Chương 6: Y phục yến hạc

Bùi Túc năm đó mặc kiện y phục này đi yến hội, tư thế trác tuyệt không dám nhìn gần, không biết gây tai họa cho bao nhiêu người, nam nam nữ nữ không kể hết, toàn bộ đều rơi vào ‘hôn nhu hương dịu dàng’ của anh.

Chỉ đáng tiếc, chân tâm đều tính toán sai lầm, Bùi Túc tính cách tuy là tốt, nhưng bạc tình.

Từ nhắc nhở trên Tầm Tiên Tập cho thấy, Bùi Túc là cơ duyên của Diệp Cẩn Bạch.

Việt Giản nhấn vào giao sa, hình ảnh trên đó lập tức biến mất.

Hắn không nhịn được mà lưu ý thần tình của Bùi Túc, lại phát hiện đối phương đang thấp giọng nói chuyện với Diệp Cẩn Bạch, là dáng vẻ không để tâm.

Bùi Túc đang giải thích với Diệp Cẩn Bạch, manh mối chính là cơ duyên, cơ hội đăng tiên ẩn giấu trong manh mối.

Diệp Cẩn bạch vừa nghe vừa gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, vậy tôi nên đi đâu tìm người đó?”

Bùi Túc lại nó: “Không cần tìm.”

Diệp Cẩn Bạch mờ mịt: “Hả?”

Bùi Túc cười nói: “Chính là tôi.”

.....

Trong cửa tiệm lập tức yên tĩnh, Diệp Cẩn Bạch buột miệng thốt lên: “Kiện y phục của ngài rất đẹp.”

Việt Giản và Bùi Túc đều trầm mặc.

Đột nhiên yên tĩnh như vậy quả thật rất xấu hổ, Diệp Cẩn Bạch phản ứng lại mới nhận ra mình vừa nói gì, tai cũng đỏ lên, trọng điểm của cậu cũng lệch quá rồi.

Bùi Túc có chút bất đắc dĩ, vẻ mặt lại rất nhu hòa.

Việt Giản lại khẽ nhíu mày.

Sau khi hai người cáo từ, Việt Giản và Bùi Túc quay về Phúc Chu, thẳng đến khi mở kết giới đi vào đại trạch, Việt Giản vẫn duy trì trầm mặc không nói gì, cái gương mặt tuấn mỹ đến mức không thể tìm ra điểm xấu còn mang theo chút chần chờ.

Bùi Túc nói: “Có gì thì nói đi, ở đây cũng không có người khác.”

Việt Giản nói: “Tôi muốn nhờ anh giúp đỡ cậu ấy.”

Bùi Tú khẽ nhướng mày ---- Việt Giản cầu người? Chuyện này thật sự là hiếm thấy.

Anh và Giản Viên là chỗ quen biết cũ, Việt Giản người này lãnh đạm ít nói, bởi vì chưởng quản Tầm Tiên Tập, cho nên địa vị vô cùng cao, cho dù là đi dự tiệc, cũng không có nhiều người nói chuyện cùng.

Việt Giản phất ống tay áo, Tầm Tiên Tập lại hiện ra trước mắt, hắn điểm một chút, bên trên giao sa dần dần hiện lên 3 chữ --- Nguyễn Chi Thanh, sau đó chữ viết nhạt đi, trên giao sa chiếu ra bộ dáng của Diệp Cẩn Bạch.

Đây chính là ý cơ duyên của Nguyễn Chi Thanh nằm trên người Diệp Cẩn Bạch.

Nguyễn Chi Thanh.....cái tên này có hơi quen tai.

Trong mắt Bùi Túc khẽ gợn sóng --- anh nhớ ra rồi, Nguyễn Chi Thanh này anh đã từng gặp, đó là chuyện của hơn 300 năm trước, có đều Nguyễn Chi Thanh chỉ là một nhân loại bình thường mà thôi, đến bây giờ hẳn là đã đầu thai chuyển thế rồi mới đúng.

Có điều cũng có thể là trùng tên.

Việt Giản nói: “Anh đã từng gặp cô ấy, hơn 300 năm trước, đại yêu tọa trấn Du Trung và cô ấy có hai kiếp duyên phận, đây là kiếp thứ 3 của cô ấy, tên họ không đổi, vẫn tên là Nguyễn Chi Thanh.”

Quả nhiên là cô ấy.

