Chương 26: Ếch giấy màu xanh

Lâu Triệt tọa trấn Du Trung, biết không ít yêu quái trong chỗ sâu nhất ở Thập Vạn Đại Sơn, chỉ một cái núi U, yêu quái lớn bé đã nhiều vô kể.

Hoa yêu núi U? Hoa yêu ở núi U nhiều vô kể, cục thể là cái nào, anh ta nào có biết rõ.

Phái thị thân là đô thị nhân khí vượng, tụ tập nhiều yêu quái tu vi bất phàm, số lượng nhiều một chút, đa số điều là rất quy củ, cho nên độ an toàn ở Phái Thị cao hơn ở Du Trung nhiều.

Con chồn nằm dưới đất, vừa run rẩy, vừa trả lời: “Tiểu nhân sau khi bị Lưu Hồng Bình hắt nồi dầu nóng chạy ra ngoài xong, bị đạo sĩ bắt đi, lúc sắp bị lột da rút gân, yêu hoa xuất hiện ra tay cứu tiểu nhân, hoa yêu đó tu vi bất phàm, tiểu nhân chỉ có thể nghe lệnh từ hắn, đến nhà Lưu Hồng Bình.”

Diệp Cẩn Bạch nói: “Yêu hoa còn nói cái gì?”

Chồn nói: “Tiểu, tiểu nhân không biết, có điều tướng mạo của hắn, tiểu nhân lại nhớ rất rõ ràng.”

Nói xong còn tỉ mỉ miêu tả lại dung mạo yêu hoa.

Bùi Túc chậm rãi nói: “Anh thấy nó không biết gì nữa rồi.” Anh đau lòng Diệp Cẩn Bạch bệnh nặng mới khỏi đã phải xử lý một loạt chuyển cũ năm xưa, đi tới che đi ánh mắt của Lưu Hồng Bình, lặng lẽ nắm lấy tay Diệp Cẩn Bạch.

Chạm vào mới phát hiện tay bạn nhỏ lạnh đến dọa người, Bùi Túc nhìn thấy đáy mắt Diệp Cẩn Bạch hiện lên tức giận, khó tránh khỏi sẽ nổi giận, có diều con chồn cũng không biết cái gì nữa, còn lại giao cho Lâu Triệt điều tra, dù sao Du Trung là địa giới của Lâu Triệt.

Lâu Triệt hạ lời nguyền tẩy rửa ô uế trong nhà này, không khí trong nhà vốn dĩ âm lãnh phảng phất như ấm áp hơn nhiều, mở cửa sổ ra, ánh nắng bên ngoài rốt cuộc cũng chân chính chiếu vào.

Diệp Cẩn Bạch từ trong túi tiến lấy ra một xấp lá bùa, đưa cho Lưu Hồng Bình, cẩn thận giải thích tác dụng cách dùng của mỗi lá bùa, Lưu Hồng Bình vừa nghe vừa không ngừng gật đầu.

Cuối cùng, cậu lấy ra một con ếch giấy màu xanh.

Đúng, ếch giấy màu xanh.

Ếch giấy màu xanh đặt trong lòng bàn tay, Diệp Cẩn Bạch không nhịn được đè ếch giấy xuống, nó liền nhảy trên lòng bàn tay hai cái.

Dưới ánh mắt giật mình của Lưu Hồng Bình, Diệp Cẩn Bạch cố gắng nỗ lực trấn định: “Chỉ là một loại giống như đồ vật báo nguy mà thôi, gặp được nguy hiểm, xé nó thì cháu sẽ cảm nhận được.” Vẽ lá bùa kiểu này không càn chua sa, mà là máu của cậu.

Có điều con ếch xanh nhỏ này thật sự là mất điểm.

Vành tai Diệp Cẩn Bạch có hơi đỏ lên, Lưu Hồng Bình còn chưa nói gì, Bùi Túc đã không nhịn được mà cười cười, đại khái là cảm thấy cười như thế bạn trai nhỏ sẽ xấu hổ, anh liền mím môi ho nhẹ một tiếng.

