Cô thầm nghĩ: "" Để xem ông ta còn giở trò gì nữa đây? "".
Kéo nhẹ chiếc ghế cho cô, anh hỏi:
- Cô dùng gì?
- Làm ơn cà phê đá.
Cô phục vụ cười:
- Vâng, chị chờ một chút.
- Tôi lại phát hiện ra một điều rất thú vị, đó là: tôi với cô đồng một sở thích.
Khẽ liếc ly cà phê của anh, Hỷ Trân nhún vai:
- Một điểm tương đồng thôi, chẳng có thể quyết định tất cả.
- Còn nữa, lý do tôi và cô đồng gặp mặt nhau nơi đây.
Hỷ Trân chối phăng:
- Tôi chỉ tình cờ thôi.
- Không sao, nếu cô cảm thấy ngại. - Tuấn Tường dễ dãi.
Đang tìm cách để "" trả đòn "", thì cô lại một phen giật thót:
- Hỷ Trân này! Cô có bạn trai chưa?
Đôi mắt cô to tròn, nhìn anh không chớp:
- Liên quan gì đến ông?
- Có chứ. Chẳng hạn như để tiện việc cho tôi tiếp xúc với cô, không gây hiểu lầm cho ai.
Đôi môi của cô chợt cong lên quạu quọ:
- Ông sợ thái Lâm hiểu lầm, phải không? An tâm đi! Tôi với cô ta là bạn của nhau. Với lại, ông không phải là đối tượng mà tôi cần tìm.
Tuấn Tường mĩm cười, nụ cười của anh thật ngạo nghễ:
- Thật sao? Cô gái nào khi đối diện với tôi cũng nói như vậy, nhưng bằng chứng là tôi đã có được Thái lâm.
- Tìm một tình yêu đích thực thì rất khó. Ông đang hạnh phúc lắm, phải không? Thái Lâm là một cô gái tốt.
- Cô ấy cũng nói nhiều về cô cho tôi nghe, và điều tôi đang phải đề phòng là điều gì, cô biết chứ?
Cô khoát tay:
- Anh nói thử xem.
Đôi mắt anh nhìn cô say đắm. Dám chắc đây là lần đầu tiên trong đời, anh nhìn một cách thật lòng.
- Cô có một sự cuốn hút rất kỳ lạ.
- Tôi?
Hỷ Trân bật cười, nụ cười của cô thật chua chát.
- Vậy sao? Thế mà tôi đã thất bại thảm hại. Một sự thật quá phủ phàng khi tôi rất tự hào về điều đó.
- Chẳng lẽ cô đã yêu?
Hỷ Trân chối phăng, cô không muốn mình nghĩ đến chữ yêu "" mầu nhiệm "" nữa.
- Tình yêu là một điều có thể đối với tôi ở tương lai, nhưng hiện giờ tôi chỉ yêu mẹ, yêu chị hai của tôi.
- Một câu trả lời rất tuyệt, làm cho người khác phải đặt hy vọng thật nhiều vào.
Không muốn anh điều tra nữa, cô "" châm ngòi "":
- Lúc nãy, tôi có gặp Thái lâm, cô ấy có vẻ rất là yêu ông.
- Thái Lâm nói với cô à?
- Đâu cần phải nói. Qua cử chỉ hành động của cô ấy, ai cũng có thẻ đoán được cô ấy bảo vệ tình yêu đến cùng.
Tuấn Tường gật đầu, lòng anh nao nao khi nói đến Thái Lâm:
- Cô ấy đẽ thương lắm, chúng tôi rất ít gây gỗ với nhau, nhưng hiện tại tôi phát hiện ra giữa chúng tôi đang dần có khoảng cách.
- Ông không sợ tôi nói lại với Thái Lâm sao?
- Tùy ý cô thôi. Thái Lâm không bao giờ gây sự vô cớ, trừ phi tôi có một đối tượng khác.
Mãi tranh luận với anh, cô chẳng hay thức uống của mình đã mang ra. Đến khi Tuấn Tường khuấy nhẹ ly nước đẩy về phía cô, cô mới chú ý:
- Cám ơn.
Tiếng cám ơn kho khốc của cô, chẳng hề làm cho Tuấn Tường chú ý, vì anh lo mãi mê ngắm nhìn đôi môi hồng đang nhấp từng giọt cà phê.
Cái nhíu mày, nhăn mặt của cô làm anh thấy dễ thương lạ.
- Đắng lắm phải không?
- Vâng, nhưng nó thật đậm đà không dễ quên.
- Tôi thật không tin cho lắm khi một cô gái biết thưởng thức mùi vị của cà phê. Chắc chắn rằng cô đang có rất nhiều tâm sự, nên vị đắng của cà phê giúp cô thoải mái được phần nào.
- Tôi nhớ rất rõ, ông là một giám đốc của ngành kinh tế, chứ đâu phải là một thấy bói. Nhưng cũng chẳng trách ông làm gì, làm việc căng thẳng là phải tìm cách giải trí chứ.
Chẳng để tâm câu nói của cô, anh vẫn tự nhiên:
- Để ý một chút đến sự việc ngoài ngành sẽ thấy thú vị đấy. Không tin, cô cứ thử xem, đảm bảo nét ưu tư trong đôi mắt kia sẽ không còn nữa.
- Cám ơn sự quan tâm của ông. Tôi không thích tự cho mình là người giỏi hơn người khác. Tôi chỉ sống cho tôi, sự việc chung quanh chẳng là gì.
- Đừng gạt tôi. Tiếp xúc với cô, tôi cảm thấy cô là một người tốt, có lòng vị tha và...
Tuấn Tường kịp dừng lại, anh thật là yếu lòng trước ánh mắt kia.
- Tiếp xúc với tôi được mấy lần mà ông đánh giá tôi như vậy? Còn câu nói anh dừng nữa chừng là sao?
- Hy vọng sự nhận xét của tôi không quá sai lầm, vì tôi cần một ngườin cộng tác có tính cách như thế. Còn câu nói lấp lửng kia, xin cho tôi khất lại. khi nào hết hạn hợp đồng, tôi sẽ cho cô biết.
- Thật khó tin khi ông chẳng quyết đoán, vậy mà tôi cứ tưởng sẽ hợp tác chung vơi người cứng cỏi chứ.
Tuấn Tường ngã người ra ghế, anh lim dim mắt:
- Đừng có nói khích tôi, cô chẳng moi được gì đâu. Tôi là người biết "" bật đèn đỏ "" đúng lúc và đúng nơi.
Trề môi một cái dài thượt, Hỷ Trân nâng ly cà phê lên. Quả đúng như lời anh nói, cô đã tháy dễ chịu trong người, một cảm giác bềnh bồng trôi mênh mang như trên sóng nước. Khẽ nhắm mắt, cô thả lỏng người...
Tiếng gió nhè nhẹ đập vào tàn lá không đủ sức kéo cô về thực tại. Tiếng nước vỗ vào ngạch rào êm ái ru cô vào mộng...
Đột nhien lại yên lặng thế này thì khó chịu quá. Tuấn Tường quay nhìn Hỷ Trân, anh muốn gợi chuyện.
Nhưng làn mi cong vυ"t, đôi môi khép hờ đã ngăn tiếng nói của anh. Anh biết ngay lúc này đây, Hỷ trân rất cần được nghỉ ngơi. Ra dấu cho cô phục vụ mở nhạc nhỏ lại, anh ngồi đấy nhìn cô.