Chương 2

Ông Byrne thân mến,

Cháu Alex sẽ không thể nào đi học được vào ngày mai, 8 tháng Tư vì cháu có một cuộc hẹn với nha sĩ.

Sandra Stewatt

Bà Quinn thân mến,

Cháu Rosie sẽ không thể nào đi học được vào ngày mai, 8 tháng Tư, vì cháu có một cuộc hẹn với nha sĩ.

Alice Dunne

Rosie,

Tớ sẽ gặp cậu ở góc đường vào lúc 8:30 sáng. Nhớ mang một ít quần áo đi để thay. Bọn mình sẽ không đi lang thang khắp nơi trong thị trấn với bộ đồng phục này đâu. Đây sẽ là ngày sinh nhật tuyệt vời nhất của cậu, Rosie Dunne ạ, tin tớ đi! Tớ không thể tin là thật sự chúng ta đã tiến hành trót lọt vụ này!

Alex

TB: Chúc sinh nhật 16 tuổi ngọt ngào, hỡi cái mông của tôi!

Bệnh viện St James

Ngày 10 tháng Tư

Thưa ông bà Dunne,

Kèm theo đây là hóa đơn y tế về việc xúc ruột cho Rosie Dunne ngày 8 tháng Tư.

Trân trọng,

Bác sĩ Montgomery

Rosie,

Mẹ cậu đang gác cửa như một con chó hoang ấy, thế cho nên tớ không nghĩ là trong mười năm tới hay tương tự thế tớ sẽ có thể gặp cậu được đâu. Người chị lớn tốt bụng mà cậu (không!) yêu quý vô cùng đã đồng ý chuyển thư này đến cho cậu. Lần này cậu nợ chị ấy nhiều đấy…

Rất xin lỗi về hôm nọ. Có lẽ cậu nói đúng. Có lẽ rượu tequilla không phải là một ý hay lắm. Cái anh chàng nhân viên quầy bar tội nghiệp ấy có lẽ đến phá sản vì phải phục vụ chúng ta mất thôi. Đã bảo cậu cái chứng minh thư giả mà bạn tớ có sẽ dùng được mà lại, kể cả nếu cái chứng minh thư ấy có ghi là cậu sinh vào ngày 31 tháng Hai đi nữa!

Đang nghĩ không hiểu cậu có nhớ cái gì đã xảy ra hôm ấy nữa không… viết thư cho tớ đi. Cậu có thể tin tưởng giao thư cho chị Stephanie. Chị ấy rất cáu với mẹ cậu vì đã không cho chị ấy bỏ học đại học. Phil và Margaret vừa tuyên bố rằng hai anh chị sắp có thêm em bé nữa nên có vẻ như tớ sẽ lại là chú lần nữa đây. Ít nhất thì thế cũng khiến tớ khỏi phải là tâm điểm chú ý nữa, cho nó thay đổi một chút. Phil cứ cười suốt về việc chúng ta đã làm vì chúng ta khiến cho anh ấy nhớ lại anh ấy hồi mười năm trước.

Mau khỏe nhé, cô nàng rượu chè! Cậu có bít là lúc ấy tớ đã nghĩ rằng một con người không thể nào lại có một cái mặt xanh lét như thế hay không. Tớ nghĩ là cuối cùng cậu cũng đã tìm ra tài năng của cậu rồi đấy, Rosie, ha ha ha ha.

Alex/Ông Kiêu Căng,

TỚ THẤY KINH KHỦNG LẮM. Đầu tớ đang như búa bổ, cả đời tớ chưa bao giờ bị đau đầu như thế, tớ chưa bao giờ cảm thấy khổ sở đến thế. Bố mẹ tớ sẽ bắt đầu nổi điên lên. Nói thật là cậu sẽ chẳng bao giờ được thông cảm trong cái nhà này đâu. Tớ sẽ bị chôn vùi trong khoảng ba mươi năm liền và bị “ngăn cản” không gặp cậu vì cậu đã đem lại “một ảnh hưởng xấu đến vậy.” Đúng thế, dù gì đi nữa cũng đúng.

