Chân trời trắng xóa, một tia nắng xuyên vào lối đi hạn hẹp của thôn và chiếu lên người Hứa Viêm đang tu luyện.
Vẫn như mọi khi, trời còn chưa sáng, Hứa Viêm đã đứng lên tu luyện. Giờ lúc này hắn vô cùng kích động, bởi theo sự điều động của khí huyết, tại một thời điểm nào đó màng da liền co chặt lại, phát ra tiếng ‘băng băng’ tựa như dây thép đang bị căng ra, ngay lập tức phát ra tiếng vang.
Trong chốc lát, hắn cảm giác màng da đã trở nên tròn trịa rắn chắc.
Lực lượng lại mạnh hơn, khí huyết cũng trong nháy mắt tăng lên.
Luyện bì viên mãn rồi!
“Hai mươi ngày, ta chỉ tốn có hai mươi ngày liền hoàn thành luyện bì, tuy rằng so với thiên kiêu thời cổ còn kém nhưng ta cũng có thể bước vào hàng ngũ thiên kiêu rồi!”
“Chỉ cần ta luyện thành Kim Cốt, tuyệt đối sẽ không yếu hơn thiên kiêu thời cổ!”
Hứa Viêm hưng phấn giơ tay lên nắm chặt nắm đấm, hắn cảm nhận được bản thân cường đại.
Cho dù tay không tấc sắt, gần như không sợ đao kiếm!
Lấy một địch trăm, không nói chơi!
Mà đây vẻn vẹn chỉ là hoàn thành luyện bì mà thôi, chỉ là giai đoạn cơ bản nhất của Cơ Sở cảnh!
“Hôm nay thư giãn, ngày mai bắt đầu luyện cốt!”
Hứa Viêm thu công, khiêng cuốc đi trồng rau, cho gà ăn, thả lỏng tâm thần một chút, chuẩn bị việc luyện cốt ngày mai.
Hắn nhớ kỹ lời dạy của sư phụ, làm việc đi đôi với nghỉ ngơi, tâm trạng phải trầm ổn!
Lý Huyền rời giường rửa mặt xong, từ trong phòng đi ra và rất ngạc nhiên khi thấy Hứa Viêm không hề tu luyện!
Từ lúc bái sư đến nay, đây chính là lần sáng sớm đầu tiên mà Hứa Viêm không tu luyện!
“Tình huống gì, chẳng lẽ từ bỏ rồi?”
“Không thể nào, ngày hôm qua hắn còn khắc khổ tu luyện nay đột nhiên bỏ cuộc?
Dựa theo sự hiểu biết của hắn đối với Hứa Viêm mấy ngày nay, hắn là người toàn gân, chỉ là não không tốt lắm, không có khả năng bỏ cuộc đột ngột như vậy được.
Lý Huyền đến chuồng gà nhìn một chút, gà vừa mới ăn, từ xa nhìn thấy Hứa Viêm, đang cắt cỏ trong vườn rau.
Thế là đi qua.
“Sư phụ!”
Hứa Viêm cung kính hành lễ nói.
"Ừm, ngươi có thể trầm tâm tĩnh khí và xử lý vườn rau ngay ngắn như thế, thật không tồi..."
Lý Huyền liếc nhìn vườn rau, có chút ngạc nhiên khi thấy cỏ dại đều đã bị diệt sạch, rau phát triển rất um tùm, so với mình trồng còn tốt hơn!
“Đều nhờ sư phụ dạy bảo đúng cách!”
Hứa Viêm hàm nhiên cười nói.
"Vì sao sáng sớm hôm nay lại tới vườn rau nhổ cỏ."
Lý Huyền đến hỏi hắn tại sao sáng nay không có tu luyện.
Bây giờ xem ra, Hứa Viêm không giống như là bỏ cuộc.
"Bởi vì đồ nhi cẩn thận tuân theo lời dạy của sư phụ, làm việc đi đôi với nghỉ ngơi, vì để chuẩn bị cho lần tu luyện khắc khổ kế tiếp, nên thư giãn một chút."
Hứa Viêm cung kính trả lời.
Lý Huyền thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không bỏ cuộc, mà là thả lỏng tâm thần, sau đó tiếp tục tu luyện, đi cảm nhận khí huyết.
Một người toàn gân không, sao biết bỏ cuộc được.
Thế là Lý Huyền lộ ra một nụ cười vui mừng, nói: "Ngươi có thể giác ngộ như vậy, vi sư rất vui vẻ! ”
Hứa Viêm lập tức hưng phấn, thầm nghĩ: "Quả nhiên, sau khi ta hoàn thành luyện bì, không có lập tức vội vàng luyện cốt, thật đúng là lựa chọn chính xác, thư giãn một chút, thả lỏng tâm thần căng thẳng một chút, mới là phương pháp tu luyện đúng đắn! ”
"Bảo trì tâm tính, không kiêu ngạo không nóng nảy, tất sẽ thành đại sự!"
Lý Huyền động viên một phen liền quay người rời đi.
Dạo quanh thôn một vòng, kể từ khi lão nhân cuối cùng trong thôn qua đời, những túp lều tranh đều hoang vu xuống.
Một số túp lều thì được xây thành chuồng gà, số còn lại thì bị cỏ dại bao trùm.
"Không biết Hứa Viêm xuyên qua khu rừng Ác Sát bằng cách nào? Chắc là do vận khí ư, cho nên mới tránh được các loài hung thú như mãnh hổ.”
"Ta không thể ở trong thôn cả đời được, phải nghĩ biện pháp để rời khỏi nơi này và bước ngoặt ấy sẽ nằm ở Hứa Viêm..."
