Thái Lâm hốt hoảng:
- Anh nghe em giải thích nha, Tuấn Tường?
- Có lẽ không cần thiết nữa đâu.
- Tuấn Tường à! Tuổi hoa niên của bọn em rất đẹp. Nhưng sau đó, thì mỗi người mơi ngã vì ai cũng có định hướng tương lai riêng. Thêm vào đó, bản tính của Hỷ Trân không hợp với em, nên bọn em cùng chia tay luôn từ ấy. Cho đến bây giờ, bọn em cũng chưa có liên lạc với nhau. Hay là hôm nào rảnh, em hẹn được để anh và họ làm quen nhau.
Tuấn Tường vẫn nhỏ nhẹ:
- Em lại nói dối nữa rồi. Chính em mới là người ly khai tình bạn, chứ họ thì luôn xem em là bạn. Em nói chưa liên lạc được với họ... Xin lỗi nghe Thái Lâm. Tuần rồi, anh vô tình nhìn thấy em, Hỷ Trân và Thành Thục đi chung với nhau trên đường NTMK. Tại sao, em phải nói dối anh hết lần này đến lần khác chứ? Anh quan tâm đến những gì liên quan tới em, bởi vì anh luôn hy vọng... Thái Lâm! Em làm anh quá lạ lẫm.
- Tuấn Tường! Em...
- Anh đang chờ nghe lời giải thích.
- Tuấn Tường! Thật ra em chẳng có gì bằng họ cả, từ tiền bạc và sự giàu sang. Em sang Mỹ học được cũng là nhờ ở ba em.
Thái Lâm trầm giọng kể:
- Em làm bạn và chơi rất thân với họ. Trong nhóm chỉ có bốn người thôi, nhưng Hỷ Trân luôn là người đứng đầu cả về trình độ học thức và bản lĩnh. Hỷ Trân học rất giỏi và sinh đẹp, được nhiều người mến. Người đàn ông đầu tiên làm em biết rung động và trao trọn trái tim không yêu em mà yêu Hỷ Trân. Em đau khổ trong tình yêu đơn phương, nên tỏ ra ghét cay ghét đắng Hỷ Trân. Em thường xuyên tìm cớ gây sự... Từ đó, tình bạn của bọn em không còn bình yên nữa.
Ngừng một chút, Thái Lâm tiếp:
- Em sang Mỹ gặp anh. Nét đẹp trai, lịch lãm, tài giỏi của anh đã thu hút em ngay cái nhìn đầu tiên. Em yêu anh, và khi biết anh trở về Việt Nam, em rất là lo sợ. Sợ bản cũ tái diễn, và em thì không thể chịu đựng được đau khổ thêm một lần nữa, nên em quyết định không cho anh biết về những người bạn cũ của em. Một khi anh biết, thì anh sẽ gặp họ và... Tuấn Tường! Em rất sợ mất anh. Vì người đàn ông nào gặp Hỷ Trân cũng không thể nào quên. Nét lạnh lùng và bướng bỉnh của cô ấy luôn cuốn hút người đối diện.
- Vậy là em đâu có niềm tin cho chính mình.
Thái Lâm hoảng loạn:
- Em... Tuấn Tường! Đừng bao giờ bỏ em.
- Bình tỉnh nào Thái Lâm. Nếu đúng là tình yêu thì em không cần phải lo sợ gì cả. Còn bằng không, thì điều em lo lắng cũng chỉ là vô ích.
- Tuấn Tường! Anh không yêu em ư?
- Chúng ta vẫn còn trong giai đoạn tìm hiểu nhau. Em đừng gây áp lực cho mình và đừng quá kích động.
Thái Lâm níu tay Tuấn Tường:
- Anh đã gặp Hỷ Trân rồi, phải không?
Tuấn Tường gật nhẹ:
- Phải. Hôm sinh nhựt em, anh đã mua hoa ở tiệm của cô ấy. Nhưng lúc đó, anh không biết cô ấy là Hỷ Trân. Sau này, cùng đυ.ng độ nhau ở công ty Thuận Thành, Hỷ Trân vô tình nhắc đến em, rồi thêm trưởng phòng Minh Tâm... Anh tỏ ra hiếu kỳ và cuối cùng, anh cũng biết được quan hệ giữa em và họ.
Anh đặt tay lên vai cô:
- Thái Lâm! Họ là những người bạn rất dễ thương. Em không nên để họ đứng bên lề tình bạn của em. Hỷ Trân không có gì đáng sợ như em nói đâu.
- Minh Tâm là người yêu của Hỷ Trân, hả anh?
