- Anh làm gì vậy. Anh say rồi, buông tôi ra – Ngân Hằng kinh hãi hét lên.
- Em ngoan đi. Anh sẽ đối xử thật tốt với em – Tên Hào cúi người hôn lên gương mặt đang cố tránh né đôi môi nham nhở của hắn ta, nhưng vẫn bị hắn hôn vào mặt.
- Không cần, anh mau buông tôi ra – Cô đẩy thật mạnh hắn ta ra khỏi người mình, đã có sự chuẩn bị nên Ngân Hằng nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của hắn ta, cô trừng mắt nhìn hắn căm giận cảnh cáo – Nếu anh dám làm bậy, tôi sẽ báo cảnh sát.
- Báo cảnh sát – Tên hào nghe cô nói thì hừ mũi tức giận nói – Nếu mày dám báo cảnh sát, ba mày lập tức ngồi tù, mày có biết không hả. Tao nhân nhượng mày, vậy mà mày không biết hưởng, bày đặt lên mặt với tao à. Nói ày biết, con gái theo tao xếp hàng dài kia kìa. Mày được tao để mắt đến, còn bày đặt làm cao.
Nói xong, hắn ta nhìn cô dịu giọng nói:
- Ngoan ngoãn nghe lời anh. Anh thương, anh sẽ đối xử dịu dàng với em.
Hắn tiến tới phía trước mặt cô, Ngân Hằng lập tức lùi người lại. Cô cắn răng nhìn hắn ta yếu ớt cầu xin:
- Em xin anh tha cho em đi có được không?
- Tha cho em…- Hắn làm ra giọng ngạc nhiên – Anh có làm gì đâu mà em lại xin anh tha chứ. Em là vợ sắp cưới của anh, những chuyện này trước sau gì chúng ta cũng sẽ làm. Chỉ là anh muốn hưởng thụ nét đẹp của em trước mà thôi – Giọng của hắn ta đầy vẻ ám muội đáng sợ.
Ngân Hằng thấy lanh run cả người. Cô lùi thêm mấy bước rồi nhanh chóng quay lưng bỏ chạy. Cô phải thoát ra khỏi đây, cô không muốn bị hắn ta làm nhục. Cô thật sự không muốn đời con gái của mình bị vùi dập vào tay một kẻ như hắn ta. Cô phải thoát ra bên ngoài…..
Cô và Lâm Phong cùng các bạn đã hẹn nhau cùng ăn mừng sinh nhật thứ 17 của mình một cách vui vẻ, dù rằng mai sau sẽ xảy ra chuyện gì. Ít ra cô cũng có thể có được một ngày hạnh phúc thuộc về bản thân mình.
Tay Ngân hằng vừa chạm vào cánh cửa, chốt cửa vừa được kéo ra, lòng Ngân hằng vui sướиɠ, chỉ cần kéo cánh cửa này ra, cô có thể thoát ra bên ngoài. Có thể trở về gặp Lâm Phong, gặp Gia Bảo, Ba cô, Ngân Quỳnh và các bạn….
Chỉ cần kéo cánh cửa này ra nữa mà thôi.
Nhưng….
Bàn tay thô kệch của tên hào đã nắm lấy tóc của Ngân hằng kéo lại. Mái tóc đã được cô chải chuốt cẩn thận để cùng mọi người vui quầy bỗng chốc bị rối loạn. Cảm giác đau nhức truyền đến tận xương tủy bởi cú giật quá mạnh của tên Hào.
Ngân Hằng bị kéo mạnh về phía sau, cả thân người cô ngã dập về phía sau trong đau đớn, cô hét lên:
- Không! Thả tôi ra….thả tôi ra….
Tay cô vơ quào đấm loạn xạ về phía tên Hào, nước mắt sợ hãi cùng đau đớn lăn dài trên gương mặt của cô. Ngân Hằng biết mình khó có khả năng thoát ra khỏi tay của hắn, cô bèn hét lên cầu cứu:
- Cứ tôi với…cứu tôi với….thả tôi ra.
