Chương 18: Tín vật định tình

Dáng người gầy gò như vậy, lại có thể dùng một tay khống chết hai cổ tay Diệp Cẩn Bạch, dán lên, gắt gao đè chặt Diệp Cẩn Bạch lên tường.

“Thơm quá.”

Giang Tiêu vùi đầu vào cổ cậu, mê luyến mà hít mà một hơi, cố gắng hấp thu hương khí như có như không trên người Diệp Cẩn Bạch, nhịn không được mà để lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết, di chuyển trên làn da trắng nõn của Diệp Cẩn Bạch.

Đột nhiên trên bụng cảm thấy đau nhức, Giang Tiêu ôm bụng phát ra tiếng gào thảm không giống nhân loại.

Cô ta khẽ lấy tay ra, lộ ra một lộ máu to bằng nắm đấm trên bụng.

Diệp Cẩn Bạch sắc mặt lạnh lùng, giữa ngón tay kẹp một lá bùa chu sa.

Cậu xoa xoa cổ, đυ.ng phải một chút ướŧ áŧ, khóe miệng Diệp Cẩn Bạch nhếch lên, đáy mắt lộ ra chán ghét không có cách nào kìm nén được.

Giang Tiêu xoa trên vết thương, vùng bụng lại phục hồi như cũ, cô ta kéo khóa áo, cười với Diệp Cẩn Bạch.

Sau đó cô nương gầy yếu trước mặt xương cốt chuyển động, biến thành một con quái vậy một chân dài có lông.

Tứ chi thô tráng, sức mạnh cường bạo, không hề có chỗ tương tự với Giang Tiêu kia.

Sơn Tiêu!

Bị sương mù màu đỏ từ dưới nổi lên trên phong bế, Sơn Tiêu phát ra tiếng kêu sắc nhọn chói tai, lộ ra hàm răn vàng trước mặt Diệp Cẩn Bạch, vươn móng vuốt dài về phía ngực Diệp Cẩn Bạch.

Yêu lực của Sơn Tiêu cấu thành kết giới bền chắc.

Diệp Cẩn Bạch cũng không cần lo lắng động tĩnh của mình quá lớn khiến cho người khác chú ý, cậu nắm lấy móng vuốt của Sơn Tiêu, linh quanh chớp động trên tay, Sơn Tiêu rít gào, dùng móng vuốt còn lại có ý đồ móc tim của Diệp Cẩn Bạch.

“Tây phương có linh, tà ma lui tán!”

"Tây phương Bạch Hổ, sát phạt chính nghĩa."

Lời Diệp Cẩn Bạch vừa nói xong, tiếng hổ gầm vang lên trong không trung, hư ảnh mảnh hỗ đυ.ng Sơn Tiêu ra xa, Diệp Cẩn Bạch nhân lúc này rút lá bùa, 20 lá bùa vườn quanh Diệp Cẩn Bạch kết ấn hai tay, gai nhọn linh quanh không ngừng thoáng ẩn thoáng hiện trong phù trận.

Sơn Tiêu đã muốn nhào lên xé bỏ phù trận, Diệp Cẩn Bạch đã hành động trước một bước.

Lá bùa vây khốn Sơn Tiêu, Diệp Cẩn Bạch phất tay, lá bùa xoạt một cái tản ra, Sơn Tiêu lại khặc khặc cười hai tiếng, hai bước xông tới đánh vỡ lá bùa hình thành kết giới, lại một lần nữa ấn Diệp Cẩn Bạch lên tường.

Sơn Tiêu hưng phấn đến mức móng vuốt cũng đang run rẩy, đang muốn phát vỡ l*иg ngực Diệp Cẩn Bạch, cách cửa cách gian đột nhiên vị mở ra, Bùi Túc đứng ngoài cửa, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nhìn thấy anh không có động tác gì, nhưng Sơn Tiêu phảng phất như bị một cánh tay to xác cổ lên, bay lên không trung, ngã mạnh xuống dưới đất.

Diệp Cẩn bạch bị nó đè nặng lên tường, ngực đau như muốn vỡ ra, cậu mặc dù kho khan kịch liệt, nhưng tay lại nắm ấn chương không biết từ lúc nào đã lấy từ trên cổ xuống.