Bùi Túc nhìn Tầm Tiên Tập, hình ảnh thiếu niên trên giao sa dần dần nhạt đi, trong mông lung biểu tình của thiếu niên càng thêm ôn nhu, trong mắt Bùi Túc lộ ra vào phần mềm mại.

Việt Giản nói: “Cơ duyên của Chi Thanh có liên quan đến Diệp Cẩn Bạch, cho nên.....”

Bùi Túc hiểu, nếu Diệp Cẩn Bạch thành công, xác suất Nguyễn Chi Thanh thành công cũng lớn hơn rất nhiều, có điều có một chuyện anh rất kinh ngạc: “Cô ấy và đại yêu Du Trung không có kết quả sao?”

Việt Giản lắc đầu, hai kiếp trước không có kết quả, kiếp này sẽ càng không thành đôi.”

Bùi Túc nói: “Được, ta đồng ý với cậu.” Không đợi Việt Giản mở miệng, Bùi Túc lại nói: “Không cần cảm ơn tôi, Nguyễn tiểu thư làm người tôi rất kính trọng.” Huống hồ anh cũng có tư tâm.

Tiễn Việt Giản đi, Bùi Túc nghiêng đầu, nhìn bụi cỏ, đột nhiên nói: “Thật không ngờ Việt Giản cũng động lòng phàm, đúng không?”

Mèo đen lớn nằm trong bụi cỏ nghe lén ôm mèo nhỏ hung hăng đánh rùng mình một cái.

Bùi Túc đứng lên về phòng, giọng anh từ khúc quanh truyền tới: “Đừng có quấn mãi lấy Cố Hồng, nói hắn về tiệm đi.”

Mèo đen lớn nhìn mèo nhỏ đang ngủ ngon trong lòng, quyết định làm bộ cái gì cũng không nghe thấy.

.......

Mấy ngày gần đây, sinh ý cửa tiệm Diệp Cẩn Bạch rất tốt, lúc đầu Diệp Cẩn Bạch còn không hiểu, đến một ngày Bùi Túc cười lướt ảnh chụp của cậu trên diễn đàn lưu lượng lớn nào đó của Phái Thị, bên dưới là một đám liếʍ nhan sắc, quần chúng ăn dưa ồn ào tỏ vẻ chính mình cách đường Tà Dương rất gần, nhất định phải đi liến nham sắc, không, đi uống trà sữa.

Mà cư dân mạng đã đến tiệm trà sữa tỏ vẻ: “Trà sữa thật là trắng, à không phải, tiểu ca ca uống thật ngon.”

Hiểu được chân tướng xong Diệp Cẩn Bạch dở khóc dở cười, vẫn may trà sữa tiệm cậu uống rất ngon, lúc đầu là đến liếʍ nhan sắc, lúc sau là biến thành đến uống trà sữa.

Buổi sáng người ít, buổi trưa gần như không có người, Diệp Cẩn Bạch cũng tự mình múc cho mình một ly chè đậu xanh, đường Tà Dương mặc dù là trung tâm thành phố, nhưng không biết có phải là nơi cư ngụ của yêu quái không, nhiệt độ mùa hè cũng không có cao như ở nơi khác, huống chi hiện tại đã là tháng 9, gần như nhiệt độ không cao.

Lúc này Cố Hồng xách theo mèo đen lớn đi vào tiệm, rầm một tiếng ném mèo đen lớn nửa sống nửa chết lên ghế.

Đầu anh ta đầy mồ hôi, Diệp Cẩn Bạch rốt cho anh ta một ly chè đậu xanh thêm đá, Cố Hồng nhận lấy một ngụm uống hết, lôi mèo lớn lên lau mồ hôi: “Cậu cần đây cẩn thận một chút, biết chuyện Tầm Tiên Tập rồi chứ? 100 năm Tầm Tiên Tập mới mở một lần, yêu ma quỷ quái gì cũng đi ra lắc lư, gần đây Phái Thị có vài quỷ quái không biết quy củ, cậu chú ý một chút.”

Diệp Cẩn Bạch gật đầu ý bảo cậu biết rồi.

“Tôi thấy cậu mỗi ngày đều đặt một chậu nước to bên ngoài, làm cái gì thế?” Cố Hồng khoa chân múa tay chỉ cái chậu nước.

Diệp Cẩn Bạch nói: “Cho chim thú đi qua uống nước.”