Tên Hào mặt mũi cũng đỏ gay phần vì phải dùng sức khống chế Ngân Hằng, phần vì rượu, nghe Ngân Hằng gào thét thì bực mình, hắn giang tay tát mạnh vào mặt cô mấy cái:
- Mày dám kêu cứu nữa, tao đánh mày chết.
Ngân Hằng bị mấy cái tát của hắn ta làm choáng voáng, má nhanh chóng sưng vù lên, khắp người tê dại, không còn chút sức lực, chỉ có thể đau đớn rơi nước mắt nằm dài trên nền gạch.
- Ông đây cũng không muốn cưỡng ép mày, muốn nhẹ nhàng với mày, nhưng xem ra mày không thích nhẹ nhàng.
Nói xong hắn ta lôi Ngân hằng đến ghế xô fa, quăng mạnh cô lên đó. Dù ghế khá êm, nhưng cú va đập mạnh vẫn khiến cả người Ngân hằng quằn quại đau nhất, đầu óc cô mơ hồ, phản ứng chậm chạp. Đến khi cô có phần tỉnh táo thì đã thấy hắn ta cởi xong nút áo của mình, hoảng hốt, cô bật ngồi dậy muốn thoát khỏi nhưng hắn ta đã chụp lấy hai tay của Ngân Hằng đè xuống.
Đôi môi gớm ghiếc của hắn ta bắt đầu di chuyển trên cơ thể cô.
Ngân Hằng cố vùng quẫy, cả thân người bị thân người nặng trịch của hắn ta đè xuống, khó lòng trốn thoát. Chiếc áo của cô bị tay hắn xé rách toạt để lộ phần da trắng trẻo của mình. Anh mắt tên Hào kích động nhìn vào phần tịt non mềm của thiếu nữ thì nuốc ực một cái. Môi hắn ta liền di chuyển đến ngay phần da lộ ra đó.
Ngân Hằng hoảng sợ, vội oằn người né tránh. Cô cố co chân lên đạp mạnh vào phần thân dưới của hắn ta. Tên Hào bị đạp trúng đau đớn ngã xuống đất.
Ngân Hằng nhờ thế có thể thoát được. Cô kéo lại phần áo bị rách trên người mình, dùng tay che chắn đứng lên nhìn tên Hào đầy kinh bỉ lẫn sợ hãi.
Tên Hào tức giận nhìn cô mắng:
- Con khốn! mày dám đạp tao à.
Hắn ta bị rượu làm chếch choáng động tác chậm chạp hơn, lồm cồm đứng lên, Ngân Hằng vội vã chạy ra khỏi nơi nguy hiểm này. Cô biết mình chạy không thoát khỏi tay hắn, cho nên chộp lấy con dao gọt trái cây trên bàn hung hăng chĩa mũi dao về phía hắn ta.
- Anh không được đến gần tôi, nếu không tôi sẽ đâm đó.
Tên Hào hừ mũi nhìn lưỡi dao trong tay cô khinh bỉ.
- Em nghĩ, em đủ khả năng làm cho con dao đó đâm vào người tôi sao? Vậy thì cứ thử xem.
Hắn ta ngang nhiên tiến về phía cô, Ngân hằng hoảng loạn, tay cầm dao run rẩy. Cô quả thật không có gan đâm hắn ta, nhưng vẫn không muốn rời con dao ra, vẫn chĩa mũi dao về phía hắn ta.
Tên Hào lắc đầu cười, nhanh chóng chộp lấy tay cô, siết mạnh cổ tay cô, sự đau đớn khiến Ngân Hằng đánh rơi con dao xuống đất.
Ngay sau đó là cú tát vào mặt khiến cô ngã xuống:
- Mày dám đá ông mày – Tên Hào cay cú vì cú đá của cô mà giơ tay đánh cô lần nữa.