Ấn chương đã hoàn toàn chuyển hóa thành màu đen, lộ ra tử khí nồng đậm, nếu Bùi Túc đến chậm một bước, ấn chương tượng trưng cho ‘chết’ này sẽ đánh lên người Sơn Tiêu.

Mãi mãi không để cho mình lâm vào bị động tuyệt đối, cho dù đến cuối cùng cũng không thể đưa tay chịu trói

Đây là nguyên tắc của Diệp Cẩn Bạch.

Bùi Túc đi tới đỡ cậu, một tay ôm lấy vai cậu, chống đỡ cậu đứng lên, Diệp Cẩn Bạch bị anh nửa ôm vào người không ngừng ho khan, mặc dù đè thấp âm thanh, nhưng cả người run run, Bùi Túc bị từng tiếng ho này của cậu làm cho đau lòng chết đi được, cũng không quan tâm Sơn Tiêu gì nữa, nhẹ nhàng vỗ lưng cho Diệp Cẩn Bạch

“Không sao chứ.”

Diệp Cẩn Bạch thoát khỏi cái ôm của Bùi Túc, bởi vì ngực đau đớn mà nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra, cười cười với Bùi Túc.

Sơn Tiêu đã nhân lúc Bùi Túc trấn an Diệp Cẩn Bạch đã chuồn đi, trên mặt đất chỉ còn lại một khối vảy đen, Bùi Túc dùng dư quang nhìn thoáng qua, ánh mắt trầm trầm, thu miếng vảy đo vào lòng bàn tay, bên trên truyền đến một đạo linh lực quen thuộc.

Bùi Túc thu vảy lại, thần sắc như thường mà tháo khăn trên cổ tay xuống, muốn lau mặt cho Diệp Cẩn Bạch.

Diệp Cẩn Bạch duỗi tay nắm lấy khăn, Bùi Túc cười, đưa khăn cho cậu, Diệp Cẩn Bạch lau cổ, tuy rằng khăn là bằng tơ tằm, nhưng không chịu nổi cậu dừng dức, lau mạnh cổ đỏ một màng.

Bùi Túc nhíu mày, rút khăn ra: “Lau đến đỏ rồi, cậu thực sự không thoải mái thì cũng ta về trước.”

Nhưng con Sơn Tiêu đó chạy rồi.

Bùi Túc nói: “Không cần quản nó, chúng ta về trước, vừa nãy bị đυ.ng mạnh như vậy, không biết là bị thương đến đâu rồi.”

Hai người quay lại phòng riêng, biết Giang Tiêu còn chưa quay lại.

Trang Phàm nhìn sắc mặt Diệp Cẩn Bạch trắng bệch, nghĩ đến Giang Tiêu đi theo Diệp Cẩn Bạch ra ngoài, trầm mặc.

Phan Soái bị sắc mặt Diệp Cẩn Bạch dọa giật mình, vội vàng giục Diệp Cẩn Bạch đi khám.

Diệp Cẩn Bạch bây giờ cả người xương cốt đau nhứt, nhất là đầu, cũng không cố chống đỡ.

Bùi Túc đưa Diệp Cẩn Bạch về tiệm trà sữa, nếu không phải Diệp Cẩn bạch kiên trì, Bùi Túc có thể đã trực tiếp ôm cậu lên tầng.

10 phút sau, Lục Kính Thập tung tăng chạy tới, hỏi: “Anh, ai bị ốm à?”

Thì ra bác sĩ mà Bùi Túc gọi là Lục Kính Thập.

Bùi Túc nghiêng người, Lục Kính Thập lúc này mới nhìn thấy Diệp Cẩn Bạch nằm trên giường.

Lục Kính Thập bắt mạch cho cậu, lại ấn ấn vào chỗ trên người cậu, cuối cùng nói: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị đυ.ng quá mạnh, xương cốt vẫn ổn, còn có một chút chấn động não, cậu đυ.ng đầu vào đâu à?”

Sơn Tiêu xông đến trực tiếp đánh cậu lên tường, gáy bị đập mạnh lên tường.

Diệp Cẩn Bạch rúc vào trong chắn, ủ rũ một câu cũng không muốn nói tới, cậu cảm thấy ghê tởm, rất muốn nôn, nhưng lại không muốn thất thố trước mặt Bùi Túc, vì thế nhíu mày cố nén ghê tởm.

