Đỉnh núi Côn Luân, càng thêm lạnh.
Núi xa liên miên, ánh trăng dần hiện lên, sắc trời dần ảm đạm, phía chân trời là một mảnh sương mù mênh mông. Nơi núi non trập trùng, một tòa tiểu lâu dựa lưng núi đứng ở nơi đó, Tử Vi đi ở phía trước, Sở Phan nhìn bóng dáng hắn.
Vốn tưởng rằng một tiên trưởng thân phận cao quý sẽ ở một nơi như thềm ngọc vân lâu, tiên khí dào dạt, không ngờ lại đơn giản như thế, hẻo lánh quạnh quẽ.
Động phủ nối tiếp núi non, bảng hiệu chỉ đề hai chữ, Lui Hàn.
Trong động phủ sạch sẽ rộng mở, cấu tạo xảo diệu, chỗ sâu nhất còn có một bế quan thất, ẩn ẩn toát ra chút hàn khí. Giống như đang trấn áp thứ gì đó.
Tử Vi để Sở Phan ở tại chỗ chờ, một mình đi vào hồi lâu, vẫn chưa ra tới.
Sở Phan ôm kiếm ngồi, quan sát bốn phía, trên kệ sách tất cả đều là điển tịch trân quý cổ xưa, nàng không dám đυ.ng vào, cứ như thế ngửa đầu nhìn chúng nó.
Lực lượng thâm ảo vẫn luôn đem nàng chặn ở ngoài cửa, mà nàng vẫn như cũ duy trì hướng vào bên trong.
Tất Phương vừa rồi đi lãnh phạt, khi trở về uể oải, linh vũ mất đi ánh sáng, còn đang rụng xuống, cánh còn có máu thấm ra.
Cảm giác được tầm mắt của nàng, chim nhỏ Tất Phương quay đầu sang trừng nàng.
Sở Phan gãi gãi đầu, nhặt lông vũ đỏ rực trên mặt đất lên. Lông chim rất dài, bên ngoài còn phủ một tầng kim sắc, nàng khen nói, “Thật xinh đẹp.”
Tất Phương nhìn lông của chính mình ở trên tay nàng, trong lòng càng tức giận, duỗi dài mỏ muốn tới mổ nàng.
Bạch Trạch kiếm thấy nàng bị khi dễ, từ trong ngủ say tỉnh lại, lập tức đem nàng bảo hộ ở sau người. Một chim một kiếm giằng co, không khí nhất thời trở nên khẩn trương.
Sở Phan còn đang có việc cầu người, cũng tự giác biết mình đuối lý, căn bản không muốn tranh chấp, vội vàng nói: “Bạch Trạch, đừng nóng giận. Aiz, ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
Nàng ngượng ngùng mà nói: “Thực xin lỗi, Bạch Trạch không nghe lời ta, là kiếm của huynh trưởng, có đôi khi…… rất không nghe lời.”
Sở Phan biết chính mình được coi như cái phiền toái lớn, ngữ khí càng thêm dè dặt, nàng nghĩ nghĩ, theo thói quen tính vươn cổ tay, “Muốn uống chút máu sao?”
Tất Phương tròn xoe đôi mắt nhìn chằm chằm nàng nhìn, ánh mắt kia rất cổ quái.
Kỳ thật là cảm thấy nàng rất kỳ lạ.
Nhưng mà đúng là hắn đang thấy rất khát, yết hầu lăn lộn một chút.
Sở Phan dường như thở phào nhẹ nhõm, “Ta cho ngươi uống, đừng giận nữa được không?”
Tử Vi không biết ra khỏi mật thất từ khi nào, trên tay cầm cuốn thẻ tre, ngọc bội bên hông phát ra tiếng vang nhỏ, sau khi nhìn thấy Sở Phan quay đầu, vẫn như cũ nhàn nhạt nhìn nàng.
Dáng người hắn đĩnh bạt như tùng, tóc bạc tung bay, khi được ánh trăng chiếu vào, có loại cảm giác xa xôi không thể với tới.
Tử Vi bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi thường xuyên như vậy sao?”
Sở Phan không biết hắn đang nói cái gì, “Hả?”
Hắn đi tới, đem Tất Phương ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng mà vuốt lông vũ của hắn, lại nói: “Thường xuyên, cho người khác uống máu như vậy sao?”
