Chương 4

Thưa ông Stewart,

Chúng tôi thật vui mừng được thông báo với ông rằng ông đã được nhận vào vị trí Phó Chủ tịch Charles and Charles Co. Chúng tôi rất vui rằng ông sẽ gia nhập đội ngũ của chúng tôi ở đây và chúng tôi mong đợi được chào đón ông và gia dình đến Boston.

Tôi hy vọng những hỗ trợ về việc chuyển chỗ ở mà chúng tôi cung cấp đến ông khiến ông thấy thỏa lòng. Nếu còn gì khác nữa mà Charles and Charles Co. có thể làm cho ông, xin đừng ngần ngại yêu cầu chúng tôi. Maria Agnesi, chuyên viên nhân sự, sẽ gọi điện cho ông để thảo luận ngày bắt đầu công việc thích hợp với ông.

Chúng tôi mong được gặp ông tại văn phòng.

Chào đón ông đến với đội ngũ của chúng tôi!

Trân trọng,

Robert Brasco

Chủ tịch, Charles and Charles Co.

Từ Alex

Gửi Rosie

Tiêu đề Đáp: THẢM HỌA!

Tớ sẽ gọi điện cho cậu khi tớ về nhà. Mọi sự đúng như thế. Bố đã được mời làm một công việc nghe có vẻ chán kinh khủng… Tớ không thật sự biết lắm, tớ đã không lắng nghe bố khi ông kể cho tớ nghe chính xác câu chuyện. Tớ không thể hiểu tại sao ông lại phải đi đến tận Boston để làm một công việc chán ngắt thế. Ở đây đầy kiểu việc như thế. Ông có thể làm việc của tớ đây này.

Tớ chán lắm. Tớ chẳng muốn đi. Tớ chỉ còn có một năm học nữa thôi. Đây đúng là một thời điểm sai lầm để ra đi. Tớ chẳng muốn đi đến một trường trung học ngu xuẩn nào đấy ở Mỹ đâu. Tớ không muốn rời xa cậu.

Chúng ta có thể nói về chuyện này sau nhé. Chúng ta phải nghĩ ra cách nào đó để tớ có thể ở lại. Việc này thật là tồi tệ quá, Rosie ơi.

Từ Rosie

Gửi Alex

Tiêu đề Ở lại với tớ!

Đừng đi! Bố mẹ tớ nói rằng cậu có thể ở đây cả năm đấy! Học xong trung học ở Dublin rồi sau đấy hai đứa mình có thể quyết định nên làm gì tiếp! Làm ơn ở lại đi! Sẽ thật là tuyệt vời khi sống cùng nhau. Sẽ giống như khi còn bé bọn mình đã từng thức cảm đêm với những cái điện đàm ấy! Bọn mình chả nghe thấy giọng nhau mấy, toàn tiếng lạo xạo tĩnh điện thôi nhưng hồi đấy sao bọn mình nghĩ nó hay ho thế cơ chứ! Còn nhớ một đêm Giáng sinh bao nhiêu năm trước, hồi mà bọn mình rình chờ “ông già Santa” ấy không? Bọn mình lên kế hoạch trước hàng tuần liền, vẽ ra những bản đồ đường đi và nhà bọn mình để có thể nhìn rõ mọi ngóc ngách mà không bị sót hình ảnh của ông ấy. Cậu trực từ 7-10 giờ tối con tớ thì từ 10 giờ tối đến 1 giờ sáng. Lẽ ra cậu đã phải đánh thức tớ dậy và tiếp quản ca trực tiếp theo, nhưng – thật đáng ngạc nhiên – cậu không làm thế. Tớ đã thức suốt cả đêm, hét vào máy điện đàm ấy, cố gắng gọi cậu dậy! À, đó là tổn thất của cậu thôi. Tớ đã thấy ông già Santa còn cậu thì không…

Nếu cậu ở cùng nhà với tớ, Alex, bọn mình lại có thể nói chuyện với nhau suốt cả đêm. Sẽ rất vui đấy. Khi còn là trẻ con bọn mình đã luôn muốn sống chung một nhà mà. Bây giờ chính là cơ hội của bọn mình.

Hãy nói chuyện với bố mẹ cậu về việc này nhé. Hãy thuyết phục họ đồng ý. Dù sao đi nữa thì cậu cũng đã 18 tuổi rồi và cậu có thể làm điều gì cậu muốn chứ!

Rosie ơi,

Tớ không muốn đánh thức cậu dậy nên mẹ cậu nói sẽ chuyển hộ tớ lá thư này. Cậu bít tớ ghét nói lời tạm biệt lắm, nhưng dù sao thì đây cũng là không phải là lời chào tạm biệt vì cậu sẽ đến chơi nhiều lần mà. Hãy hứa với tớ thế đi. Bố mẹ thậm chí còn không cho tớ ở cùng anh Phil nữa, nói gì đến cậu. Tớ không thể nào thuyết phục họ được. Họ muốn để mắt đến tớ trong năm học cuối cùng này.