Bước mắt Ngân hằng rơi đầy mặt của cô, nỗi tuyệt vọng dâng cao trong lòng mình, cô bật khóc thành tiếng. Đây là sự nhục nhã ê chề nhất của cô. Ngân hằng khẽ nhắm mắt chờ đón sự chà đạp trên thân thể mình.
Ngay khi tên Hào chờ đến định lôi cô đến sofa tiếp tục hành lạc thì cánh cửa nhà bật ra. Lâm Phong xuất hiện với vẻ mặt đầy giận dữ, hai tay cậu cung lại thành nấm đấm, không nói nửa lời, cậu lao vào đấm thẳng vào mặt của tên Hào.
Khi tên hào ngã xuống, Ngân hằng mới ngỡ ngàng nhìn người vừa xuất hiện, một niềm vui sướиɠ vang lên, cô nức nỡ gọi khẽ:
- Phong!
Tiếng gọi thổn thức làm lý trí điên cuồng của Lâm Phong dịu bớt, cậu quay người nhìn Ngân Hằng. Trước mặt cẩu là hình ảnh hết sức đau xót. Ngân hằng nằm dưới đất, gương mặt đầy nước mắt, vày bị rách khách nơi, tóc tai bù xù, điều khiến cậu hận nhất là gương mặt cô bị những cú tát của hắn ta làm đỏ bừng đau rát.
Lâm phong bỏ mặt tên Hào, cậu vội chạy đến bên Ngân hằng, kéo cô dựa vào lòng cậu. Ngân hằng được thể bật khóc nức nỡ gọi tên cậu.:
- Phong….
- …..Phong….
Ngân Hằng tựa đầu vào vai Lâm Phong, tay ôm choàng lấy cổ của cậu, tìm cảm giác bình yên mà Lâm Phong mang đến. Vòng tay ấm áp và an toàn nhất của cô hiện giờ.
Tên Hào bị đánh bất ngờ, lại thấy Lâm Phong và Ngân hằng âu yếm như thế thì nổi điên lên, hắn gầm thét:
- Mày là thằng nào mà dám đánh tao.
Hắn ta đứng dậy trừng mắt nhìn Lâm Phong đang dìu Ngân hằng đứng dậy.
- Tưởng lài ai? Hóa ra thằng con chết bầm nhà họ Lâm. Hôm bữa hai anh em mày đánh nhau giành vợ chưa cưới của tao, bây giờ lại đến đây đánh tao cướp cô ấy đi à. Đừng hòng….
Nói xong, hắn ta lao vào Lâm Phong. Lâm Phong cũng cuồng nộ mà lao vào hắn trong sự lo lắng sợ hãi của Ngân Hằng. Cô lo sợ sức khỏe của Lâm Phong không tốt, từ sau khi phẩu thuật xong, sức khỏe giảm xúc rất nhiều, lại còn vết thương phẩu thuật vẫn chưa thật sự lành lại.
- Đừng đánh nữa mà…..- Cô yếu ớt cầu xin.
Nhưng đối với một gã công tử bột ăn chơi như tên Hào, một chàng trai đang tuổi phát triển như Lâm Phong dễ dàng hạ gục. Hắn ta bị Lâm Phong đánh ngã xuống đất.
Con dao mà Ngân hằng đánh rơi ngay bên cạnh, bị hắn ta chụp lấy rối lao vào Lâm Phong. Ngân Hằng hoảng hốt vội lao đến chụp tay cầm mũi dao hướng về Lâm Phong của hắn giữ lại.
Lâm Phong cũng đưa tay giữ con dao trên tay hắn. Ba người giằng co với nhau rất lâu, kẻ cố đâm con dao vào người mình căm ghét. Người cố tránh con dao.
Trong tình cảnh hổn loạn vô cùng, đột nhiên tên Hào đứng sững lại, rồi từ từ ngã xuống đất, một dòng máu từ người hắn ta chảy xuống. Con dao đã cắm vào bụng của hắn ta từ khi nào không biết.
Ngân Hằng và Lâm Phong đều chết sững .
