Văn án: Thế gian đều biết, vị đạo trưởng trên núi Côn Luân chính trực thanh cao, có một trái tim nhân đức. Sở Phan cũng cho rằng như thế. Nàng biết bản thân có mưu đồ, ngày ngày bị hắn hút máu chỉ vì muốn cứu huynh trưởng của mình. Chờ đến khi huynh trưởng ra khỏi Sí Uyên, quan hệ của bọn họ cũng lập tức chấm dứt. Đuôi hồ ly tuyết trắng mở ra tứ phía trên thân hắn, bọc nàng lại thành quả cầu tuyết, hắn gắt gao cuốn lấy eo nhỏ của nàng, sau đó triền miên trên trên cần cổ, cắn nhẹ lên môi nàng. Côn ŧᏂịŧ một tấc lại một tấc thâm nhập vào trong, âm thanh mê hoặc lại lười biếng, “Phan nương…….Nàng không thể đi.” Đạo sĩ trước mặt thiếu nữ nhu nhược tỏ vẻ cấm dục thanh cao bất phàm kỳ thật là một con thiên hồ bán yêu giấu giếm yêu phách của mình.