Dù sao thì họ có làm gì cũng chẳng ảnh hưởng gì cả vì ngày mai tớ sẽ gặp cậu ở trường, trừ phi họ “ngăn cản” không cho tớ đến trường nữa, như thế tớ thấy cũng ổn lắm. Không thể tin được là vào một sáng thứ Hai mà ta lại có đến hai tiết toán. Tớ thà lại bị một cú đau dạ dày nữa còn hơn. Năm cú cũng được. Hẹn gặp cậu vào thứ Hai.

Ồ mà nhân tiện, để trả lời cho câu hỏi của cậu, ngoài cái mặt bị đập xuống sàn của quán bar kinh tởm ấy, ánh đèn màu, tiếng còi hú, những chiếc xe lao đi như điên và nôn mửa thì tớ không thể nhớ gì nữa cả. Nhưng tớ cá là như thế cũng đủ mô tả câu chuyện rồi. Có gì mà tớ nên biết nữa nào?

Rosie

Gửi Rosie

Rất mừng nghe tin rằng mọi thứ đều bình thường như mọi khi. Bố mẹ tớ cũng đang làm tớ điên lên đây. Tớ không thể tin được là cuối cùng tớ lại mong đến trường. Ít nhất thì cũng không ai có thể cằn nhằn bọn mình ở đấy.

Từ Alex

Ông bà Dunne thân mến,

Sau những hành động gần đây của con gái Rosie của ông bà, chúng tôi đề nghị có một cuộc gặp với ông bà tại trường ngay lập tức. Chúng ta cần thảo luận về cách cư xử của cháu và đi đến nhất trí về một hình phạt hợp lý nào đó. Tôi không hề nghi ngờ gì về việc ông bà hiểu rõ sự cần thiết của điều này. Bố mẹ của Alex Stewart cũng sẽ có mặt.

Thời gian cuộc gặp dự kiến là sáng thứ Hai, 9 giờ.

Trân trọng,

Ông Bogarty

Hiệu trưởng

Từ Rosie

Gửi Alex

Tiêu đề Bị đình chỉ

Lạy trời! Tớ không nghĩ cái ông già ấy lại ra tay và đình chỉ học tập bọn mình đâu đấy! Tớ thề là cứ xét theo cái cách ông ta thể hiện thì bọn mình cứ như những tên sát nhân bằng rìu ấy! Ôi, đây đúng là hình phạt tuyệt vời nhất đời. Tớ được ở trên giường suốt cả tuần để chăm lo cho trận say xỉn thay vì phải đi học!

Từ Alex

Gửi Rosie

Tiêu đề Tớ đang ở dưới địa ngục đây!

Cuộc đời vui thú đang diễn ra thật tuyệt diệu với cậu trong mấy ngày này. Còn tớ thì đang email cho cậu từ một nơi kinh khủng nhất thế giới đây. Một văn phòng, tớ phải làm việc ở đây với bố suốt cả tuần, xếp cái mớ tài liệu kinh tởm này, liếʍ tem để dán. Tớ thề có trời, cả đời tớ sẽ KHÔNG BAO GIỜ đi làm ở một văn phòng nào cả.

Những tên khốn kia chẳng trả công tớ đồng nào.

Một Alex thảm thương

Từ Rosie

Gửi Alex

Tiêu đề Một Alex thảm thương

Ha ha ha ha ha ha ha ừm… Tớ đã quên tớ đang định viết gì rồi… ồ đúng thế… ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Gửi tới cậu thật nhiều tình yêu thương từ một Rosie ấm áp, thư giãn, thoải mái và vui tươi đang nằm trên giường.

Từ Alex

Gửi Rosie

Tiêu đề Lười biếng

Tớ chẳng thèm quan tâm. Có một bé cực kỳ cũng đang làm việc trong văn phòng này đấy. Tớ sẽ cưới bé ấy. Bây giờ xem ai đang cười nào?

