Thời gian hẹn với Tử Vi là lúc trăng lên, nhưng nàng không đợi được đến khi đó, mặt trời mới vừa xuống núi liền từ trúc xá đi qua.
Chỗ ở mới rất gần, chỉ mất nửa nén hương là tới, khi nàng đi đến, Tử Vi đang gặp khách.
Người đến là vị lão giả cao gầy, đạo bào huyền sắc, cổ tay áo hoạ lông vũ rực lửa, tóc hạc da mồi, đôi mắt khôn khéo có thần.
“Thấy đạo trưởng độ xong sinh tử kiếp, lão hủ cũng an tâm rồi, không biết Tất Phương tiểu gia hỏa kia, có phiền đến ngài nghỉ ngơi hay không?”
“Cảm tạ trưởng lão nhớ đến.” Tử Vi hơi gật đầu, nhẹ giọng nói, “Tất Phương tuy tuổi nhỏ, nhưng chí tình chí nghĩa, không tính là ngoan cố. Ly hỏa trong thân thể hắn, đã tan đi tám phần.”
Lão giả kia cười cười, có ý tứ thăm dò, “Không biết công lực của ngài đã khôi phục bao nhiêu, ngày gần đây Thiên Ma tác loạn, Thục Sơn thất thủ, ta phái chút đệ tử đi qua, đáng tiếc bọn họ học nghệ không tinh, ngay cả cửa Sí Uyên cũng lần không ra.”
Đây hẳn là Hiên Viên sơn, Hoàng trưởng lão, chỗ ở trong lời đồn của Tất Phương điểu.
Những người này, lý do thoái thác đều cùng một kiểu, chỉ phái một ít đệ tử ngoại môn đi qua, không muốn để các tinh anh đi, đương nhiên tìm không ra góc áo của Thiên Ma.
“Là ai ở nơi đó!” Lão giả quát một tiếng chói tai, ngọc trượng trong tay hướng nàng đâm tới.
“Là ta!” Sở Phan vội vàng ra tiếng.
Cây trượng kia tuy đã dừng lại, nhưng uy áp vẫn còn, Sở Phan có chút không chịu nổi, trong cổ họng thấm ra một tia huyết khí.
“Đây là hầu kiếm giả của ta.” Tử Vi buông ly, ống tay áo đung đưa, Côn Luân kiếm bay vào trong lòng ngực Sở Phan, cùng dựa vào với Bạch Trạch, hào quang chói lọi.
Hắn đầu tiên là nhìn thoáng qua Sở Phan, sau đó lại nói với lão giả, “Chuyện của Thiên Ma ta đã nghe qua, lần này mở ra kết giới Côn Luân, cũng là vì duyên cớ này.”
Hiên Viên trưởng lão nhìn lụa trắng trên cánh tay của hắn, có chút kinh ngạc: “Đạo trưởng đã khôi phục công lực sao?”
Tử Vi chỉ ôn thanh nói: “Sắp rồi.”
Trên mặt lão giả xuất hiện chút ý cười, “Vậy ta đây liền yên tâm, đạo trưởng phải chú ý thân thể, Thiên Ma hiện thế, so với lần trước càng mạnh một chút.”
Hắn lại giao phó vài câu, nhìn như lơ đãng liếc Sở Phan một cái, lúc này mới xoay người xuống núi.
Hắn mới vừa đi, Tất Phương điểu liền từ trong bóng đêm bay ra, rầu rĩ nói: “Tiên sinh, lão nhân này có phải lại nói bậy về ta hay không.”
Tử Vi không để ý đến hắn, nói với Sở Phan đang dựa vào góc tường: “Lại đây đi.”
Sở Phan đi lên phía trước, đem Côn Luân kiếm trong lòng ngực đưa trả cho hắn. Tử Vi không nhận lấy, chỉ thấp giọng nói: “Ngươi trước hết cứ cầm đi, nó có thể giúp ngươi uẩn dưỡng thần hồn, không phải sợ hãi uy áp của người khác.”
Trách không được mới vừa rồi Côn Luân kiếm vừa vào tay, cảm giác tim đập nhanh kia liền biến mất.
“Nhưng mà…… Kiếm của kiếm tu không phải rất quan trọng sao?”
Sở Phan thường giao tiếp cùng những kiếm tu ở Thục Sơn, theo lý thuyết thì cũng coi như duyệt qua vô số kiếm, nhưng từ nhỏ đến lớn, chạm vào kiếm thật đúng là chỉ có duy nhất Bạch Trạch.
Tử Vi ngừng lại một chút, dịu giọng nói: “Ta cũng không được coi là kiếm tu.”
Sở Phan cái hiểu cái không gật gật đầu.
Nàng ôm hai thanh kiếm, nặng trĩu, nhưng tâm tình lại có chút vui vẻ, vén tay áo đều nhẹ nhàng không ít, “Có thể bắt đầu rồi sao.”
Thanh âm thiếu nữ réo rắt, đạo bào rộng thùng thình, ống tay áo hơi vén lên, lộ ra da thịt cổ tay trắng nõn.
Cổ tay bị bóng tối của tay áo bao trùm, chỉ lộ ra gân xanh yếu ớt không xương, từng tia, từng sợi, mang theo nét mềm mại, trong xương cốt như toả ra vị ngọt.
Nàng nhỏ gầy đơn bạc, nhưng đôi mắt đen nhánh trong trẻo, lông mi thật dày, cong xuống phía dưới, giống như có thể uyển chuyển nhẹ nhàng hất ra một đám sao.
Đầu ngón tay Tử Vi hơi dừng lại, “Tất Phương, đi ra ngoài.”
Tất Phương sau khi nghe thấy, vẫy vẫy lông cánh, dừng lại thật lâu, cuối cùng vẫn bay ra ngoài.
Đây không phải là việc hắn nên lo lắng.
*
Sở Phan có chút kinh ngạc.
Nàng vốn cho rằng sẽ giống khi Thục Sơn, làm huyết nô, cùng lắm chính là lấy máu nhiều hơn, nàng vẫn cảm thấy thực có lời.
Tóm lại không ngờ là cái dạng này.
Tử Vi sau khi mở ra ngũ cảm, đuôi tóc bạc hơi nhiễm sắc lam, vệt đỏ giữa mày càng thêm yêu diễm, hai mắt u lam dị sắc, giống như biến thành một người khác.
Hắn lại gần, nắm lấy cổ tay của nàng, yết hầu lăn lộn, “Ngươi có sợ không?”
Hắn cúi người, sa y ngoài cùng buông xuống đến đầu gối, lụa trắng đã tan biến, lộ ra hoa văn đỏ sậm trên cánh tay, di động phát sáng, giống như khắc thật sâu trên cơ bắp hữu lực tái nhợt.
Tử Vi tiến lại thật sự gần, so với lần đầu tiên thử huyết dịch càng gần, cùng nàng đối diện, lông mi nồng đậm đến mức muốn bật ra, đuôi mắt hướng về phía trước câu lên, túm lấy tâm hồn người.
Sở Phan lập tức liền ngây ngẩn, nhìn tia u hỏa trong đồng tử hắn, sợ hãi mở miệng.
“Ngài, ngài không phải người sao?”