Lý Huyền trong lòng trầm ngâm.
“Người xuyên việt như ta thật thảm, ngay cả Tân Thủ Thôn cũng không ra được!”
Lý Huyền cảm thán một tiếng.
......
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Hứa Viêm đã rời giường tu luyện.
"Khí huyết thấm vào cốt tủy, tôi luyện xương cốt….So với luyện bì hơi khác, nhưng chênh lệch lớn không kém, mục tiêu của ta là Kim Cốt, chỉ có luyện thành Kim Cốt thì mới có thể sánh vai với các thiên kiêu thời thượng cổ. ”
Ánh mắt Hứa Viêm kiên định,
"Sư phụ tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng chắc chắn cũng hy vọng ta có thể luyện thành Kim Cốt, chỉ có sánh vai thiên kiêu thời thượng cổ, mới có thể xứng làm truyền nhân của sư phụ!"
"Về phần Ngọc Cốt, sư phụ nói, không phải chỉ có kiên trì, thiên phú là có thể làm được. Ta tận lực mà làm, nếu có thể thành Ngọc Cốt, ta tất nhiên sẽ vượt qua thiên kiêu thời thượng cổ!”
Ngọc Cốt khó khăn quá lớn, hơn nữa không phải dựa vào thiên phú cùng kiên trì có thể làm được, cho nên mục tiêu đầu tiên của Hứa Viêm, là luyện thành Kim Cốt!
Hứa Viêm điều động khí huyết, bắt đầu thấm vào xương cốt, mới đầu phi thường thong thả, chỉ một lúc sau, toàn thân xương cốt như thể bị kiến cắn, tê dại ngứa ngáy, có chút khó chịu!
‘Khí huyết thấm vào xương cốt, lại đang trong lúc tôi luyện, cho nên mới có cảm giác như vậy!”
Hứa Viêm cắn răng kiên trì.
"Khó trách sư phụ nói luyện Kim Cốt phải dựa vào thiên phú, kiên trì cùng nghị lực, luyện cốt vừa mới bắt đầu liền như này. Vậy một khi đến Kim Cốt, khí huyết thấm sâu vào trong cốt tủy thì sẽ càng khó chịu hơn!"
Toàn thân xương cốt tê dại ngứa ngáy, như thế có kiến bò, Hứa Viêm đổ mồ hôi trán, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì, ánh mắt kiên định, cho dù có khó chịu hơn nữa thì cũng phải kiên trì.
Cũng may, khi khí huyết không ngừng xâm nhập, sau khi vượt qua giai đoạn ban đầu, cảm giác tê dại, kiến bò bắt đầu yếu dần.
Sau đó cảm giác toàn thân xương cốt nóng rực cả lên, cảm giác này tương tự tôi luyện màng da, chỉ là độ khó cao hơn nhiều.
Tiến độ khí huyết thấm sâu vào xương cốt diễn ra rất chậm, vẫn chỉ dừng lại ở trên bề mặt của xương và không cách nào đi sâu thêm vào trong xương.
Giờ phút này, Hứa Viêm mới biết được độ khó của luyện cốt, dĩ nhiên vượt quá sức tưởng tượng.
Khó trách người có thể luyện thành Kim Cốt, lại hiếm có như vậy.
Lý Huyền từ trong phòng đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hứa Viêm đang tu luyện, không khỏi gật đâu, quả nhiên người toàn gân này sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Thái độ vẫn tốt!
Khóe mắt Hứa Viêm nhìn qua, thấy sư phụ gật đầu, trong lòng nhất thời phấn chấn lên.
“Sư phụ nhất định là thấy ta chịu đựng cực khổ luyện cốt, kiên trì biểu thị tán thành!
"Kiên trì! Kiên trì! Dù có đau đớn đi nữa, cũng phải kiên trì, không bao giờ bỏ cuộc! ”
Hứa Viêm trong lòng tự động viên chính mình.
Tiếp tục rèn luyện xương cốt, theo khí huyết không ngừng xâm nhập, càng ngày càng nhiều khí huyết bao trùm trên xương cốt, không ngừng rèn luyện, không còn cảm giác kiến bò lên nữa.
Nhưng mà lại xuất hiện cảm giác như hạt cát đang cọ xát vậy.
Trên trán lại đổ xuống mồ hôi, nhưng Hứa Viêm vẫn cắn răng, không rên đau một tiếng, tiếp tục kiên trì tu luyện .
Không biết trôi qua bao lâu, cảm giác cát ma sát xương cốt không những không suy yếu đi mà còn càng ngày càng mãnh liệt, Hứa Viêm cảm giác mình sắp chịu không nổi.
Mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ xuống.
Hứa Viêm nằm trên chiếc ghế dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn thời gian, lại nhìn chính mình.
"Sắp ăn tới giờ cơm rồi, đồ đệ hôm nay xảy ra chuyện gì à, sao lại quên mất giờ cơm? Nên đi nấu cơm rồi! ”
Vì thế Lý Huyền mở miệng nói: "Được rồi, đi nấu cơm đi, thời gian không còn sớm nữa! ”
Hứa Viêm nghe vậy liền nhảy cẫng lên, bắt đầu thu công, cảm giác cát ma sát xương cốt dần dần biến mất.
Lúc này vô cùng cảm động: "Sư phụ nhất định là nhìn ra, ta đã đến cực hạn, cho nên để cho ta thả lỏng một chút. ”
‘Vâng, sư phụ!”
Hứa Viêm thu công, cung kính nói.