“Sư phụ, đệ tử muốn về nhà một chuyến.”
Hứa Viêm cung kính mở miệng nói.
“Ừm!”
Lý Huyền gật đầu, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa gì.
“Đệ tử muộn nhất nửa tháng sẽ trở về.”
Hứa Viêm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại lần nữa mở miệng nói.
Lý Huyền gật đầu, đáp lời: “Vi sư sẽ không nói lời dư thừa, vi sư thích điệu thấp, hiểu không?”
“Vâng, sư phụ, đệ tử đã rõ!”
Hứa Viêm trịnh trọng gật đầu.
Thấy thời cơ đã tới, Lý Huyền chậm rãi mở miệng: “Hung thú mãnh hổ tràn đầy khí huyết, là đồ ăn không tồi giúp cường kiện thân thể, có ích cho việc tu luyện.”
Đôi mắt Hứa Viêm sáng ngời, trong lòng tức khắc trở nên kích động: “Quả nhiên là rèn luyện Kim Cốt tiêu hao không ít sức lực, may mà có sư phụ nhắc nhở, ngoại trừ bảo dược thì máu thịt của hung thú, mãnh hổ cũng là vật đại bổ, có ích cho tu luyện!”
Hứa Viêm kích động mãnh liệt gật đầu: “Sư phụ, ta biết rồi!”
Sự kích động của Hứa Viêm nằm trong dự kiến của Lý Huyền, trong lòng hắn cảm thán: “Đồ đệ ngốc này lại nhìn thấy được hy vọng nữa, trong lòng vui mừng đến phát rồ rồi.”
“Đáng tiếc, bổ thì bổ thật, nhưng muốn nhập môn tu luyện thì đừng hy vọng.”
Lý Huyền nhìn như vô tình nhắc nhở hắn: “Khoảng ba mươi dặm trong rừng Ác Sát, có hung thú mãnh hổ thường xuyên lui tới, ngươi đi qua đó phải chú ý một chút.”
Cuối cùng, hắn bổ sung một câu: “Vi sư thích thanh tĩnh, không thích bị quấy nhiễu nên người đừng gây ra động tĩnh quá lớn.”
Trong rừng Ác Sát có hung thú mãnh hổ, hơn nữa máu thịt của hung thú mãnh hổ lại có ích với tu luyện, chỉ cần lần này Hứa Viêm thành công xuyên qua rừng Ác Sát, lấy thân phận và bối cảnh của hắn, tất nhiên sẽ dẫn dắt thợ săn tới săn gϊếŧ hung thú mãnh hổ trong rừng Ác Sát.
Lý Huyền dặn dò trước với hắn, đừng để người khác tới thôn nhỏ này, quấy rầy sự thanh tĩnh của hắn.
Chỉ cần không có người ngoài tới sẽ giảm bớt nguy hiểm bị bại lộ, hắn mới không bị phát hiện là một kẻ lừa đảo.
Ngay khi mối nguy hiểm trong rừng Ác Sát được giải trừ, Lý Huyền có thể tùy thời trốn khỏi thôn, một khi có nguy cơ bị bại lộ, hắn có thể nhanh chóng chuồn đi, không đến mức bị nhốt ở trong thôn, đâu cũng không đi được.
Giờ phút này, trong lòng Hứa Viêm kích động không thôi: “Sư phụ muốn ta đi săn gϊếŧ hung thú mãnh hổ, vậy thì, thực lực hiện giờ của ta đã đủ để săn gϊếŧ con hung thú kia sao?”
“Đừng để hung thú chạy loạn, gây ra động tĩnh quấy rầy tới sư phụ, cho nên ta nhất định phải dứt khoát lưu loát, tuyệt đối không thể gây ra động tĩnh quá lớn!”
Sau đó hắn lại nghĩ: “Hiện tại sư phụ để ta đi săn gϊếŧ hung thú, thật ra cũng là muốn tôi luyện ta, để ta vật lộn với hung thú, kích phát khí huyết, thuần thục sức mạnh, nâng cao sự khống chế sức mạnh của bản thân!”