Đây là thói quen từ lâu của cậu, ở cửa sổ hoặc là trước cửa đều đặt một chậu nước, bên trong chứa đầy nước có sinh khí, chim bay lặn lội đường xa đi ngang qua hoặc là chó mèo hoang đi ngang qua sẽ dùng lại uống chút nước, sau đó tiếp tục hành trình của mình, cũng có lẽ ngày hôm sau hoặc là ngày này năm sau sẽ còn gặp lại, hoặc là chỉ gặp một lần.

Cố Hồng hừ một tiếng: “Tâm địa tốt thật, cẩn thận đừng để bị người khác lừa cho.”

Diệp Cẩn Bạch lại cười cười: “Tôi chính là tâm địa không tốt, cũng có người muốn lừa gạt tôi mà.”

Cố Hồng còn còn gì để nói, nhân loại là sinh vật rất kỳ quái, vô duyên vô cớ sẽ làm tổn thương làm tổn hại đến người khác, chỉ bởi vì muốn đem bất hạnh của mình cho người khác.

Diệp Cẩn Bạch lại đổ một ly chè đậu xanh cho hắn, Cố Hồng lúc uống nghe thấy âm thanh run cầm cập, vừa quay người, phát hiện một con chim hoàng anh ngậm đến một bông hoa nở, không ngừng di chuyển, dùng mỏ gõ gõ lên cửa.

Diệp Cẩn Bạch mở cửa, chim hoàng anh sà đến trước mặt cậu, Diệp Cẩn Bạch mở tay ra, chim hoàng anh đặt bông hoa vào lòng bàn tay cậu, rồi bay đậu lên vai cậu, không ngừng chuyển động, dùng miệng chải lông của mình.

Nó là con tiểu yêu trong núi có linh trí, chưa mở miệng nói chuyện được, từ lúc Diệp Cẩn Bạch chuyển đến đường Tà Dương vẫn luôn đến cửa sổ nhà cậu uống nước, sẽ nhặt quả dại hoặc là nhánh hoa nở rộ để làm hồi báo.

Có điều hôm nay chim hoàng anh vô cùng mệt mỏi, lông chim cũng không còn sáng bóng như mấy ngày trước, Diệp Cẩn Bạch nắm lấy nó từ trên vai xuống, nó cũng ngoan ngoãn ngồi trên lòng bàn tay cậu.

Cố Hồng và mèo lớn nhìn chằm chằm chim hoàng yến.

Diệp Cẩn Bạch sờ sờ đầu nhỏ của nó, chim hoàng yến nhắm mắt cọ vào tay cậu, Diệp Cẩn Bạch lúc này mới phát hiện trên cánh nó có vết máu, chân trái cũng không được tự nhiên hơi nâng lên.

Bị thương rồi.

Diệp Cẩn Bạch bưng đến một ly nước, lau vết thương cho nó, sau đó lâm vào khó xử, trong nhà cậu không có băng gạc, đến băng dán cá nhân cũng không có, cậu có năng lực tự chữa thương rất mạnh, vết thương nhỏ chớp mắt một cái đã biến mất, trong nhà căn bản không chuẩn bị những thứ này.

Diệp Cẩn Bạch hỏi Cố Hồng.

Cố Hồng nắm nắm tóc, hắn mặc dù thích đánh nhau cũng làm cả người bị thương, nhưng sau khi bị thương hắn sẽ biến về nguyên hình làm một con mèo co lại một góc tự liếʍ vết thương, cũng không muốn bôi thuốc.

“Cậu đợi một chút, tôi đến Phúc Chu hỏi xem.” hắn chạy đến đối diện, kết quả ra ngoài chưa bao lâu đã cùng Bùi Túc đi vào.

Diệp Cẩn Bạch kinh ngạc động tác của hắn sao lại nhanh như vậy.

Cố Hồng không vui nói: “Không phải là tôi tìm anh ta.”

Bùi Túc nó: “Dạ Hồi gọi tôi.”

Chính vào lúc Diệp Cẩn Bạch hiếu kỳ hỏi là ai, Bùi Túc chỉ chỉ mèo đen lớn, vì thế Diệp Cẩn Bạch nghĩ ra rồi, mèo đen lớn tên là Dạ Hồi, thuận miệng hỏi: “Vậy con nhỏ hơn tên là gì?”

Cố Hồng mặt đỏ bừng.

Bùi Túc ồ một tiếng, “Con nhỏ hơn tên.....”

Cố Hồng tức muốn học máu ngắt lời anh: “Anh không được nói!”

Hắn đột nhiên trở mặt, Diệp Cẩn Bạch lắp bắp kinh hãi.