Hai bàn tay lúc nãy giữ con dao vẫn đưa ra trên không phía trước từ từ truyền đến một trận run rẩy, cổ họng cả hai bỗng thấy đắng nghét.
Cả hai trân trối nhìn tên Hào đang rên rĩ dưới đất rồi quay mặt nhìn nhau, cả hai gương mặt đều tái xanh cả lên. Lâm Phong cúi cùng cũng định bước đến xem tên Hào như thế nào thì Ngân Hằng đẽ hét lên:
- Đừng động vào hắn ta.
Lâm Phong khựng lại nhìn Ngân Hằng, cô nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nhìn Lâm Phong ra lệnh.
- Ra ngoài cổng nhìn địa chỉ nhà giúp mình. Chúng ta phải gọi điện cho bệnh viện đến đưa anh ta đi cấp cứu.
Lâm Phong gnhe lời, nhanh chóng quay lưng chạy ra ngoài. Bước chân cậu run rẩy, chạy bước thấp bước cao, cậu nhẩm mãi vẫn không thuộc địa chỉ nhà. Hai tay run run đổ đầy mồ hôi, cậu chà tay vào túi quần, chạm ngay vào điện thoại trong túi quần, cậu nhanh trí lấy điện thoại chụp lại biển số nhà rồi mau chóng đem vào trong.
Ngân Hằng cũng đã nhanh chóng lấy chiếc khăn trên bàn khách buộc chặt vết thương cho tên Hào, thấy Lâm Phong vào, cô bèn nói:
- Đừng lên tiếng gì hết.
Nói rồi, Ngân Hằng nhanh chóng gọi điện cứu thương báo họ đến.
Cúp điện thoại, cô nắm tay Lâm Phong giục:
- Chúng ta mau rời khỏi đây đi.
- Nhưng còn anh ta – Lâm Phong sợ hãi nói.
- Yên tâm đi. Con dao rất ngắn, vết thương sẽ không sâu đâu. Lại ở phần ít mạch máu, cho nên sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của anh ta . Đợi lát nữa, xe cấp cứu đến, họ sẽ đưa anh ta đi bệnh viện. Chúng ta rời khỏi nơi này mau thôi.
Ngân Hằng không để Lâm Phong do dự nữa, cô nắm tay Lâm Phong trực tiếp kéo cậu đi, cả hai cứ thế nắm tay nhau bỏ chạy khỏi hiện trường mà cả hai vừa gây án. Đối với cả hai người, đây đều là đã kích rất lớn, họ chưa từng chứng kiến cảnh tượng như thế, huống chi là chính bản thân mình trải qua.
Hai bàn tay lạnh ngắt siết chặt vào nhau, cứ thế mà chạy trong trời hừng tối. Cuối cùng cả hai cũng dừng lại thở hổn hển nhìn xung quanh không rõ mình đã chạy đi đâu.
- Bây giờ chúng ta nên làm sao đây ? – Lâm Phong nhìn Ngân Hằng bối rối.
- Gọi cho các bạn bảo buổi tiệc bị hủy bỏ rồi – Ngân Hằng nói với giọng đượm buồn.
Nói xong, cô dùng điện thoại của Lâm Phong gọi cho các bạn, bảo mọi người ra về hết.
- Phong cũng mau về nhà luôn đi. Mọi việc cứ để mình giải quyết – Cô đưa điện thoại trả lại cho Lâm Phong rồi bảo.
- Mình không để bạn giải quyết một mình đâu – Lâm Phong siết lấy tay Ngân Hằng – Mình đã nói mặc kệ ngày mai ra sao, tụi mình chỉ cần được vui vẻ bên nhau trong lần sinh nhật thứ 17 này của Hằng là đủ rồi.
Ngân Hằng nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt sâu lắng niềm hạnh phúc.
Cả hai siết chặt tay nhau quyết định trở lại nơi tổ chức sinh nhật, cùng bên nhau chúc mừng sinh nhật thứ 17 của cô.
