Tiểu Diệp Cẩn Bạch vội vàng bò lên, lúc cậu ngã đã nâng cao tay phải, que kem cũng cầm chắc trên tay, một chút bụi cũng không dính lên, cậu vỗ bụi trên người, lại tiếp tục chạy về phía trước.
Cậu chạy rất nhanh, một đường không dừng lại, chỉ sợ chậm một chút, cây kem trên tay sẽ bị tan mất.
Sâu trong núi, Tuyết Thâm ngồi trên một khối đá sạch sẽ, ngửa đầu nhìn ánh sáng mặt trời trên đỉnh đàu, hai chân ngắn đung đưa --- cậu ấy đang đợi bạn của mình.
Ánh mặt trời chiếu xuyên thấu qua thân thể cậu ấy, chiếu trên mặt đá, tóc cậu ấy rất dài, làn da trắng như tuyết, cẳng chân lại có làn da sẫm màu, như của một ông lão.
Lúc bóng dáng tiểu Diệp Cẩn Bạch xuất hiện, Tuyết Thâm từ trên đá nhảy xuống, nhảy tới đón tiếp.
Nhưng nụ cười trên mặt cậu ấy biến mất khi nhìn thấy vết trầy da trên mặt tiểu Diệp Cẩn Bạch: “Cậu làm sao thế? Bị ngã sao?” Cậu ấy vươn tay, cẩn thận đặt lên gương mặt của Tiểu Diệp Cẩn Bạch, vết hồng hồng lập tức biến mất.
Tiểu Diệp Cẩn Bạch không nói gì, bóc que kem đưa cho Tuyết Thâm: “Chúng ta cùng nhau ăn.”
Tuyết Thâm và tiểu Diệp Cẩn Bạch ngồi cùng nhau, chia sẻ một câu kem sắp tan thành nước.
Đây là ngày đầu tiên, tiểu Diệp Cẩn Bạch vì người bạn Sơn Thần của cậu mà mang đến một cây kem, Tuyết Thâm đáp lễ bằng trái cây ngọt lành.
Ngày thứ hai là kẹo, đổi lại là một đóa hoa nở rất đẹp.
Ngày thứ ba.....
Diệp Cẩn Bạch đã trưởng thành đứng bên cạnh Bùi Túc, lẳng lặng nhìn.
Lúc này núi Bình đã bị khai phá, không ngừng đón trọc cây làm núi phía nam cơ hồ trọc lóc, hẻm núi phong cảnh mỹ lệ chất đầy rác mà người đến đây du ngoạn ném xuống.
Tuyết Thâm càng ngày càng suy yếu.
Ngày thứ 5, chút hoài niệm trong mắt Diệp Cẩn Bạch bị chôn vùi trong bóng tối, cậu rũ mắt xuống.
Lần này, là lần đầu tiên Tuyết Thâm rời khỏi chỗ sâu trong núi, ở bên ngoài núi Bình đợi cậu, thân thể Tuyết Thâm như đã tám chín mươi tuổi, đứng dưới ánh sáng mặt trời trong suốt dường như không bắm bắt được.
Mọi người đứng xem đến bây giờ, im lặng không nói gì --- bọn họ đều biết, sơn thần đã dầu hết đèn tắt.
Vô Thu ngẩng đầu, nhưng căn bản không ngăn được nước mắt, hắn tuy rằng đang khóc, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, tùy ý để nước mắt giàn giụa, cũng muốn mở to mắt nhìn chăm chú thần minh của hắn.
Tiểu Diệp Cẩn Bạch vặn mở hộp đồ, cùng Tuyết Thâm chia từng miếng đồ ăn.
Bọn họ trốn sau một khối đá, tránh đi cái nắng giữa trưa hè, ăn xong đồ trong hộp, Tuyết Thâm chuẩn bị tiễn bạn của cậu ấy đi ra, bên tai lại truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng nói chuyện.
Tiểu Diệp Cẩn Bạch lập tức túm lấy Tuyết Thâm, đề phòng cậu ấy bị nhìn thấy.
“Núi cũng không phải bất chi bất tận, các người lúc khai phá có thể tiết chế một chút.....” là thanh âm oán giận của người đàn ông tuổi trẻ.
Một người đàn ông trung niên vang lên: “Bây giờ là thời cơ tốt để phát triển kinh tế, bở lỡ......”
Hai người dường như còn mang theo một đứa trẻ, đứng trước khối đá bắt đầu bàn luận chuyện kinh doanh.
Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Chúng ta bây giờ phai phá vội nhiều như vậy, sau này không còn cái khai phá thì phải làm sao? Còn không biết tiết chế một chút, cây lớn lên cũng không dễ dàng gì.”
Người đàn ông trung niên không để ý nói: “Không khai phá thì đổi nơi, còn về núi, trọc thì trọc đi, để mặc kệ ở đó là được.....”
Nước mắt Tuyết Thâm đột nhiên rơi xuống, trên mặt vẫn là vẻ mặt mở mịt, sau đó nói gì Tuyết Thâm cũng không nghe thấy, trong mắt cậu ấy tích tụ nước mắt, mỗi lên lông mi run lên, sẽ có nước mắt rơi xuống.
Tiểu Diệp Cẩn Bạch gắt gao ôm chặt lấy cậu ấy.
Tiểu Diệp Cẩn Bạch không hiểu tại sao cậu ấy đột nhiên lại khóc, nhưng vẫn ôm chặt lấy cậu ấy, dùng cách đơn giản nhất để biểu đạt sự an ủi của cậu.
Cậu không hiểu khai phá là cái gì, chỉ dựa vào cảm giác biết hai người bên ngoài nói chuyện khiến cho Tuyết Thâm khóc.