Gửi Alex

Tiêu đề Don Juan

Cô ta là ai?

Từ một người không đồng tính luyến ái, vì thế nên tớ KHÔNG ghen đâu.

Từ Alex

Gửi Rosie

Tiêu đề Gửi người không đồng tính luyến ái

Giờ tớ sẽ trêu cậu bằng cách gọi cậu như thế mặc dù tớ vẫn chưa thấy bằng chứng nào chứng minh điều ngược lại.

Tên cô ấy là Bethany Williams và cô ấy mười bảy tuổi (phụ nữ lớn tuổi hơn!), tóc vàng, có một vòng ba đồ sộ và cặp chân dài nhất mà tớ từng được thấy.

Từ chúa tể sεメ

Từ Rosie

Gửi Alex

Tiêu đề Ông Chúa tể Sεメ (eo eo tởm tởm buồn nôn)

Nghe tả thì cô ta cứ như hươu cao cổ ấy nhỉ. Tớ chắc là cô ta thật sự là một người dễ thương (không đâu!). Cậu đã chào cô ta chưa hay vợ tương lai của cậu đã nhận ra sự tồn tại của cậu chưa? (Dĩ nhiên ngoài việc giao các bản ghi nhớ cho cậu đi photo.)

Bạn có một tin nhắn từ: ALEX.

Alex: Chào Rosie, có tin mới cho cậu đây.

Rosie: Làm ơn để tớ yên. Tớ đang cố gắng tập trung xem ông Simpson nói gì đây.

Alex: Hmm, không hiểu tại sao… có lẽ nào đó là cặp mắt xanh to tuyệt đẹp mà tất cả đám con gái bọn cậu luôn nói đến hay sao?

Rosie: Không, có có một ham thích to lớn và ngày càng to lớn hơn là chương trình Excel. Nó thật là thú vị - tớ có thể ngồi đó và thực hành chương trình ấy suốt cả mấy ngày nghỉ cuối tuần.

Alex: Ồ, cậu đang biến thành một người đáng chán như thế đấy.

Rosie: TỚ NÓI ĐÙA THÔI, ĐỒ NGU! Tớ ghét cái mớ ấy. Tớ nghĩ óc tớ đang biến thành cháo ngô vì phải nghe ông ta nói. Mà dù sao thì xin cậu cũng biến đi cho.

Alex: Cậu không muốn nghe tin tức của tớ nữa à?

Rosie: Không.

Alex: Ừm, thế nào thì tớ vẫn kể cho cậu nghe vậy.

Rosie: OK, thế cái tin tuyệt vời ấy là gì thế?

Alex: Ừ, cậu có thể thừa nhận sai lầm của mình được rồi, bạn của tôi, vì các cậu con trai còn gin không tồn tại nữa đâu.

Alex: Ê này?

Alex: Cậu còn đó không?

Alex: Rosie, thôi nào, đừng có lộn xộn nữa!

Rosie: Xin lỗi, tớ dường như đã ngã lộn ra khỏi ghế và lăn ra ngoài. Tớ có một giấc mơ kinh khủng trong đó cậu nói rằng cậu không còn gin nữa.

Alex: Không phải mơ đâu.

Rosie: Tớ cho rằng điều đó có nghĩa là cậu sẽ không mặc đồ lót bên ngoài quần bó của cậu nữa.

Alex: Bây giờ tớ chẳng cần đồ lót.

Rosie: Ui ui! Thế ai là cô gái kém may mắn ấy vậy? Làm ơn đừng nói đó là Bethany làm ơn đừng nói đó là Bethany…

Alex: Đau đớn quá. Đó là Bethany.

Alex: Ê này?

Alex: Rosie?

Rosie: Gì?

Alex: Ừm?

Rosie: Ừm cái gì?

Alex: Ừm, nói gì đó đi.

Rosie: Tớ thật sự không biết cậu muốn tớ nói gì, Alex. Tớ nghĩ cậu cần có một vài người bạn trai vì tớ sẽ không vỗ vai cậu và hỏi về những chi tiết đẫm máu đâu.

