Chương 7: Luyện Bì Đại Thành

Từ ngày thu nhận Hứa Viêm làm đồ đệ và truyền thụ công pháp mà hắn bịa ra đã trôi qua nửa tháng.

Nửa tháng qua là quãng thời gian Lý Huyền vui vẻ nhất kể từ khi xuyên việt, mỗi ngày đều có đồ đệ hầu hạ, không cần tự mình nấu cơm, không cần cho gà ăn, trồng rau vân vân.

Mỗi ngày chỉ đơn giản là đi ngủ, lang thang trong thôn hoặc nằm dài trên ghế, vô cùng nhàn nhã.

Cửu Diệp Nguyên Chi chỉ còn lại một chiếc cuối cùng, hôm nay hầm xong liền hết.

Lý Huyền cảm thán rằng Cửu Diệp Nguyên Chi không hổ là bảo dược hiếm có, hiệu quả thật sự quá tuyệt vời. Trong hơn nửa tháng, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể mình đang thay đổi.

Tinh thần và thị lực trở nên tốt hơn, cơ thể rắn chắc không ít và sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều.

"Ngày mai chắc sẽ hầm nhân sâm ngàn năm nhỉ? Không biết có quá bổ không? ”

Lý Huyền nằm trên ghế, lẩm bẩm một mình.

"Nhân sâm ngàn năm rất quý, nếu không thì bảo tồn?"

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy Hứa Viêm đang đứng tấn tu luyện, trong lòng có chút nghi hoặc.

"Đã hơn nửa tháng rồi, làm sao mà hắn có thể giữ bình tĩnh? Không nóng nảy, tính tình trầm ổn, ngược lại không tệ, đáng tiếc đầu óc không tốt lắm. ”

"Như vậy cũng tốt, tính tình hắn càng ôn hòa đối với ta càng tốt. Chỉ là đã hơn nửa tháng, hắn cũng không tu luyện ra cái gì, vẫn chưa hoài nghi sao? ”

Lý Huyền kinh ngạc không thôi.

"Vậy đợi đến lúc ăn cơm, hỏi thử hắn có thắc mắc gì không, tận lực làm tròn trách nhiệm của một người sư phụ."

"Để cho ta ngẫm lại, nên làm thế nào để bịa đặt lừa gạt hắn tiếp đây."

Lý Huyền cân nhắc, phải bịa đặt sao cho hợp lý một chút, an ủi Hứa Viêm bằng cách nào và làm thế nào để cổ vũ hắn tiếp tục kiên trì...



......

“Ta cuối cùng đã luyện bì đại thành!”

Hứa Viêm đang tu luyện liền cảm thấy toàn thân tràn đầy khí huyết, màng da kéo căng ngay sau đó lại giãn ra. Vào giờ lúc này, hắn cảm nhận được mình đã đột phá một bước ngoặt lớn.

Luyện bì đại thành!

"Sư phụ nói đúng, tu luyện không thể nóng nảy, phải biết phân chia thời gian nghỉ ngơi và tu luyện."

"Mỗi ngày ta đều dành thời gian nấu cơm, cho gà ăn, trồng rau, thậm chí bắt dã thú bổ sung bữa ăn. Nhìn có vẻ thời gian tu luyện bị cắt bớt, nhưng sau khi buông lỏng một chút thì tâm cảnh lại hoàn toàn khác biệt, tốc độ tu luyện ngược lại nhanh hơn và cũng thoải mái hơn!"

“Cảnh giới của lão nhân gia sư phụ hắn thật sự là quá cao!”

Hứa Viêm trong lòng thán phục không thôi.

Sư phụ không hổ là cao nhân ẩn thế, mỗi một lời nói mỗi một hành động và từng lời dặn dò, đều mang lại rất nhiều lợi ích cho hắn.

Nhìn Lý Huyền đang nằm trên ghế, ánh mắt Hứa Viêm toát ra vẻ khâm phục và khát vọng.

"Khi nào ta mới có thể đạt tới cảnh giới của sư phụ đây? Nhìn như bình thường, trông có vẻ bình thường, nhưng mà đây mới là cao nhân chân chính.”

"Có lẽ đây là ‘phản phác quy chân’ mà sư phụ từng nói, gần như đạo?"

(Phản phác quy chân: Lúc đạt đến điểm cao nhất, cũng chính là lúc quay lại điểm xuất phát. Trong võ học, nó có nghĩa là đạt tới cảnh giới “tối thượng” trong truyền thuyết, quay lại như lúc ban đầu, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà đơn giản xử lý.)

“Ta không thể tham vọng xa vời và phải giữ vững bước chân của mình, một ngày nào đó, ta sẽ trở thành cường giả như sư phụ!”

Hứa Viêm đang tự biên tự diễn và sẵn tiện động viên mình.

"Chưa đầy hai mươi ngày ta đã luyện bì đại thành, cách viên mãn chỉ có một bước, nhiều nhất ba năm ngày liền có thể hoàn thành luyện bì, bắt đầu luyện cốt."

"Sau khi luyện bì xong, lại hỏi sư phụ một chút, luyện cốt cần phải chú ý gì."



"Sư phụ nói thiên kiêu thời cổ chỉ dùng năm ngày hoàn thành luyện bì. Tuy rằng ta hơi kém một chút, không đến một tháng liền hoàn thành luyện bì, hẳn là không sao nhỉ?"

Hứa Viêm nhìn thời gian, đã đến giờ nấu cơm rồi.

Vì thế, hắn thu quyền lại và đi đến chuồng bắt một con gà, làm thịt xong rồi hầm với Cửu Diệp Nguyên Chi.

Mỗi ngày dùng một chiếc lá Cửu Diệp Nguyên Chi, hiện tại chỉ còn lại một chiếc cuối cùng.

Lúc gϊếŧ gà, trong lòng Hứa Viêm chợt nhiên chấn động.

"Sư phụ đã nói khi luyện bì đại thành, người bình thường đao kiếm khó thương, không bằng thử xem? Rạch nhẹ một cái thôi chắc không sao nhỉ.”

Hứa Viêm cầm dao phay rạch nhẹ ở trên cánh tay một cái.

Hắn là võ giả luyện bì đại thành nên đã tự nhiên không thuộc về phạm trù người thường cho nên hắn muốn an toàn bằng cách không vận dụng khí huyết, không dùng thêm sức lực gì.

Chỉ là dùng sức của người thường mà thôi.

Lưỡi dao xẹt qua cánh tay, chỉ để lại một vết trắng nhỏ, hơn nữa rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu!

"Đây là lực phòng ngự của luyện bì đại thành sao?"

Hứa Viêm kích động vô cùng, tuy rằng một đao này của hắn không dùng sức nhiều nhưng cũng có thể dễ dàng mổ rách bụng gà, chứ người bình thường bị rạch một cái, máu đã chảy ra, vết thương có thể nhìn thấy xương.

Thế mà không thể để lại một chút vết sẹo trên da của hắn.

“Quả đúng như lời sư phụ nói, sau khi luyện bì, đao kiếm bình thường khó thương!”

Hứa Viêm đối với lần luyện cốt tiếp theo, thậm chí luyện tạng, càng tràn đầy nhiệt huyết và mong đợi.

......