Sở Phan phục hồi lại tinh thần, âm thanh trở nên rất nhỏ: “Trên Thục Sơn…… Đều là người tu đạo có linh căn. Ta chỉ là một phàm nhân, nói gì cũng phải có chút hữu dụng, mới có thể lưu lại nơi đó.”
Cái này kỳ thật là thói quen khi còn bé.
Thiên tài cũng cần có không gian để trưởng thành, khi Sở Du còn nhỏ, cũng chẳng qua là một cây cỏ dại ai cũng có thể bóp chết . Hắn không có căn cơ, cũng không có gia tộc chống lưng, tiến bộ thần tốc như vậy, rất khó để không làm người khác ghen ghét.
Người tu đạo đương nhiên là minh nguyệt thanh phong, tâm tư đoan chính chiếm đa số. Nhưng dù sao cũng là phàm nhân, ái hận giận si, chẳng qua là nhân chi thường tình.
Mà mâu thuẫn bùng nổ, cũng là vì Uyên hoa trên người nàng.
Trong khi năng lực không đạt được trình độ nhất định, người mang bảo vật, chính là hoài bích có tội*. Nàng không đếm được đã từng chịu đựng bao nhiêu ánh mắt, thương hại, chằm chằm, tối tăm, xao động, đáng khinh……
*Trong câu ‘Thất phu vô tội hoài bích có tội’: kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.
Không còn cách nào, Sở Du không có khả năng luôn luôn bên cạnh bảo hộ nàng, vì tránh cho nàng bị người mơ ước, còn không bằng đem việc Uyên hoa báo cáo cho người quản lý Thục Sơn.
Thế là mỗi tháng một lần dâng máu trở thành nhiệm vụ của nàng ở Thục Sơn. Nàng thuận theo tiếp thu sự thật này, hơn nữa còn vì không liên lụy huynh trưởng mà cảm thấy vui sướиɠ.
Mỗi người đều nói đệ tử thủ tịch Thục Sơn phong quang vô hạn, nhưng chỉ có Sở Phan mới hiểu được —— gần như không có lúc nào là không tu luyện, mười năm như một, không biết đã đi bao nhiêu bí cảnh thí luyện, mang theo bao nhiêu vết thương trở về, mới có thành tựu hôm nay.
Tử Vi sau khi nghe xong, rũ mắt không nói.
Tất Phương trong lòng ngực hắn phành phạch hạ cánh, bay đến trước mặt Sở Phan, miệng phun tiếng người.
“Ngu ngốc.”
Tất Phương vênh váo tự đắc trên dưới đánh giá nàng, âm thanh lại là thương hại: “Huynh trưởng trong miệng ngươi, không một chỗ nào là không tốt. Thế vì sao một hai phải để ngươi đi hiến máu, một hai phải đem ngươi buộc tại bên người, ngươi an an ổn ổn làm một phàm nhân, không phải cũng có thể sung sướиɠ cả đời sao? Hà tất phải chịu nhiều tra tấn như thế.”
Sở Phan lập tức đổi thái độ, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, “Không được nói a huynh của ta như vậy.”
“Được rồi.” Tử Vi mở thẻ tre cầm trong tay ra, mặt trên hiện lên trận văn, “Phá chướng chia làm ba lần, ngày mai là đêm trăng tròn, ngươi chuẩn bị một chút.”
Sở Phan bình tĩnh lại, hỏi: “Chúng ta bao giờ xuất phát? Nếu ta dùng nhiều máu một chút, có thể đẩy nhanh tiến độ một ít hay không?”
“Ngắn nhất là một tháng.”
Sở Phan lập tức uể oải, cau mày, biểu tình rất là bất an.
“Một tháng đã là ngắn nhất lúc, khi đó công lực của ta hẳn là sẽ khôi phục bảy phần.” Tử Vi nhẹ giọng, lại lui về sau một bước, “Ngày mai ta sẽ mở ra phong ấn Côn Luân, sẽ có rất nhiều người sống lên núi, chúng ta sẽ cùng thương thảo việc này, ngươi không cần quá lo.”
Hắn chống tay ở trên bàn, y phục màu lam rũ xuống chỗ thấp nhất, hơi hơi rung động.
Hắn sờ sờ đầu Sở Phan, âm điệu ôn nhu, “Về sau đừng để người khác lấy máu.”