Nhìn chiếc váy đã bị rách của Ngân Hằng, Lâm Phong thấy tức giận tên Hào vô cùng, cảm giác tội lỗi đối với hắn ta nhanh chóng biến mất. Cậu cởi chiếc áo khoát của mình ra cho Ngân hằng mặc vào rồi đón xe đi đến nhà ông ngoại để lại, nơi tổ chức tiệc sinh nhật.
Ngân Hằng mệt mỏi dựa đầu vào vai Lâm Phong, cô khẽ nhắm mắt lại thở dài. Thật may mắn là có thể thoát khỏi tay của tên Hào, thật may mắn là Lâm Phong đến kịp.
- Sao bạn biết mà chạy đến đó – Ngân hằng ngẩng đầu nhìn Lâm Phong hỏi.
- Mình đến nhà bạn sớm, định cùng bạn đi chọn bánh sinh nhật. Không ngờ lại thấy bạn cùng hắn ta cùng lên xe đi ra nên quay xe đuổi theo. Tiếc rằng xe mình bị mất dấu xe hắn, phải chạy lòng vòng một lúc, mới thấy tài xế lái xe hắn chạy xe ra mà không có bạn và hắn. Mình chỉ có thể chạy từng nhà tìm kiếm. Lúc mình gnhe tiếng hét của Hằng, ruột gan mình nóng bừng cả lên, hận là không thể xông vào ngay lập tức. Mình phải cố gắng leo rào mới có thể vào bên trong, thật may mắn là cửa mở – Lâm Phong một tay ôm chặt vai Ngân Hằng, một tay nắm lấy tay cô siết chặt.
Ngân hằng cũng gật đầu, cô quả thật là may mắn, nếu như Lâm Phong không muốn cùng cô chọn bánh sinh nhật sẽ không đến sớm và đuổi theo. Nếu như cô không mở cửa muốn thoát thân thì Lâm Phong làm sao mà có thể phá cửa vào cứu cô kịp thời như thế.
Xem ra ông trời đối với cô không bạc, ít ra ông cũng cho bên cạnh cuộc đời cô một người mà cô có thể an tâm dựa vào. Chỉ tiếc là sự may mắn đó chỉ hết ngày hôm nay mà thôi….còn ngày mai…ai biết ngày mai sẽ ra sao.
Trên đường đi, họ bảo bác tài dừng lại ở một tiệm bánh kem, mau một cái bánh sinh nhật rồi đến nhà ông ngoại cậu.
Nhìn những ngọn nến lung linh phất phơ trên bánh kem, Ngân Hằng cảm thấy những ngọn nến này quá mỏng manh, quá yếu ớt, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng sẽ khiến chúng vụt tắt. Giống như số phận của cô hiện giờ, trước sau gì cũng như ngọn nến tàn lụi bị dập tắt kia.
- Có muốn nghe mình hát hay không? – Cô đột nhiên hỏi Lâm Phong.
Lâm Phong chậm rãi gật đầu.
Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm đêm có hay,
Mà giọt buồn hoài vương trên môi mặn đắng.
Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm sao cứ mãi đêm dài
Để mình ta với con tim khô cằn giá băng.
Đêm hôm qua bỗng nhiên em nhìn thấy anh trong giấc mơ,
Mình ngồi cạnh thật lâu bên nhau lặng lẽ.
Đêm nay mơ bỗng nhiên em lại thấy (nhớ) anh trong cơn gió đông về.
Phải chăng khi biết yêu, giấc mơ là nơi bắt đầu.
Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi để chắn lối anh em về.
Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi để anh biết em cần cần.
Và thời gian ơi xin hãy ngừng chốn đây để những dấu yêu đong đầy.
Ngập vòng tay anh khao khát 1 giấc mơ, em đã yêu anh người ơi.
Hát xong cô cười nhẹ nói:
- Thật ra hồi nhỏ mình rất thích hát, mỗi khi ba vắng nhà, mẹ lại dạy mình hát. Mẹ mình hát hay lắm, bà đã dạy mình hát.
