Chương 30: Mì sợ Udon

Nhưng khoảng cách của con người và yêu quái thật sự có thể bố khuyết sao?

Vô Đông gian nan nói: “Ngươi không hiểu.”

“Ngươi không phải hoàn toàn là con người, ngươi cách chúng ta vốn dĩ là rất gần, cô ấy chỉ mà một cô nương mà thôi, sai có thể chịu được yêu quái như bọn ta.”

Diệp Cẩn Bạch lắc đầu: “Tôi không hề nói hai người ở bên nhau, tôi là muốn nói, không cần tránh cô ấy, từ chối hoặc là chấp nhận phải nói rõ ràng, từ chối thì dứt khoát một chút, cả đời cô nương ấy còn dài, chấp nhận thì thẳng thắn một chút, đừng có che che giấu giấu người nha.”

Vô Đông cuối cùng cũng nghe ra được lãnh đạm trong lời nói của Diệp Cẩn Bạch, nghi hoặc hỏi: “Ngươi tức giận rồi? Tại sao?”

Diệp Cẩn Bạch trầm mặc chốc lát, cũng rất nghi hoặc: “Tại sao loại người như anh lại có thể được cô nương thích nhỉ, tôi có mấy người bạn còn đang độc thân kìa?” Cậu và Bùi tiên sinh đang yêu nhau, Vô Đông lại ở trước mặt cậu nói cậu và người yêu cậu có chênh lệch, không phải là làm cho cậu ghét hắn sao? Còn hỏi cậu tại sao không vui.

Vô Đông đen mặt: “Cái gì mà kêu loại người như tôi......ngươi nói cho rõ ràng trước đi!”

Diệp Cẩn Bạch không muốn để ý đến hắn, nói: “Tự anh nghĩ cho rõ đi, tôi còn phải về đi ngủ.” Nói xong, vội vàng đi mất.

Bùi Túc đang viết giấy dưới ánh đèn nhỏ.

Diệp Cẩn Bạch rót cốc nước ấm đưa qua, sau đó xoay người đi vào gian trong --- Bùi tiên sinh hẳn là có chuyện ở Phái Thị cần xử lý, cậu phải tránh tị hiềm.

Bùi Túc lại nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu vào ngực anh.

Diệp Cẩn Bạch thiếu chút nữa là ngồi lên chân anh, đứng thẳng người xong nghi hoặc nói: “Tiên sinh.”

Bùi Túc đặt bút xuống, hai tay ôm lấy eo Diệp Cẩn Bạch: “Những lời em nói khi nãy với Vô Đông, cho dù cách anh bao xa, em cũng sẽ đi đến cạnh anh, đúng không?”

Diệp Cẩn Bạch lập tức luống cuống tay chân: “Anh biết rồi?”

Bùi Túc dứng lên, lẩm bẩm nói: “Sao lại tốt như vậy chứ?”

Cảm giác hơi thở của Bùi Túc đang dần dần di chuyển xuống, nghĩ đến đối kết cục bị đối phương dày vò đến cuối cùng, Diệp Cẩn Bạch vội vàng chuyển chủ đề: “Tiên sinh, anh đang viết cái gì vậy?”

Nói xong liền hối hận, không nên hỏi cái này, lỡ như là chuyện bên phía yêu quái, cậu thân là nhân loại ít nhiều cũng phải tị hiềm một chút.

Bùi Túc buông cậu ra, cầm phong thư lên mở ra.

Đợi Diệp Cẩn Bạch nhận lấy bắt đầu đọc, Bùi Túc chậm rãi nói: “Anh lệnh cho người điều tra chuyện núi Bình rồi, em đọc xem, người huynh đệ của Vô Đông hẳn có thể đang còn ở núi Bình.”

Diệp Cẩn Bạch vừa nghe vừa nhanh chóng đọc xong phong thư, đọc xong nói: “Tiên sinh, em muốn đi núi Bình.”

Đến núi Bình không phải là vi truy cứu người huynh trưởng của Vô Đông, mà là nội bộ núi Bình đã sinh ra sinh khí mới, nếu như là như vậy nguyên thần của Sơn Thần hóa thành Chung Linh có thể giúp một tay, núi Bình sẽ khôi phục lại sinh cơ nhanh hơn.