Hứa Viêm đứng lên, nắm chặt tay, kích động nói: “Sư phụ, người yên tâm, con tuyệt đối sẽ không gây ra động tĩnh lớn, tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu đến thanh tĩnh của người!”
“Ừm, rất tốt, vi sư tin tưởng ngươi!”
Lý Huyền vừa lòng gật đầu.
Đồ đệ ngốc này vẫn rất nghe lời, cũng có thể hiểu rõ ý tứ mình muốn biểu đạt.
Còn Hứa Viêm lại kích động không thôi, lúc này mình đã hiểu rõ thâm ý sâu xa của sư phụ, nên hành trình tới rừng Ác Sát chắc chắn sẽ có thu hoạch!
Có lẽ không cần đến một tháng, chính mình đã có thể luyện thành Kim Cốt rồi!
……
Nhìn theo Hứa Viêm rời đi, trong lòng Lý Huyền không ổn cho lắm: “Hy vọng đồ đệ ngốc lần này cũng có thể an toàn xuyên qua rừng Ác Sát, sau đó dẫn người săn gϊếŧ mãnh hổ, hung thú bên trong.”
“Như thế thì ta cũng coi như báo được thù cho những thôn dân đã chết thảm.”
Chỉ cần hung thú và mãnh hổ trong rừng Ác Sát vừa chết, đường xá ra khỏi thôn sẽ trở nên an toàn, một khi phát hiện có nguy cơ bị vạch trần, hắn có thể chạy trốn ngay lập tức.
Trực tiếp trốn đến nước Ngô.
Né tránh thật xa.
Chỉ cần dựa vào lễ bái sư của Hứa Viêm cũng đủ để hắn sống những ngày tháng tốt.
…
Hứa Viêm đeo trường kiếm trên lưng, vẻ mặt kích động, càng đi càng nhanh, cuối cùng cũng tới được Rừng Ác Sát.
Ba mươi dặm rừng Ác Sát không phải là lần đầu tiên Hứa Viêm xuyên qua, cũng không chỉ một lần nhìn thấy thi thể dã thú bị gặm hơn phân nửa.
Vài lần qua lại đều không gặp nguy hiểm.
Lúc này đây, hắn bước vào rừng Ác Sát, không vội vã lên đường mà tìm kiếm ở trong rừng rậm.
“Theo lời của sư phụ thì với thực lực của ta hiện tại, có thể chém chết mãnh hổ cũng không phải nói chơi.”
Hứa Viêm vận chuyển khí huyết, cơ bắp căng cứng, cảm quan nhạy bén, cảnh giác bốn phía, bắt đầu tìm kiếm trong rừng Ác Sát.
“Ở phía trước!”
Đột nhiên, Hứa Viêm nghe được tiếng ngáy rất nhỏ.
Hắn thả nhẹ bước chân rồi cẩn thận tới gần, là một con mãnh hổ sặc sỡ đang nằm nghỉ ngơi trong bụi cỏ.
Dù cách tận mấy trượng, hắn vẫn có thể cảm nhận được khí tức hũng hãn, cơ thể cường tráng và khí huyết sung túc của mãnh hổ.
“Oa!”
Trong nháy mắt khi nhìn thấy con hổ, Hứa Viêm lập tức giật mình thảng thốt.
“Sao con hổ này lại to như vậy?”
Hắn xuất thân từ gia đình giàu có, từ nhỏ yêu thích luyện võ nên đã từng đi săn mãnh hổ vài lần với đám hộ vệ trong gia tộc hoặc một số thợ săn thú.
Nhưng mà, những con mãnh hổ ngày xưa cũng không bằng con trước mắt này.
Con mãnh hổ trong rừng Ác Sát ước chừng to gấp bội.
Bộ lông sặc sỡ có vẻ càng thêm hung ác.