Alex: Chỉ cần nói cho tớ biết cậu nghĩ gì thôi.

Rosie: Nói thật lòng thì từ những gì tớ nghe nói về cô ta, tớ nghĩ cô ta là một đứa hư hỏng.

Alex: Ôi thôi nào, cậu thậm chí còn không bít cô ta, cậu chưa bao giờ gặp cô ta. Cậu gọi bất kỳ ai ngủ với bất kỳ một ai đó là một đứa hư hỏng.

Rosie: Tớ đã gặp cô ta rồi và, ờ, HƠI phóng đại rồi, Alex. Tớ gọi những người ngày nào trong tuần cũng ngủ với những người khác nhau là đồ hư hỏng.

Alex: Cậu bít điều đó không đúng mà.

Rosie: Cậu vẫn sai chính tả cái chữ BIẾT đó. Nó là BIẾT không phải BÍT.

Alex: Thôi đừng có nói gì về cái “biết” đó nữa đi. Cậu đã nói suốt về nó từ khi bọn mình mới lên năm!

Rosie: Đúng, chính xác, vì thế cậu nghĩ giờ cậu sẽ nghe chứ.

Alex: Ôi tớ quên mất tớ đã nói gì rồi.

Rosie: Ôi Alex, tớ thật lo về cậu quá! Tớ biết cậu thực sự thích cô ta, và tất cả những gì tớ nói là cô ta không phải loại con gái chỉ có một người đàn ông.

Alex: Ừm, cô ta đây rồi.

Rosie: Hai người sẽ đi chơi với nhau à?!

Alex: Ừ.

Rosie: Ừ????

Alex: Nghe giọng cậu có vẻ ngạc nhiên.

Rosie: Tớ chỉ không nghĩ là Bethany đi chơi với người ta, tớ nghĩ cô ta chỉ ngủ với họ thôi.

Rosie: Alex?

Rosie: OK, OK, tớ xin lỗi.

Alex: Rosie, cậu cần ngừng làm thế ngay đi.

Rosie: Tớ bít tớ bít.

Alex: Ha ha.

Ông Simpson: Cả hai cô cậu đi xuống văn phòng hiệu trưởng ngay.

Rosie: CÁI GÌ??? ÔI, THƯA THẦY, LÀM ƠN Ạ, EM ĐANG LẮNG NGHE THẦY GIẢNG!

Ông Simpson: Rosie, trong suốt 15 phút qua tôi chẳng nói gì cả. Bây giờ lẽ ra em đang phải làm bài tập mới phải.

Rosie: Ồ. Ừm, không phải lỗi của em ạ. Alex có một ảnh hưởng kinh khủng đến em. Cậu ta không bao giờ để em tập trung vào việc học ở trường ạ.

Alex: Em chỉ có mỗi một điều thật sự rất quan trọng cần kể cho Rosie nghe và không thể chờ được ạ.

Ông Simpson: Vậy thì tôi biết rồi, Alex. Chúc mừng.

Alex: Ơ… làm sao thầy biết đó là gì ạ?

Ông Simpson: Tôi nghĩ cả hai cô cậu thỉnh thoảng sẽ thấy rất thú vị nếu đôi khi cô cậu lắng nghe tôi giảng bài. Hai cô cậu có thể thật sự học được vài mẹo hữu dụng, chẳng hạn như làm thế nào giữ kín tin nhắn riêng để người khác không đọc được.

Alex: Thầy đang nói với bọn em rằng những bạn khác trong lớp cũng đọc được cái này ạ?

Ông Simpson: Tôi đang nói thế đấy.

Alex: Ôi trời ơi.

Rosie: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha

Ông Simpson: Rosie!

Rosie: Ha ha ha ha ha ha

Ông Simpson: ROSIE!

Rosie: Vâng thưa thầy.

Ông Simpson: Ra khỏi lớp ngay.

Alex: Ha ha ha ha ha ha

Ông Simpson: Cả cậu nữa, Alex.