Là cậu nợ núi Bình, cuối cùng có thể trả được một chút đã nợ nó.

Vì sơn thần mới, ép ra tử khí trầm trầm của núi Bình.

Trên tay truyền đến độ ấm của người khác, là Bùi Túc nắm chặt tay cậu, Diệp Cẩn Bạch hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Bùi Túc, sau đó cho anh một nụ hôn vị quýt.

Là quýt ăn ở nhà dì Lưu, ngọt đến dính dính.

“Anh đi cùng em.” Bùi Túc trong lúc hôn môi khẽ tách ra thấp giọng nói, sau đó trước khi Diệp Cẩn Bạch từ chối, cúi đầu hôn sâu.

Diệp Cẩn Bạch bị anh hôn cho choáng váng đầu óc, nửa dỗ nửa ôm cậu lên giường anh.

Anh và Diệp Cẩn Bạch không hề ngủ cùng một giường, bởi vì Bùi Túc ngẫu nhiên sẽ có khả năng mất khống chế, cho nên anh ngủ ở phòng bên cạnh, hai ngày đã hoàn toàn khôi phục rồi.

.......

Vô Đông biến mất cả ngày, ngày thứ 3, lúc Diệp Cẩn Bạch sắp khởi hành đi tới núi Bình, hắn mới tìm đến.

“Ta tỏ tình rồi.” Vô Đông nghẹn nửa ngày, mới nghẹn ra được một câu.

Diệp Cẩn Bạch vốn trưởng rằng Vô Đông sẽ trực tiếp co rụt trở về, thật không ngờ lại đi tỏ tình.

Có điều sắc mặt Vô Đông rất khó coi, Diệp Cẩn Bạch nhỏ giọng hỏi: “Anh tỏ tình thất bại rồi?”

Vô Đông lắc đầu.

Vậy tức là thành công, thế tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy?

Diệp Cẩn Bạch nói: “Vậy thì sao thế?”

Vô Đông vẻ mặt khó coi, khó nén xấu hổ và giận dữ nói: “Cha mẹ cô ấy hỏi tôi có nhà có xe, chỗ làm ở nơi nào, có ngũ hiểm nhất kim (*) không, đây đều là thứ gì thế?”

(*) ngũ hiểm: gồm bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn giao thông, và bảo hiểm sinh dục.

Nhất kim: là quỹ nhà ở xã hội.

Nhà xe thì hắn còn hiểu, ngũ hiểm nhất kim là cái gì? Có thể ăn sao?”

Diệp Cẩn Bạch trầm mặc rồi.

Vô Đông là một lão yêu quái ở trong núi sâu sao có thể được những thứ này, khác biệt 300 năm, khoảng cách giữa Vô Đông và Lưu Sở Tần là như rãnh trời, đại khái đến đại thần Bàn Cổ cũng đều không vượt qua được.

“Anh.....sau này sẽ hiểu.”

Diệp Cẩn Bạch trầm mặc xong rồi nói như vậy.

......

Núi Bình là địa giới của đại yêu Phương Cố, nguyên hình của Phương Cố là hoa sen, ẩn cư ở hồ Ninh cách núi Bình tầm 400km, đáy hồ là một tòa cung điện tinh xảo ---- Cung Bích Ba.

Đây là một vị đại yêu vô cùng dịu dàng mỹ lệ.

Bùi Túc thân là đại yêu tọa trấn Phái Thị, vượt rào đi vào địa giới của Phương Cố, tất nhiên phải đến bái phòng một phen, lấy tôn trọng làm đầu.

Lục Kính Thập đưa bái lễ lên xong, mấy người ngồi xuống.

Phương Cố an tĩnh nghĩ xong ý đến đây của Bùi Túc, con ngươi trong trẻo nhìn về phía Diệp Cẩn Bạch, nói: “Thật không ngờ đứa nhỏ năm đó đã lớn thành một người dịu dàng như vậy rồi.”