“Khó trách sư phụ lại để ta tới rừng Ác Sát, hóa ra một con hổ này cũng không phải loại những con hổ bình thường có thể so sánh, một thân huyết khí của nó còn mạnh mẽ hơn.
“Máu thịt, xương cốt đều là vật đại bổ, rất có ích cho việc rèn luyện Kim Cốt của ta!”
Hai mắt Hứa Viêm lộ ra sự hưng phấn, trong lòng cảm thán, khó trách sư phụ để mình tới săn gϊếŧ mãnh hổ rừng Ác Sát, hóa ra con mãnh hổ này không tầm thường.
“Dùng máu thịt xương cốt của một con hổ này phối với bảo dược, hiệu quả tất nhiên sẽ càng mạnh, đủ để cho ta luyện cốt lột xác ba lần trở lên!”
Trong đầu Hứa Viêm hiện lên rất nhiều ý niệm, săn con hổ này mang về, để dược sư trong nhà nấu chung với bảo dược sẽ giúp tăng cường hiệu quả hỗ trợ luyện cốt.
“Không thể sơ ý, hiện tại chính là cơ hội, ta phải chớp lấy cơ hội này mà ra tay, đánh chết mãnh hổ trong nháy mắt, như vậy sẽ không gây ra động tĩnh lớn và để mãnh hổ chạy ra khỏi rừng Ác Sát!”
Huyết khí của Hứa Viêm sôi sục, trái tim đập thình thịch, huyết khí cường đại lưu chuyển quanh thân.
Một thân cơ bắp căng cứng, vận sức chờ phát động.
Hắn chậm rãi rút trường kiếm ra, bước chân thật nhẹ và chầm chậm tới gần.
Hắn chuẩn bị đánh lén!
Một kiếm chém chết mãnh hổ!
“Không thể dùng kiếm!”
Hứa Viêm đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Nếu dùng kiếm chém chết con hổ, chẳng phải sẽ làm hỏng da hổ sao?”
“Tấm da hổ này khá xinh đẹp, lột xuống hoàn chỉnh vừa lúc có thể đưa cho sư phụ!”
Nghĩ như vậy, Hứa Viêm chậm rãi buông thanh kiếm, hai tay nắm lại, khí huyết kích động, cơ bắp căng cứng, chuẩn bị dùng tay không đập chết con mãnh hổ này.
Khoảng cách càng ngày càng gần, lỗ mũi của mãnh hổ đang nằm nghỉ ngơi đột nhiên chuyển động vài lần.
Bỗng nó ngẩng đầu lên, ngoảnh lại phía sau.
Một nhân loại xuất hiện ở trong tầm mắt.
Grào!
Mãnh hổ phát ra một tiếng rống trầm đυ.c, lập tức muốn chạy, còn Hứa Viêm giờ phút này lại thấy được một đôi mắt màu đỏ thẫm từ mãnh hổ đang ngẩng đầu lên kia, trong đó tràn ngập bạo ngược cùng vẻ huyết tinh.
“Xích Tinh Hổ!”
Trong lòng Hứa Viêm rùng mình, bảo sao con mãnh hổ này lại có hình thể to lớn gấp bội mãnh hổ bình thường như thế.
Vậy mà nó lại là hổ vương trong lời đồn, Xích Tinh Hổ!
Hắn từng thấy qua ở thoại bản, trong lời đồn có một loại mãnh hổ, mắt đỏ như lửa, hung hãn tàn bạo, thích ăn thịt người, cho dù là đội săn thú mấy trăm người, một khi gặp phải nó cũng khó tránh khỏi thương vong nặng nề!
Con mãnh hổ trong rừng Ác Sát này vậy mà lại là hổ vương trong lời đồn, Xích Tinh Hổ!
Giờ phút này, hắn đã bị nó phát hiện.
Khí huyết Hứa Viêm kích động, không đợi Xích Tinh Hổ nhảy lên đã đột nhiên lao tới trước một bước!