Người đàn ông bên ngoài khối đá vẫn còn nói tiếp, dạy dỗ người đàn ông trẻ tuổi phải biết tận dụng.
Tại sao muốn vứt bỏ tôi?
Tại sao cố gắng cung cấp nuôi dưỡng cho các người xong, vẫn bị vứt bỏ?
Tuyết Thâm nhắm mắt, nước mắt lại lăn dài, tiếng tim cậu ấy đột nhiên ngừng đập, gió trên toàn bộ ngọn núi cũng dừng lại.
Chuông tang gõ vang trong lòng tất cả sinh linh dựa vào núi mà sinh ra.
Tiểu Diệp Cẩn Bạch lo sợ không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác bất thường trong lòng lại thúc giục cậu rời đi.
Hai người đàn ông bên ngoài vẫn còn đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thất thố vang lên --- “Tuyết Thâm? Tuyết Thâm!”
Một tiếng này còn dồn dập hơn tiếng kia.
Tiểu Diệp Cẩn Bạch gọi là Tuyết Thâm không tỉnh, chỉ cho rằng đối phương chỉ ngất xỉu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ ---- đưa cậu ấy đến bệnh viện! Đến bệnh viện!
Tuyết Thâm nhẹ đến mức như không tồn tại.
Hai người kia đi vòng qua khối đá, nhìn thấy một mình Tiểu Diệp Cẩn Bạch, hai mắt đẫm lệ, ôm không khí liều mạng chạy ra ngoài.
“Bạn nhỏ......” Người đàn ông trung niên vừa ngồi xổm xuống chuẩn bị hỏi xem Diệp Cẩn Bạch có phải là có chỗ nào không thoải mái không, cả ngọn núi đột nhiên rung lắc kịch liệt.
Tiểu Diệp Cẩn Bạch chạy được mấy bước, trong lòng cậu dâng lên một đoàn linh quang, thân thể Tuyết Thâm đột nhiên tan ra.
Trái tim đã yên lặng biến thành ấn chương rơi xuống lòng bàn tay cậu, đoàn ánh sáng đó lại dũng mãnh đi vào cơ thể cậu.
Sơn Thần đã chết.
Vô Chu biết rõ đây chỉ là quá khứ, những vẫn bổ nhào tới, cuối cùng chỉ chạm vào hư vô, Vô Thu quỳ trên mặt đất, dùng sức nuốt xuống nghẹn ngào.
Mọi người im lặng.
Núi Bình bắt đầu sụp đổ từ núi phía Nam, các sinh linh hoảng loạn chạy trốn, hai người đàn ông cuối cùng cũng cảm thấy có gì không đúng, người đàn ông trung niên bế con gái mình lên, rồi nắm lấy Tiểu Diệp Cẩn Bạch đang hoàn toàn ngây người đứng đó, hét lớn: “Chạy mau! Núi sắp sập rồi!”
Người đàn ông trẻ tuổi phản ứng nhanh hơn ông ta, đâm đầu xông về phía trước, người đàn ông trung niên ôm hai đứa trẻ, mặt cũng đỏ bừng, thở hổn hển.
Tiểu Diệp Cẩn Bạch giãy giụa muốn nhảy xuống: “Chú! Bạn của cháu vẫn còn ở bên trong! Chú thả cháu xuống cháy phải đi tìm cậu ấy!” Tuyết Thâm sao có thể đột nhiên biến mất chứ? Nhất định là trốn ở một bên rồi!
Người đàn ông trung niên do dự một chút, quay đầu nhìn một cái --- dãy núi sập rất nhanh, người tuyệt đối không thể đi vào.
Ông ta kẹp chặt Tiểu Diệp Cẩn Bạch, không trả lời.
Con gái người đàn ông trung niên đang khóc, bị dọa sợ, người đàn ông trung niên chạy rất mất sức, Tiểu Diệp Cẩn Bạch không còn giãy giụa nữa.
Bọn họ mặc dù đang ở rìa ngoài núi Bình, nhưng nhất thời tuyệt đối không chạy ra được, núi sập đã sắp đến, đá núi sập lăn xuống dưới!
Tay Diệp Cẩn Bạch bị Bùi Túc nắm chặt ẩn ẩn có hơi đau, cậu cùng sức nắm lại.
Người đàn ông trung niên ôm chặt hai đứa trẻ vào lòng, đá vụn và nham thạch rơi xuống chôn vùi bọn họ, ông ta dùng một tay chống đỡ, vì hai đứa trẻ trong lòng tranh thủ một tia hy vọng sống sốt, tay còn lại đưa đẩy tảng đá ra.
Rầm ----
Ngón tay bị thương trong lúc đẩy ra, người đàn ông trung nhiên không cảm nhận được đau đớn, vết thương trên người ông ta do bị đá đập phải bắt đầu chảy máu không ngừng, cơ thể dần dần mất đi độ ấm, nhưng lúc đẩy đá vụn lại không hề có một tia chần chờ.
Tiểu Diệp Cẩn Bạch từ trong lòng ông ta chui ra, đào đá vụn thành cửa động, kéo tiểu cô nương đã bị dọa sợ đẩy ra cửa động.
Cậu đang khóc, hai mắt đỏ bừng, lại kiệt lực không phát ra thanh âm nào, cậu muốn kéo người đàn ông trung niên cùng ra, người đại ông trung niên lại bộc phát sức lực kinh người đẩy cậu ra ngoài, Tiểu Diệp Cẩn Bạch vừa đi ra, đống đá mất đi lực chống đỡ, mặt người đàn ông hoàn toàn bị che lấp.
Máu chảy ra từ những khối đá, còn mang theo độ ấm.