Cố Hồng cũng phản ứng lại mình quá mức kích động, đón ánh mắt mở mịt của Diệp Cẩn Bạch, lắp bắp nói: “Đó là mèo nhà tôi, không cho anh ta lấy tên linh tinh.”

Diệp Cẩn Bạch tò mò: “Nó không phải là yêu quái sao? Cũng là sủng vật của anh?”

Cố Hồng nghĩ nghĩ, cắn răng nói: “Đúng, nó là sủng vật của tôi, tên, tên......”

“Tiểu Hắc” Bùi Túc dịu dàng tiếp một câu.

Cố hồng lập tức muốn bùng nổ, Bùi Túc lại nói: “Con mèo lớn cũng có thể gọi là Đại Hắc.”

Mèo đen lớn ngồi xổm dưới đất: “......” lão tử rõ ràng chỉ có tên là Dạ Hồi, không muốn kêu là Đại Hắc!

Cố Hồng rất quỷ dị mà an tĩnh lại, tâm lý cũng bình được cân bằng.

Diệp Cẩn Bạch cắt một miếng băng gạc cẩn thận cố định chân cho chim hoàng yến, lúc bôi thuốc Bùi Tắc nắm lấy tay cậu.

“Đợi đã, tôi nhìn vết thương một chút.”

Nụ cười mỉm trên mặt Bùi Túc đã thu lại, thần sắc này làm Diệp Cẩn Bạch theo bản năng rút tay về dừng lại, nín thở chờ anh nói chuyện, đợi kiểm tra xong vết thương, ý cười trên môi Bùi Túc hoàn toàn biến mất.

Chân chim hoàng yến bị thương đến xương, nhưng không có miệng vết thương, có vết thương hẹp dài từ kéo dài từ bụng đến cánh, vừa nhìn đã biết là móng vuốt sắc nhọn của sinh vật nào đó tạo thành, da thịt bên ngoài nhiễm màu xanh đen, bởi vì Diệp Cẩn Bạch đã dùng nước có sinh khí rửa sạch, vết thương cũng không còn dữ tợn như vậy nữa, nhưng anh có thể nhìn ra được sợi tử khí quấn quanh miệng vết thương.

Đây không phải là do yêu quái tranh đấu mà tạo ra vết thương, mà là ác dịch gây thương tích.

Ác dịch cũng không phải là chỉ yêu quái tác loạn, mà là chỉ tình xuống xấu hiện ‘Linh’, chỉ cần xuất hiện, tất sẽ mang đến tai họa và tử khí.

Đôi mắt phượng của Bùi Túc hiện ra vài phần sắc bén ---- dưới mí mắt của anh mà lại có loại đồ vật không sạch sẽ này.

“Vết thương này có gì không đúng sao?” Diệp Cẩn Bạch cẩn thận vuốt vuốt chim hoàng anh.

Bùi Túc nói: “Ừm, vết thương có vấn đề.”

Anh rũ mắt đối mắt với chim hoàng yến, chim hoàng yến ngửa đầu hót vang vài tiếng, Bùi Túc khẽ gật đầu ý bảo đã đã biết.

“Ta sẽ đi điều tra, ngươi ở đây yên tâm dưỡng thương.” Bùi Túc trấn an chim hoàng anh.

Anh nói xong liền cáo từ, Diệp Cẩn Bạch tiễn anh đến tận cửa, không nhịn được nói: “Bùi tiên sinh.....”

Bùi Túc quay người lại cười nhẹ: “Làm sao vậy?”

Diệp Cẩn Bạch: “Vấn đề có nghiêm trọng không?”

Bùi Túc vốn dĩ còn muốn nói một câu không có vấn đề gì, nhưng nhìn ánh lo lắng trong mắt cậu không biết làm sao lại trả lời một câu: “Có chút khó giải quyết, đến lúc đó có lẽ cần sự giúp đỡ của cậu.”

Diệp Cẩn Bạch gật đầu thật mạnh ---- cậu và chim hoàng anh cách mấy ngày sẽ gặp một lần, cũng tính là bạn tốt rồi, mặc dù là một người bạn không phải con người.

Mấy ngày sau đó đều không gặp được Bùi Túc, Diệp Cẩn Bạch đoán anh đã đi xử lý chuyện này.

Thẳng đến một buổi tối nửa tháng sau, Bùi Diệp gõ cửa nhà Diệp Cẩn Bạch.