Lục Kính Thập trước đó trầm mặc lâu như vậy, lập tức không nhịn được mà cười như điên: “Không phải, anh Diệp đó là ếch nhỏ sao? Oa oa oa cái đó? Ha ha ha, tôi không phải là chê cười, tôi chính là ha ha ha.” Không được rồi, anh dâu hắn sao lại đáng yêu như vậy, ếch nhỏ kìa, ha ha ha.

Diệp Cẩn Bạch tính tình tốt, bị cười cũng không tức giận, giải thích tác dụng của ếch nhỏ này xong sau đó đứng lùi về phía sau Bùi Túc một chút, tránh đi ánh mắt của Lục Kính Thấp, không nhìn Lực Kính Thập một tay đỡ tường che miệng, cận lực nhịn cười.

Hoàn toàn quên mất vừa rồi Bùi Túc cũng cười cậu.

Chào tạm biệt Lưu Hồng Bình, Lục Kính Thập ra khỏi cửa đã nhảy đến trước mặt Diệp Cẩn Bạch, kéo áo cậu: “Anh, anh Diệp.”

Diệp Cẩn Bạch nghi hoặc nhìn hắn: “Sao vậy?”

Lục Kính Thập còn chưa mở miệng đã cười, vừa cười vừa hỏi: “Con ếch nhỏ đó, anh nghĩ thế nào mà lại làm như thế vậy......”

Diệp Cẩn Bạch lấy ra một lá bùa không, ngón tay lật tới lật lui, một con ếch nhỏ đã xuất hiện trong lòng bàn tay cậu, ngón tay cậu điểm một chút linh quang, đè lên người ếch xanh một chút, con ếch đó nhảy một phát lên vai Lục Thập Kính.

Lục Kính Thập: “?”

Diệp Cẩn Bạch cười cười, động động ngón tay, con ếch lại nhảy, nhảy lêи đỉиɦ đầu Lục Kính Thập.

Lục Kính Thập đội con ếch màu vàng trên đầu, im lặng không nói gì.

Diệp Cẩn Bạch nói: “Tôi chỉ là gấp cái này, dùng để trêu chọc mèo á mà.”

Ồ, là dùng để chọc mèo, Lục Thập Kính lấy ếch giấy từ trên đầu xuống, biểu tình đờ đẫn, một lúc sau lập tức ném đi, cả giận nói: “Tôi cũng không phải Dạ Hồi!”

.......

Lâu Triệt đã phát người đi điều tra tất cả hoa yêu ở núi U, lúc này thuộc hạ ôm một chồng hồ sơ cao hơn hắn đi vào, Lục Kính Thập nhìn tư liệu sắp cao đến trần nhà, không nói hai lời quay đầu đi mất, còn không quên dặn dò: “Lâu Triệt anh từ từ chỉnh sửa, tôi đi xem có gì ăn được không.”

Những hồ sơ đó đã nhiều năm rồi, tản ra mùi hương quái dị, Lâu Triệt xưa nay có thói ở sạch, lạnh mặt trong chốc lát, phất áo đứng dậy: “Đưa đến phòng Bùi Túc.”

Lúc này, Bùi Túc đang ở trong phòng dạy Diệp Cẩn Bạch vẽ bùa mới, thủ hạ của Lâu Triệt ôm một chồng hồ sơ lung la lung lay đi vào, Diệp Cẩn Bạch lắp bắp kinh hãi: “Phải luyện nhiều lá bùa như vậy à?”

Thuộc hạ vội vàng nói: “Không phải, đây là tất cả hồ sơ tôn chủ phân phó chúng tôi sửa sang lại hồ sơ hoa yêu núi U.”

Bùi Túc bất đắc dĩ: “Đặt xuống đi.”