- Hằng hát hay lắm – Lâm Phong khẽ khen ngợi.
Ngân Hằng cười nhẹ. Cô bỗng thấy nhớ mẹ vô cùng, nhớ cảm giác ấm áp và hạnh phúc ở bên cạnh mẹ, nước mắt tự nhiên lăn ra khỏi khóe mắt của cô.
Lâm Phong đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, vuốt lại những lọn tóc rối của cô về phía sau, ánh mắt rơi trên phần vai bị bị xé rách, nơi đó còn để lại một vết trầy xướt. Bàn tay đưa đến chạm vào vết xướt đó xót xa hỏi:
- Có đau không?
Anh mắt cả hai chạm vào nhau, mang theo một chút nồng nàn, trong khung cảnh huyền hoặc chỉ cá ánh sáng của nến. Không gian bỗng bao trùm lấy cả hai, trong mắt họ chỉ có hình ảnh của nhau.
Bàn tay chạm vào làn da mịn gây xao động trái tim, một cảm giác rung động khó diễn tả.
Ngân Hằng gật đầu thay cho câu trả lời của mình. Lâm Phong bèn rời tay khỏi nơi đó nhưng Ngân Hằng đã giữ lại, đè tay cậu chạm vào nơi trước ngực mình, nơi trái tim cô đang đập. Đang vang lên một cảm xúc yêu thương trong sâu lắng.
Một ngọn lửa dâng trào trong hai trái tim yêu, nơi tưởng chừng như mất nhau nay lại thuộc về nhau.
Yêu và được yêu chính là điều khiến họ hạnh phúc lúc này.
Nếu như mai sau không biết được sẽ ra sao, vậy thì hôm nay cứ yêu hết mình, dâng hiến hết mình để ngày mai không còn điều gì hối tiếc.
Nếu như phải cho đi lần đầu tiên của mình, Ngân Hằng muốn trao cho người con trai cô yêu thương mất.
Giống như cơn gió thổi qua làm rung động con tim, trong giây phút ấm áp, hai trái tim muốn hòa nguyện cùng một nhịp đập với nhau, muốn mãi mãi được gắn bó với nhau.
Ngân Hằng khẽ nhắm mắt lại đợi chờ.
Hàng mi cong khẽ nhắm lại càng làm nổi bật vẻ yêu kiều quyết rũ của cô dưới ánh sáng mờ ảo kia khiến trái tim Lâm Phong đập loạn. Không khi nóng bừng lên trong không gian im ắng này, có thể nghe được nhịp đập của hai trái tim đang muốn hòa vào nhau.
Môi Lâm Phong từ từ tiến sát vào bờ môi mọng của cô, nhẹ nhàng êm ái trao cho nhau từng nụ hôn.
Cảm giác nóng bừng lên từng tấc khi bàn tay ấm chạm vào làn da mịn màng, hơi thở cũng theo đó mà trở nên hỗn loạn.
Cả hai người chưa từng trải qua cảm giác ái ấn, cho nên cứ thế thuận theo bản năng vốn có của mình.
Đau đớn hay hạnh phúc chẳng còn phân biệt rõ, chỉ biết rằng họ muốn có nhau vào trong giây phút này.
Cơ thể hai người chạm vào nhau gây lên từng đợt lửa bỏng như nham thạch nóng chảy nhưng lại không một chút muốn xa rời.
Hai tay Ngân hằng siết chặt lại cố nén lại cảm giác đau đớn của lần đầu tiên trải qua, nhưng trong tim lại cháy lên khao khát đón nhận sự đau đớn mang hương vị hạnh phúc này.
Người con trai đang ở trên thân thể cô là người mà cô yêu thương nhất, người mà cô muốn trao tất cả mà không hề hối hận.
Bên ngoài trăng sáng cùng gió lộng thổi khắp nơi, như ca bài ca hạnh phúc lứa đôi.
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 45