Chương 5: Dòng máu ấm nóng

Nàng quỳ trên mặt đất, theo góc độ của Tử Vi, vừa vặn có thể nhìn thấy ngón tay nắm chặt ống tay áo của nàng, còn có cổ tay trắng nhợt, đồ đằng hoa dây leo mỏng manh.

Không biết vì sao, hắn đột nhiên nhớ tới hình dáng hoá yêu của mình, khi Uyên hoa vừa nở, những cành lá đó, cũng nhẹ nhàng bao hắn lại như thế, mầm non vươn ra đυ.ng vào đuôi hồ ly của hắn.

Tử Vi khẽ thở dài.

Tiên muốn ép hắn, Yêu không dung hắn, ngay cả linh thảo cộng sinh với chính mình, rõ ràng đã sinh ra linh trí, lại cũng dễ dàng đi theo người khác.

Thật là nghiệt duyên.

Hắn duỗi tay kéo lại tay áo của mình, rành mạch nói: “Hoa là nhân, ngươi là quả.”

Giọng nói hắn nhu hoà, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, “Ta kết nhân, nhưng mà ta không cần quả này.”

“Huống hồ, Uyên hoa có lẽ còn có chút hiệu quả với ta, còn máu của ngươi…….” Tử Vi có hơi cự tuyệt. Tâm Sở Phan dần nguội lạnh.

Nhưng đã đi đến bước này, không có đạo lý rút lui.

“Có thể thử xem một chút được không?” Nàng chung quy vẫn vươn một ngón tay, giọt máu đỏ tươi thấm ra từ đầu ngón tay, lấp lánh như pha lê.

Ánh mắt Tử Vi hơi trầm xuống nhìn giọt máu như viên đậu đỏ kia, không dời ánh mắt.

Sở Phan vẫn đang nói như cũ: “Không Chu Toàn ở cực Bắc, Phương Chư đã trăm năm không xuất hiện thiên tài, Bồng Lai sẽ không quản sống chết của phàm nhân.” Nam Hải cách Sí Uyên gần nhất, nhưng lại nảy sinh nội loạn.

Nàng vẫn cho rằng, có thể làm lay động Tử Vi đạo trưởng chỉ có ‘đại nghĩa’ mà thôi.

“Tiên sinh, thử một lần đi? Nếu có thể, không cần phải chờ một kiêu hùng khác xuất thế, cũng không phải đánh mất nhiều sinh mệnh vô tội nữa.”

Lời nói của nàng rất khẩn thiết, dường như thật sự là vì lòng xót thương sinh mệnh mà lo lắng sốt ruột, không muốn nhìn thấy sinh linh đồ thán, thiên hạ đại loạn.

Tử Vi hơi ngưng mi, biểu tình trước sau vẫn bình tĩnh, đột nhiên nhẹ giọng đánh gãy nàng.

“Vậy còn ngươi, ngươi muốn cái gì?”

Thế là Sở Phan lại trầm mặc.

Nàng rụt bả vai, một hồi lâu, mới giật giật ngón tay nói, “A huynh cùng một vài đệ tử Thục Sơn bị bắt đến Sí Uyên, ta muốn cứu bọn họ về……”

“Bọn họ?”



“Được rồi, ta muốn cứu huynh trưởng trở về….” Nàng cúi đầu càng thấp, mắt thấy sắp phải chạm tới mặt đất.

Hắn lắc đầu, khẽ cười một tiếng.

Giọt máu trên đầu ngón tay của nàng sắp khô, biến thành trạng thái hơi đặc sệt.

Tử Vi khom lưng, cúi người ngậm lấy ngón tay của nàng.

Hắn lại một lần nữa mở ra ngũ cảm.

Ồn ào náo động bốn phía đột nhiên mãnh liệt xông vào trong đầu, hết thảy mọi thứ đều như được phóng đại— — Yết hầu mỏng manh, tim đập từng nhịp, tốc độ máu di chuyển dưới làn da…

Yêu phách bắt đầu quay cuồng phản kháng.

Đầu lưỡi cuộn một cái, huyết dịch kia liền theo yết hầu hắn trượt xuống.

Một cổ dòng nước ấm thật nhỏ ẩn ẩn chảy từ phế phủ vào khoang tim, chỉ một chút, trái tim không ngừng xao động kia liền an ổn lại, mang theo một chút thoả mãn.

Trước kia khi hắn phong bế ngũ cảm, từng trong lúc cuồng bạo ngửi thấy mùi máu của con người. Cái loại đứng bên ranh giới mất khống chế, khuất phục dưới du͙© vọиɠ sa đoạ này, hắn không muốn thử một lần nữa.

Máu của nàng lại trong suốt, mang theo cảm giác lành lạnh của nước suối.

Hương vị Uyên hoa rất quen thuộc.

Xem ra là Uyên hoa tự nguyện nhận chủ, nếu không cũng không thể dung hợp hoàn chỉnh như thế.

Thân thể nam nhân thực rộng lớn, đem ánh sáng sau lưng che kín mít, bóng người bao trùm lấy nàng, còn truyền đến hương thơm thoang thoảng của tuyết tùng, nàng ngừng hô hấp, lại vẫn cảm thấy những hương vị đó từ lỗ chân lông chậm rãi thấm vào cơ thể mình.

Nàng nâng cánh tay đã mỏi nhừ và cứng đờ của mình, không dám nhúc nhích.

Đầu ngón tay cảm nhận được sự ấm áp mềm mại, trong lòng nàng khẽ run lên.

Ngay cả giọng nói cũng lộn xộn, “Có, có tác dụng không?”

Không biết qua bao lâu, hai bóng người mới dần dần tách ra, tạo thành một chút khoảng cách. Sở Phan không dám ngẩng đầu, chỉ cảm thấy hô hấp của hắn, lâu dài, an tĩnh.

Cổ tay nàng thật ngứa, đồ đằng hoa dây leo dâng lên một trận nóng bỏng, từng đợt từng đợt, dường như đang vòng quanh da thịt, trước kia chưa từng có chuyện này xảy ra.

“Thì ra, là Uyên hoa chọn ngươi………” Tử Vi nhẹ nhàng cười, âm thanh hơi thấp, có chút khàn khàn. “Ta sẽ giúp ngươi.”