Diệp Cẩn Bạch nào có không biết xấu hổ vì chuyện của mình mà để Bùi Túc tốn thời gian tìm hồ sơ, định cùng với thuộc hạ đó mỗi người một nửa đem hồ sơ ra ngoài chậm rãi tìm kiếm, bị Bùi Túc ngăn lại.

“Trước tiên không nói chuyện anh đang nhàn rỗi, cho dù anh có bận, cũng nên ưu tiên chuyện của em trước.”

Cuối cùng còn tìm một phần hồ sô dưới đáy, là một hoa yêu đến núi U định cư 10 năm trước.

Mà hơn ở trước đây của hoa yêu này là ở......núi Bình.

Ngón tay Diệp Cẩn Bạch khựng lại, ánh mắt dừng trên hai chữ ‘núi Bình’.

10 năm trước, cậu theo ba mẹ lên núi Bình thăm nhà ông bà ngoại, không đến một tháng sau sơn thần núi Bình bỏ mình.

Nhưng hoa yêu này thì lại từ 10 năm trước đã chuyển từ núi Bình đến núi U Du Trung, từ địa giới đại yêu Phương Cố đến nơi phạm vi thế lực của Lâu Triệt.

Yêu quái hơi có thực lực một chút rất ít rời khỏi nơi mình sinh ra, cho dù là muốn rời xa quê hương, thì cũng thường sẽ không lướt qua đại giới các đại yêu.

Yêu quái các loại cỏ cây chính là như vậy, dù sao bọn nó dễ dàng không thích ứng được với khí hậu thổ nhưỡng.

6 năm trước cậu mới chuyển đi, hoa yêu lập tức sai sử chồn làm hại nhà Lưu Hồng Bình.

Thời gian quá trùng hợp, thậm chí còn nói rõ là nó đang nhằm vào cậu.

Không cần Diệp Cẩn Bạch phải nghĩ nhiều.

Dù sao Diệp Cẩn Bạch thật sự không nhớ cậu có thù oán cũ gì với vị hoa yêu nào, cậu căn bản không có quen biết yêu quái chủng loại cỏ cây, bởi vì mơ ước ăn thịt cậu phần nhiều là mãnh thú ăn thịt hoặc là tà tu đi theo con đường bất chính. Hoa yêu nếu như muốn ăn cậu, cũng không cần thả cho cậu rời khỏi trường học, đại khái là có thể trực tiếp cắn nuốt cậu.

Đến từ núi Bình, thời gian trùng hợp.......trong đầu Diệp Cẩn Bạch có hơi loạn.

Chuyện ở núi Bình là vết thương mà Diệp Cẩn Bạch đè dưới tận đáy lòng không muốn cho người khác nhìn thấy, trong thời gian 11 năm, nó chưa từng khép lại, cậu thậm chí còn sẽ vào thời gian đặc thù liên tiếp gặp phải bóng đè, trong giấc mơ đôi mắt sơn thần chăm chú nhìn cậu, đôi mắt đen như mực, tất cả ánh sáng đi qua cũng không để thắp sáng được đôi mắt ấy.

Bùi Túc có chút lo lắng, nắm lấy tay cậu.

Tay Diệp Cẩn Bạch nắm rất chặt, đầu ngón tay còn tạo ra từng vệt đỏ, Bùi Túc nhíu mày, cường ngạch bẻ ngón tay của cậu cùng anh nắm tay mười ngón tay đan xen.

Diệp Cẩn Bạch lúc này mới chú ý tới trạng thái của mình làm cho Bùi Túc lo lắng, cậu miễn cưỡng cười cười: “Không sao, em không sợ.”

Cậu chỉ là vô cùng phẫn nộ, gằn từng chữ:

“Nếu như nó là yêu quái sống sót được sau tai nạn ở núi Bình, hận em hẳn là đương nhiên, bởi vì em đem đi tất cả sinh cơ của núi Bình, nhưng tại sao không trực tiếp đến tìm em? Tại sao lại muốn làm tổn hại đến người vô tội lương thiện??!”

“Ai cũng không nên vì em mà chịu thương tổn.”