Tớ phải đi rồi… Tớ sẽ nhớ cậu. Sẽ gọi điện cho cậu khi đến nơi.

Thân mến,

Alex

TB: Tớ đã kể cho cậu là tớ có tỉnh ngủ cái đêm Giáng sinh ấy mà. Chỉ là pin trên điện đàm của tớ bị hết rồi… (và tớ đã nhìn thấy ông Santa, rồi tớ sẽ cho cậu bít.)

Alex,

Chúc may mắn, em trai. Đừng lo, em sẽ vui vẻ khi đến đó và anh rất nóng lòng muốn tới chơi với em. Mặc dù có Margaret và bọn trẻ, anh vẫn cảm thấy như phần lớn con người mình đã đi theo mọi người. Anh sẽ nhớ tất cả mọi người. Mọi thứ không còn như cũ khi không có em. Thôi lo lắng về Rosie đi. Cuộc đời con bé sẽ không tan tành chỉ vì em sống ở một nước khác đâu. Nhưng nếu điều này khiến em thấy khá hơn thì anh sẽ trông chừng con bé cho em – nó gần như em gái anh vậy. Nhân tiện thì nếu Sandy không học được cách kiểm soát cái vụ tè bậy của nó thì anh sẽ gửi nó đến cho em trên một chuyến bay đấy.

Bọn anh sẽ nhớ em,

Phil (+ Margaret, William và Fiona)

Từ Rosie

Gửi Stephanie

Tiêu đề Đang cần lời khuyên khẩn cấp từ chị!

Em không thể tin được rằng cậu ấy đã đi, chị Steph ơi. Em không thể tin được là chị đã đi. Tại sao tất cả mọi người đều rời bỏ em? Chắc chắn chị có thể “tìm thấy chính bản thân mình” ở đâu đó gần nhà mình hơn chứ? Sao phải là nước Pháp? Alex chỉ vừa đi vài tuần mà em gần như cảm thấy cậu ấy đã chết rồi ấy…

Tại sao cậu ta phải chia tay với cái con bé Bethany đong đưa ấy chỉ hai tuần trước khi cậu ấy đi? Không vậy em sẽ chẳng quen với việc lại có cậu ấy xung quanh nhiều như thế. Mọi thứ đã gần như trở lại bình thường, chị Steph ạ. Thật là tuyệt vời. Bọn em thưởng thức từng giây bên nhau và đã thật vui vẻ!

Brian Nhè đã tổ chức một bữa tiệc chia tay cho Alex tuần trước; em nghĩ đó chỉ là lý do để Brian Nhè có được sự đồng ý từ bố mẹ cậu ta cho một bữa tiệc, nói thật là thế, vì cả hai có bao giờ ưa nhau lắm đâu. Kể từ cái vụ bánh pizza ỏ trên tóc James ấy. Nhưng dù sao thì Nhè cũng đã tổ chức bữa tiệc này trong nhà và mời tất cả bạn bè đến, em và Alex gần như không biết ai trong bữa tiệc ấy cả! Những người mà bọn em biết thì bọn em lại không thể chịu được, thế nên bọn em rời chỗ đó và lái xe về hướng thị trấn. Chị biết chỗ O’Brien chứ, nơi hồi trước mọi người tổ chức cho chị một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ ngày chị 21 tuổi ấy? Ừm, bọn em đi đến đó và Alex có một sáng kiến là đứng ngoài cánh cửa quầy bar và đóng giả làm nhân viên bảo vệ. (Chẳng có nhân viên bảo vệ nào đứng ở cửa tối ấy cả vì đó mới chỉ là thứ Hai.) Ừm, dù sao thì cậu ta cũng đã thực hiện xong trò đó vì cậu ta thật sự rất cao và đầy cơ bắp – chị biết Alex rồi đấy! Dù sao thì bọn em cũng đã ở đó lâu đến hàng thế kỷ để đuổi mọi người đi; em không nghĩ là cậu ta cho bất kỳ một người nào vào. Cuối cùng thì bọn em cũng phát mệt và đi vào trong cái quán rượu vắng tanh ấy. Dĩ nhiên bọn em càng uống thì càng sầu não về việc cậu ấy phải đi xa… Trừ vấn đề ấy ra thì đêm hôm đó thật tuyệt vời. Em nhớ những lần bọn em đi chơi với nhau, chỉ có hai đứa thế thôi.

Chị không thể hình dung được đi học ở trường bây giờ cô đơn thế nào đâu. Em chỉ thiếu tí nữa là bò xuống bằng hai tay hai chân và van xin ai đó làm bạn. Thật là thê thảm. Chẳng có ai thật sự quan tâm cả. Nhiều năm nay em toàn lờ bọn nó đi vì thế bọn nó không cảm thấy thật sự cần nói chuyện với em. Em nghĩ một số đứa trong bọn nó có thể còn khoái điều ấy nữa. Các thầy cô giáo thích điều ấy. Thầy Simpson gọi em ở lại sau giờ học để chúc mừng em vì gần đây em đã cư xử thât ngoan. Thật là nhục nhã; Alex chắc là sẽ thất kinh nếu cậu ấy phát hiện ra em đã thật sự học hành tử tế ở trường. Em sợ là mọi việc sẽ trở nên quá tồi tệ đến độ thật sự em đã chú ý đến các thầy cô giáo. Họ là những người duy nhất nói chuyện với em từ ngày này sang ngày khác. Thật trầm uất quá đi thôi.