Mấy ngày sau Diệp Cẩn Bạch được Bùi Túc xưa nay dịu dàng cường ngạch uống mấy bát thuốc, còn về còn Sơn Tiêu đó, Bùi tiên sinh lại không có ý quản đến, trong lòng Diệp Cẩn Bạch nóng ruột, gọi điện cho Phan Soái, Phan Soái nói với cậu, sau hôm đó, Giang Tiêu đã không thấy nữa.

“Bùi tiên sinh.” Diệp Cẩn Bạch đặt ly xuống, một ly thuốc đắng đầy áp: “Con Sơn Tiêu kia........”

Bùi Túc cười như không cười nói: “Uống thuốc trước đi.”

Diệp Cẩn Bạch cúi đầu xoay xoay ly, không muốn uống.

Bùi Túc nói: “Muốn tôi đút cho cậu?”

Diệp Cẩn Bạch cả kinh, Bùi Túc đã đưa tay muốn nhận lấy ly trong tay cậu, Diệp Cẩn Bạch vội vàng tránh đi, hít sâu rồi một hơi uống hết.

Bùi Túc đưa giấy và mứt quả cho cậu, đợi Diệp Cẩn Bạch bắt đầu ăn mứt quả, mới nói: “Con Sơn Tiêu đó đã trốn đi rồi, tạm thời còn chưa tìm được.”

Diệp Cẩn Bạch cả kinh: “Đến Bùi tiên sinh cũng không tìm được?”

Bùi Tù cười nói: “Tôi cũng không phải là vạn năng.”

Diệp Cẩn Bạch uống thuốc xong, Bùi Túc nhìn cậu ngủ thϊếp đi, thuốc có hiệu quả rất nhanh, Bùi Túc lúc này mới nhẹ nhàng đứng lên, đóng cửa lại, rồi để cửa sổ lưu lại một khe nhỏ thông khí.

Lục Kính Thập ngồi xổm bên ngoài vội vàng sáp lại, trong mắt kìm nén vào phần lo lắng: “Anh, hai ngày nay anh có cảm thấy chỗ nào không thoải mái?"

Bùi Túc ừm một tiếng, anh xoay xoay nhẫn ban chỉ, cảm nhận được yêu lực trong cơ thể đang từ từ khô kiệt, thậm chí tình huống này còn xuất hiện liên tục, vấn đề lần này còn nghiêm trọng hơn bất cứ lần nào.

Bằng không Diệp Cẩn Bạch bị Giang Tiêu chặn ở bên ngoài, anh cũng không đến mức lâu như vậy mới tìm được.

Phải nhanh chóng tìm vật thay thế cho Chung Linh, bằng không thì đặt Diệp Cẩn Bạch đến bên cạnh......anh sợ anh không khống chết được chính mình.

Sắc mặt Lục Thập Kính càng khó coi: “Không đến mấy tháng nữa chính là......” Hắn đem mấy chữ đến bên miệng nuốt xuống, “Anh nên bế quan đi.”

Bùi Túc lại nói: “Không vội, còn ba bốn tháng nữa, đầu xuân bế quan vẫn kịp.”

Lục Kính Thập thầm nghĩ: Anh không vội, nhưng em vội sắp chết rồi!

Hắn vẫn còn muốn khuyên nhủ, Bùi Túc lại phất tay bảo hắn không cần nói nữa.

“Anh có chừng mực, không đáng ngại.”

Lục Kính Thập hạ quyết tâm muốn khuyên Bùi Túc sớm ngày bế quan, một đường dính lên Bùi Túc xuống tầng.

Bùi Túc đi đến cầu thang, đột nhiên quay người nói: “Phân phó người phía dưới trước tiên đừng đυ.ng đến con Sơn Tiêu kia.”

Lục Kính Thập chớp chớp mắt: “Hả?” Mặc kệ? Anh hắn bị thứ gì bám vào người à? Cái thứ đó đυ.ng đến Diệp Cẩn Bạch, cứ mặc kệ như vậy? Tính tình tốt như vậy?

Bùi Túc nhàn nhạt nói: “Nó và rắn Khuê Ngu có quan hệ, anh gần đây không nên xung đột với bên đó, trước tiên cứ đè xuống, đợi khoảng thời gian này qua đi......” anh không nói hết, nhưng sát ý lạnh lùng trong lời nói của anh khiến Lục Kính Thập rùng mình.