- Không phải? Anh ta cũng chỉ yêu đơn phương. À! Nghe đâu Minh Tâm và anh họ của Thành Thục là bạn của nhau.
Thái Lâm run giọng:
- Tuấn Tường ơi! Điều em lo lắng sắp xảy ra rồi.
- Khờ quá! Em đừng suy nghĩ lung tung. Tình yêu đau dễ đến khi đó không phải là người thượng đế ban tặng.
- Nếu như... néu như... anh yêu Hỷ Trân thì sao?
Tuấn Tường đùa:
- Thì coi như anh và em có duyên mà không nợ.
Thái Lâm mím môi:
- Em nhất định không để hai người toại nguyện.
- Em định làm gì?
- Gϊếŧ chết Hỷ Trân, gϊếŧ chết anh, sau đó tự sát.
- Điên khùng.
- Em không biết đùa đâu.
- Em nên nhớ, cái gì không thuộc về mình, thì dù có là như thế nào đi chăng nữa cũng...
- Em không cần biết. Ai cướp của Thái Lâm thì người đó phải trả giá.
Tuấn Tường thở ra:
- Anh nói em không nghe. Nếu như có chuyện gì xảy ra, em sẽ phải hối hận. Và lúc đó, anh cũng sẽ không tha thứ cho em. Em nên nhớ, anh chưa bị ràng buộc bởi bất cứ ai, và anh cũng không muốn ai đó cản trở tự do của anh. Em nghe rõ chưa?
Tjái Lâm dịu giọng:
- Tuấn Tường! Em xin lỗi.
- Bỏ đi. Anh không muốn tranh cãi nữa.
- Nếu có dịp, em hẹn họ đi uống nước. Anh đồng ý không?
Tuấn Tường ơ hờ:
- Tùy em.
Vì đối vói anh, sự gian dối của cô đã làm anh buồn, thêm phải nghe những câu không tình cảm làm anh thấy hụt hẫng.
Tuấn Tường chẳng còn chút cảm giác hay sự đam mê nào nữa cả. Tự nhiên anh thấy chán ngắt, tẻ nhạt và vô vị. Ngô Thái Lâm anh quen biết không phải là con người đơn giản. Lời cô quá ư cay độc và tàn nhẫn.
Tiếng ồn ào trong quán bar làm cho Tuấn Tường không còn hứng thú nữa. Anh gọi người tính tiền, sau đó đứng lên:
- Chúng ta về thôi.
Thái Lâm ôm cánh tay Tuấn Tường:
- Đến vũ trường nghe anh. Lâu rồi, chúng mình không có đi nhảy.
- Xin lỗi, anh có việc phải làm rồi.
- Nhưng..
- Không phải chúng ta đã đi từ lúc trưa sao? Anh nghĩ em nên về nhà thôi, đừng để bác trai phải trông.
- Gọi điện về cho ba là được rồi. Ba sẽ không mắng nếu như biết em đi với anh.
Tuấn Tường bực bội:
- Em không thấy mệt nhưng anh mệt đó.
Thái Lâm sụ mặt đi theo Tuấn Tường. Ngang qua một quầy bar, anh chợt để ý đến một người.
Cô gái có mái tóc ngang vai đang ngửa cổ uống từng ly bia.
Trong dáng vẻ cô đơn, hình như cô đang đau khổ về một chuyện gì đó.
Phụ nữ bây giờ thật quá sức tự do. Buồn vui, đau khổ gì cũng có thể một mình đến vũ trường, quán bar tìm quên trong men say.
Tuấn Tường không thuộc tuýp người quá khắt khe, nhưng đôi khi anh cũng không tán đồng cho cách làm ấy. Rượu vào quá nhiều, thì không còn là giải sầu nữa mà sẽ hại thân. Chợt nhiên cô gái xoay mặt lại như đang tìm kiếm một cái gì đó làm cho Tuấn Tường thoáng thấy phải giật mình.
- Là Hỷ Trân.
Không sai. Khuôn mặt này, anh đã đối diện hai lần. Nhưng hôm nay, cô ấy làm sao thế? Không phải Hỷ Trân là con người luôn tràn đầy sức sống tự tin và bản lỉnh sao?
Hình ảnh hôm nay khác với hình ảnh hôm qua. Trông cô như tuyệt vọng lắm.
Tuấn Tường lấy làm ngạc nhiên. Đâu là con người thật của Hỷ Trân? Và anh đang muốn biết rõ về người anh chuẩn bị hợp tác trong công việc. Hãy để anh tin điều Minh Tâm nói là đúng.