Sáng nay em tỉnh dậy và cảm thấy như em đang nhớ cái gì đó. Em biết rằng có cái gì đấy không đúng, và phải mất một lúc để em nhớ ra đó là cái gì… sau đó thì em nhớ ra. Bạn thân nhất của em đã đi rồi. Người bạn duy nhất của em. Em thật là ngớ ngẩn hết sức khi phụ thuộc quá nhiều vào mỗi một người. Em bây giờ đã suy xét lại tất cả mọi việc.

Dù sao thì cũng xin lỗi vì lúc nào cũng dên dỉ. Em chắc là chị đã có đủ vấn đề của riêng mình để mà lo lắng rồi. Hãy kể cho em nghe người chị lớn vô cùng phức tạp của em đang làm gì ở Pháp nhé. Thật lạ là chị lại ở đấy, lúc nào chị cũng ghét các tiết tiếng Pháp cơ mà. Ít nhất thì cũng chỉ có vài tháng thôi, đúng không? Và sau đó chị sẽ về chứ? Bố vẫn không vui về việc chị bỏ học đại học đâu. Em chả hiểu được tại sao chị lại phải đi thật xa để tìm bản thân mình. Hãy nhìn vào gương xem. Nhà hàng thế nào? Chị đã làm rơi cái đĩa nào chưa? Chị sẽ làm ở đấy mãi mãi à? Có anh chàng nào dễ thương không? Chắc là phải có; đàn ông Pháp thật là đẹp trai. Nếu có anh chàng nào thừa mà chị không thích thì gửi về cho em nhé.

Yêu chị,

Rosie

TB: Bố mẹ muốn biết liệu chị có đủ tiền tiêu và đã tìm thấy bản thân mình chưa. Mẹ muốn biết chị có ăn uống đầy đủ không. Kevin bé nhỏ (bây giờ nó cao lắm chắc chị chả tin được đâu!) thì muốn biết chị có gửi cho nó mấy video game hay cái gì đó không. Em không biết nó nói cái gì nữa thế nên thôi cứ bỏ qua nó đi cũng được.

Từ Stephanie

Gửi Rosie

Tiêu đề Đáp: Đang cần lời khuyên khẩn cấp từ chị!

Chào em gái nhỏ của chị.

Đừng lo về Alex. Chị đã nghĩ rất lâu và rất kỹ về điều đó và chị đi đến kết luận là việc cậu ta không có ở đó vào năm học cuối của em có lẽ cũng là một ý hay vì ít nhất đó cũng là năm đầu tiên TRONG ĐỜI mà em không bị phạt đình chỉ. Thử nghĩ xem em có thể làm bố mẹ tự hào đến thế nào. (Ờ, nhân tiện thì kể cho bố mẹ nghe là chị đang hết sạch tiền, chết đói và hiện giờ đang tìm kiếm bản thân mình trong một quán cà phê Internet ở Paris.)

Chị hoàn toàn hiểu em hiện đang cảm thấy thế nào. Ở đây chị cũng cô đơn, nhưng hãy chịu đựng năm nay và khi em học xong có thể Alex sẽ quay về Ireland, hoặc em có thể đi học đại học ở Boston đấy!

Hãy đặt cho mình mục tiêu nào đấy, Rosie, chị biết em không muốn nghe câu này, nhưng điều đó sẽ có ích đấy. Hãy đặt cho mình một mục tiêu em muốn và năm học sẽ có ý nghĩa. Hãy đi Boston nếu điều đó khiến em vui. Học ngành quản lý khách sạn như em lúc nào cũng muốn ấy.

Em còn trẻ, Rosie, và chị biết em cực kỳ ghét phải nghe điều ấy, nhưng điều đó đúng. Điều có vẻ như rất bi thảm bây giờ chỉ vài năm nữa sẽ chẳng là vấn đề gì cả. Em mới chỉ mười bảy tuổi. Em và Alex có toàn bộ phần còn lại của cuộc đời để bắt kịp nhau. Cuối cùng thì tri kỷ lúc nào cũng sẽ ở bên nhau. Bethany dở hơi lúc ấy sẽ không còn ai nhớ đến nữa. Các cô bạn gái cũ dễ bị lãng quên lắm. Bạn thân thì ở với ta cả đời.

Hãy giữ gìn sức khỏe. Nói với bố mẹ là chị gửi lời chào và rằng chị vẫn đang đi tìm bản thân chị nhưng trong quá trình ấy có thể đã tìm thấy ai đó khác. Cao, đen và đẹp trai…