mưa. Em hy vọng chị ấy không có gì.
- Còn giám đốc đâu?
- Đã đưa chị Hỷ Trân đi rồi.
- Chúng ta cùng đến đó đi.
Tử Minh quay sang Thái Lâm:
- Cô có đi không?
Thái Lâm đứng dậy:
- Tôi chẳng muốn biết. kết quả khả quan hay tồi tệ cũng như nhau thôi.
Tử Minh khó chịu nhìn Tử Giao:
- Cô ta là ai mà nói năng chẳng có chút tình người vậy?
- Có lẽ là bạn của giám đốc.
Tử Giao nắm tay anh trai:
- Đừng quan tâm nữa. Đi thôi!