Rắn Khuê Ngu xem như là đối đầu với Bùi Túc, có điều hắn nhận thua rất nhanh, chỉ dám rúc ở Khuê Ngu, dưới tình huống bình thường, hắn không phải là đối thủ của Bùi Túc, nhưng đần đây yêu lực của Bùi Túc đang khô kiệt đến lợi hại, xung đột với rắn Khuê Ngu sẽ có khả năng vạ lây đến người bên cạnh.

......

Đợi bọn họ xuống tầng.

Diệp Cẩn Bạch nằm trên giường mở mắt ra, nắm chặt ấn chương trước ngực.

Sức khỏe của Bùi tiên sinh, có vấn đề sao?

......

Sơn Tiêu trốn khỏi Phái thị, đi về phía Khuê Ngu, sẽ không dám đến quấy rầy nhà họ Trang, Trang Phàm mặc dù bị Sơn Tiêu hút tinh khí, nhưng cũng chậm rãi dưỡng trở lại.

Bùi Túc vốn cho rằng Diệp Cẩn Bạch sẽ dò hỏi anh tình hình của Sơn Tiêu, ai mà biết Diệp Cẩn Bạch sau khi biết vấn đề nhà họ Trang đã được giải quyết xong dường như cũng quên mất con Sơn Tiêu đó, một lần cũng không nhắc tới.

Sau khi vào đông Bùi Túc càng ngày càng thích ở cùng với Diệp Cẩn Bạch, anh càng ngày càng lười nhác, sai sử Dạ Hồi giúp trông tiệm trà sữa, kéo Diệp Cẩn Bạch ngồi bên cửa sổ, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp mùa đông.

Anh gần như ở cùng Diệp Cẩn Bạch cả ngày, hoàn toàn không quản chuyện bên Phúc Chu.

Giống như bây giờ, trong Phúc Chu đều là khách, Bùi Túc lại ở trong tiệm của cậu, một tay chống cằm, hai mắt khép lại tựa hồ như đã ngủ thϊếp đi.

Diệp Cẩn Bạch lặng lẽ đi qua, dùng chén trà nóng đổi chén trà đã lạnh trên bàn, như vậy Bùi Túc vươn tay là có thể lấy được.

Bùi Túc chỉ là chợp mắt, căn bản không có ngủ, tinh thần của anh không tốt như trước đây, nhất là gần đây, cứ lười nhác dựa bên cạnh bàn nhìn Diệp Cẩn Bạch, lời cũng nói đi rất nhiều, thường thường nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng coi như là đang nghỉ ngơi.

Diệp Cẩn Bạch rất nhiều lần dò hỏi tình hình thân thể của anh, nhưng đều bị Bùi Túc dăm ba câu nhẹ nhàng bâng quơ lấp liếʍ cho qua.

Rốt cuộc là xuất hiện vấn đề gì, Diệp Cẩn Bạch vừa cầm ly trà lạnh, vừa suy nghĩ tình hình thân thể Bùi Túc, lúc xoay người bị Bùi Túc kéo lấy áo, Diệp Cẩn Bạch quay đầu, Bùi Túc cười cười với cậu.

“Làm sao vậy?”

Bùi Túc cười bảo cậu cúi người xuống.

Diệp Cẩn Bạch vẻ mặt hoang mang, cúi người, Bùi Túc vươn tay ra, cậu chỉ cảm thấy vành tai lành lạnh, Bùi Túc đã dựa vào bàn rồi, Diệp Cẩn Bạch sờ sờ tai, ở đó nhiều thêm một cái khuyên tai.

Diệp Cẩn Bạch sống đến bây giờ đã làm một chuyện không phù hợp với hình thượng ‘đứa trẻ ngoan’ đó chính là bấm lỗ tai, bấm một lỗ, ở tai trái.

Sơn thần núi Bình bên tai trái có một nốt ruồi chí nho nhỏ, cậu liền bấm lỗ tai trái, trong thời gian đặc thù, sẽ đeo một khuyên tai màu đen.

“Rất thích hợp.” Bùi Túc nói.

Diệp Cẩn Bạch chân tay luống cuống: “Bùi tiên sinh, cái này không thích hợp.”

Đồ anh thích tặng cho người anh thích, chỗ nào không thích hợp?