Chương 1: Bà vυ' nhỏ song tính sau khi uy sữa Ngũ hoàng tử, lại cùng với Thái Tử gặp nhau ở Ngự Hoa Viên

Lâm Nhược là bà vυ" trong nội cung của Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử.

Lâm Nhược là bà vυ", nương của y cũng là bà vυ".

Nhưng khác nhau ở chỗ Lâm Nhược là một người song tính.

“Nhược Nhược, Nhược Nhược, ta muốn uống sữa.”

Thiếu niên ngón tay niết lấy bộ ngực của Lâm Nhược, một cái tay khác thì bắt đầu cởϊ qυầи áo y.

Là Lục hoàng tử, hắn thân mật mà ôm lấy Lâm Nhược từ phía sau lưng, đứa nhóc choai choai mới mười bốn tuổi nhưng vóc người so với Lâm Nhược còn cao hơn một chút.

“Lục điện hạ, Vân phi nương nương phân phó, ngài một ngày…… chỉ có thể uống một lần.”

Tuy rằng tuổi Lục hoàng tử chỉ bằng một nửa tuổi y, nhưng là từ nhỏ chính là hoàng tử kim tôn ngọc quý được hoàng gia nuôi lớn, lại suốt ngày học tập các thành tựu về văn hoá giáo dục võ công. Mà bản thân Lâm Nhược chỉ là một bà vυ" nhỏ, muốn giơ tay đem tay hắn lấy xuống, cũng không lay chuyển được một chút nào.

“Sao ngươi phải sợ nàng, trời có sập xuống cũng còn có ta, ta mặc kệ nàng nói cái gì!”

Lục hoàng tử không thích Lâm Nhược cự tuyệt mình, trực tiếp đem quần áo y lột ra, lộ ra bầu vυ" trắng nõn, bên trên phân biệt treo hai quả anh đào, Lục hoàng tử đem người y xoay lại, thân mình cúi xuống liền há mồm ngậm lấy.

Lâm Nhược không còn cách nào khác.

Y là bà vυ", tiến cung chính là vì để nuôi nấng hoàng tử.

Tuy rằng hiện giờ vị hoàng tử này đã trưởng thành.

Hai nhi tử song sinh của Vân phi, Ngũ hoàng tử Cơ Việt cùng Lục hoàng tử Cơ Ngạn, đều là một tay y nuôi nấng từ nhỏ đến lớn. Vân phi được sủng ái, nàng lại là tỷ muội thân thiết với đương triều Hoàng Hậu nên hai hài tử mà nàng sinh ra ở trong cung cũng phá lệ được yêu thích.

Vốn tưởng rằng thời gian Lâm Nhược tiến cung là hai năm, mà nếu nhiều nhất cũng chỉ mất ba năm, không nghĩ tới vừa tiến cung chính là mười bốn năm.

Theo lý thuyết, Lâm Nhược là một người song tính, trong mắt mọi người chính là người có thân thể tàn khuyết, sẽ không có khả năng có vinh hạnh được tiến cung nuôi nấng hoàng tử. Nề hà Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử quý giá, từ lúc sinh ra liền sữa của ai cũng không chịu uống, Vân phi sốt ruột đến không còn cách nào, cũng không biết có phải là khi con người ta tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử hay không. Nàng đột nhiên nhớ tới bà vυ" đã nuôi nấng mình năm đó.

Nhưng mà mẫu thân Lâm Nhược cũng đã nhiều tuổi, như thế nào còn có thể có sữa.

Lúc này, Lâm Nhược liền đột nhiên xuất hiện.

Vân phi không còn cách nào khác nên bất chấp tất cả mang Lâm Nhược tiến cung để uy sữa cho các hoàng tử. Ai có thể nghĩ đến, hai vị tiểu điện hạ đang đói khóc nháo không ngừng, vừa được Lâm Nhược uy sữa liền ngậm núʍ ѵú bắt đầu ừng ực ừng ực nuốt xuống.

Nếu không phải Vân phi được sủng ái, thì hắn- một người song tính vốn được coi là không sạch sẽ làm sao có thể ở lại trong cung làm bà vυ" cho các hoàng tử.

Ai biết hai vị hoàng tử đã không ăn thì chính là không ăn mà một khi ăn rồi liền không dứt được. Có hài tử nhà ai đã mười bốn tuổi còn chưa cai sữa không, cũng chỉ có quý tử thiên gia mới có thể có đãi ngộ loại này.

Nên Lâm Nhược cũng chỉ có thể tiếp tục ở lại trong cung.

“Sữa của Nhược Nhược thật ngọt.”

Miệng Cơ Ngạn hàm chứa núʍ ѵú, mơ hồ không rõ mà nói một câu. Trong lúc đó một bàn tay thì bắt lấy bầu vυ" trắng nõn, một cái tay còn lại thì đi đùa bỡn một cái đầṳ ѵú khác, tựa như đang thưởng thức một món đồ chơi mới mẻ.

“Điện hạ, sữa của nô tài vẫn luôn là hương vị này.”

Lâm Nhược hờ hững nói. Hắn với Vân phi cùng tuổi. Vân phi có hai đứa nhỏ, cung với hắn có hai đứa nhỏ cảm giác rất giống nhau.

Cơ Ngạn mặt đen lại.

Càng thêm dùng sức tàn sát bừa bãi, tay xoa nắn vυ" Lâm Nhược, ngoài miệng thì dùng sức liếʍ mυ"ŧ, miệng đầy mùi sữa, tay cũng đầy màu trắng sữa. Hắn buông tay ra, miệng cũng nhả ra.

Lại ở trước mặt Lâm Nhược liếʍ sạch sẽ vết sữa trên tay.

“Ngươi đi đi, ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi.”

Cơ Ngạn ác liệt nói.

Lâm Nhược chỉ là một bà vυ" nên không dám nói cái gì, chỉ là cảm thấy gần đây tính tình Cơ Ngạn càng ngày càng ác liệt. Rõ ràng khi còn nhỏ là một đứa nhóc đáng yêu, hiện giờ như thế nào lại biến thành dáng vẻ này.

Lâm Nhược vâng một tiếng xong liền chậm rãi lui về phía sau rời đi.

Cơ Ngạn nhìn hắn nói đi là đi, cảm giác như có một ngụm máu nghẹn ở trong cổ họng.

Tiểu tao hóa này, nói đi là đi.

Đặc biệt vô lễ, hoàn toàn xem nhẹ hắn, hắn đuổi đi là chạy lấy người ngay.

Sau khi Lâm Nhược rời khỏi Cơ Ngạn, liền ngay lập tức đi tới Ngự Hoa Viên. Không có biện pháp, hôm nay nếu như không tới, người nọ sẽ nổi điên mất.