Diệp Cẩn Bạch cười ngượng ngùng.

Phương Cố nói: “Không giấu gì ngài, chuyện núi Bình ta cũng rất đau đầu, Sơn Thần cũ chán ghét nhân thế cho nên không có trở lại về núi rừng, thậm chí còn không muốn nhập vào luôn hồi, mà lại lựa chọn hoàn toàn chết đi, núi Bình hơn 10 năm nay giống như tử địa, ta vô cùng đau lòng.”

Phương Cố hơi dừng một chút nói: “Ta trước đó truyền tin cho ngài và Diệp tiên sinh, núi Bình quả thật sinh ra một sinh cơ mới, nhưng sinh cơ này lại có chút kỳ quặc, Bùi tiên sinh hẳn là biết, một ngọn núi muốn du dưỡng trở lại, ít nhất phải trăm năm, hiện giờ chỉ cách có 15 năm không đủ để tu dưỡng, sao có thể nhanh như vậy được?”

Bùi Túc gật đầu, anh nhập được thư, đọc hai dòng đã biết có vấn đề, cho nên nhanh chóng đến xem xét.

Không nói đến Diệp Cẩn Bạch còn tồn tại tâm tư áy náy với núi Bình, chính là anh cũng không thể làm như không thấy, một là ngọn nguồn của anh và núi Bình còn chưa tận, hai là anh là đại yêu tọa trấn một phương, đều hy vọng sinh linh trên thế gian này và mảnh đấy dưới chân bọn họ, cùng phồn vinh.

Trong lòng Phương Cố càng nóng ruột hơn anh.

Chúng đại yêu nhìn như là ăn không ngồi rồi, nhưng kỳ thật đều quan tâm đến linh khí sinh cơ trong lãnh địa của mình, vì linh khí mới sinh ra và dòng chảy năng lượng mà hao hết tâm tư, có những đại yêu không đủ mạnh, thậm chí còn có thể vì chuyện này mà hai tổn tu vi.

Phương Cố có lời chưa nói hết ý những Diệp Cẩn Bạch nghe hiểu, sinh cơ ở núi Bình chỉ sợ là chỉ là vui vẻ nhất thời.

Thậm chí có khả năng là ấp ủ mầm tai họa.

Cố Phương lượn lờ đứng dậy, hành lễ trước.

Bùi Túc và Diệp Cẩn Bạch lập tức tránh đi.

Phương Cố nói: “Tôi cố ý gửi thư, chính là vì hy vọng có thể cùng ngài điều tra xem xét tình huống, dù sau chuyện tai họa năm đó ở núi Bình ta không đang bế quan không có mặt, không biết nhân quả, xử lý chỉ sớ sẽ xảy ra vấn đề.”

Bùi Túc nói: “Đó là tự nhiên.”

Phương Cố mở đại trận trong cung Bích Ba, đem mọi người dịch chuyển đến núi Bình.

Diệp Cẩn Bạch năm đó tận mắt chứng kiến ngọn núi lớn này sụp đổ, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ tử khí nặng nề của nó.

Ngọn núi này trầm mặc đến mức như đã đã hoàn toàn chết đi.

Vô Đông vận chuyển yêu lực, thấp giọng nói: “Ta cảm nhân được huynh trưởng.”

Diệp Cẩn Bạch nói: “Anh trai anh?”

Vô Đông gật đầu.

Lục Kính Thập nói: “Huynh trưởng của ngươi tên là gì chúng ta còn chưa biết.”

Vô Đông tự nhiên nói: “Ta tên Vô Đông, huynh trưởng ta đương nhiên là gọi Vô Thu rồi.”

Lục Kính Thập cười cười: “Tôi còn tưởng sẽ gọi là Mì Sợi.”

Diệp Cẩn Bạch khẽ nói: “Tên là Mì Sợ, không phải là em trai sao?” Mì Sợi hẳn là đặt say Vô Đông mới đúng. (*)

(*) Vô Đông Mì Sợi đọc gần giống vơi Mì Sợ Udon.

Có điều nói ra thì, Vô Đông và Mì Sợi có quan hệ thân thích à?