Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nơi Ấy Chỉ Có Anh Và Em

Chương 22: Một Người Bạn Cũ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Giai Tịnh thời gian này khá rảnh rang. Sau khi hoàn tất quay MV ca nhạc cho Lãnh Kỳ cô cũng chưa nhận thêm bất kỳ hợp đồng nào mới, lịch trình làm việc cũng trống hẳn.

Con người khi quá bận rộn sẽ lại muốn bản thân được nghỉ ngơi nhưng cũng chính họ khi có thời gian rảnh rỗi lại muốn được làm việc.

Lâm Giai Tịnh không ngoại lệ.

Ở nhà mãi cũng nhàm chán nên hôm nay cô quyết định đi tìm công việc cho tình trạng thất nghiệp của mình.

Mấy ngày qua, tin tức tìm kiếm diễn viên của bộ phim điện ảnh mới của đạo diễn Vưu đã thu hút cô chú ý đến.

Với dự tính muốn triển khai thể loại hoàn toàn khác với những sản phẩm mà ông đã từng sản xuất, đạo diễn Vưu bày tỏ quan điểm muốn tìm kiếm diễn viên không chỉ có gương mặt phù hợp với vai diễn mà bên cạnh đó còn phải có được những tiêu chí của nhân vật về khả năng biểu đạt tâm lý đan xen giữa tiêu cực và tích cực.

Lúc tìm hiểu sơ lược về nhân vật này, Lâm Giai Tịnh có thể đoán vài phần đây là một kẻ mang thể trạng hai nhân cách đại diện cho hai con người khác nhau cùng tồn tại song song trong một cơ thể, hay đơn giản gọi là bệnh rối loạn đa nhân cách.

Trước nay cô chưa từng thử sức với thể loại tâm lý nhưng nội dung của bộ phim này lại khiến cô khá thích thú.

Đạo diễn Vưu là người có tiếng trong làng giải trí. Hầu hết các tác phẩm mà ông sản xuất nếu không phải là diễn viên hạng A thì cũng thường xuyên được diễn viên hạng B thủ vai. Chỉ với như thế cũng đủ khiến cô có chút áp lực khi có ý muốn đến buổi thử vai của bộ phim này.

Lâm Giai Tịnh không biết liệu mình có thể trông chờ vào tên tuổi của mình để cược một ván cho dự án phim này không!

Cô thừa nhận tâm lý của nhân vật này khá nặng, rất khó để thể hiện được hai luồng cảm xúc khác nhau trong cùng một cơ thể sống như vậy. Cô đã mất rất nhiều thời gian để có thể nhập vai một cách chuẩn xác, thậm chí có lúc chính vì quá tập trung vào vai diễn mà cô đã áp lực đến mức suy sụp tinh thần.

Nhưng nếu cô không thử một lần đặt cược cũng giống như mình đang bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi.

Thế là cô quyết liều một phen.

Lâm Giai Tịnh dùng toàn bộ thời gian mấy ngày qua tập luyện cho cảm xúc nhân vật và sớm chuẩn bị tươm tất các thứ cho buổi thử vai vào chiều hôm nay. Tuy vậy trong lòng cô vẫn có chút thấp thỏm, lo lắng khi ngồi trong phòng chờ.

Dự án của bộ phim này xem ra cũng sẽ rất thành công bởi buổi thử vai đã thu hút không ít người. Hệt như suy nghĩ của cô, đa số những người đến đây đều là nghệ sĩ vốn đã có tiếng trong ngành, chẳng có mấy ai nhỏ bé như cô.

Nhưng đã phóng lao thì cũng phải theo lao, cô không thể nhún nhường vì tình huống như vậy.

Lâm Giai Tịnh lựa chọn trang phục hôm nay cho mình là một chiếc áo cổ lọ đen phối với sơ mi trắng bên ngoài và quần jean sẫm màu. Cô trang điểm không quá đậm, mái tóc ngắn có chút xoăn nhẹ tạo điểm nhấn.

Đã có vô số người thành công được giữ lại cho vòng kế tiếp, ngược lại cũng đã có nhiều người phải ra về với tay trắng.

Cứ thế dần cũng sắp đến lượt của cô.

Lâm Giai Tịnh chỉnh chu lại nhan sắc một chút rồi tự mỉm cười với chính bản thân mình như một lời cổ vũ.

Khi cô trở ra, căn phòng nghỉ cũng chỉ còn sót lại vài người sau cùng.

Nhưng cô không hề biết mọi nhất cử chỉ động của mình ngay từ lúc xuất hiện tại buổi thử vai đã lọt vào tầm mắt của người ngồi cạnh bên.

Cô ta chăm chú quan sát cô qua lớp gương lớn của phòng nghỉ. Ánh mắt hoàn toàn không có thiện cảm với cô, ngay cả trong suy nghĩ cũng đã có ý không vừa lòng với sự xuất hiện của cô.

Quản lý đứng chỉnh chu nhan sắc cho cô ta cũng để ý đến bóng dáng của cô, đợi cho Lâm Giai Tịnh đi hẳn, hai người bắt đầu xì xào với nhau.

“Cô ta đến đây để thử vai gì?”

“Em nghe loáng thoáng là vai chính”

“Một người không tên tuổi như cô ta cũng đến đây để thử vai chính ư?”



“Công chúng đang rất thích cô ta đó chị”

Cô ta đưa mắt nhìn quản lý của mình trong gương với vẻ mặt không thích. Biết mình đã lỡ lời, quản lý cũng im lặng không dám nói thêm.

“Chuyện cô ta gia nhập công ty, chủ tịch đã thông qua chưa?”

“Chuyện này… Em vẫn chưa nghe có thông báo gì cả”

Nghe đến câu này, cô ta trừng mắt lườm quản lý của mình rồi buông câu “Vô dụng” sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc đứng phía sau cánh gà chờ đến lượt mình, Lâm Giai Tịnh đã để ý đến những người thử vai trước mình, đa phần họ sẽ chọn những vai diễn quần chúng hoặc vai diễn nhỏ để thử vai, số người đến đây vì nhân vật chính như cô lại đếm trên đầu ngón tay.

Tỷ lệ thử vai của vai chính không nhiều, đây là một lợi thế cho Lâm Giai Tịnh nhưng cũng là một thử thách khó nhằn cho cô vì những người thử vai cho nhân vật chính thật sự đã khiến cô phải rùng mình vì mức độ nhập vai của họ quá hoàn hảo.

Cô không tự tin mình sẽ diễn tốt hơn bất kỳ ai nhưng với khả năng của bản thân, cô biết mình sẽ không tệ hơn những người phía trước là bao.

Mãi chú ý đến sân khấu phía trước thành ra cô không cảnh giác được đang có người tiến lại gần mình.

Còn chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra, người phía sau vô tình làm đổ cà phê vương vãi trên quần áo cô.

Một tình huống quá bất ngờ.

“A! Em xin lỗi, em không cố ý đâu. Chị có sao không?” Là một nhân viên của buổi thử vai đang mang cà phê cho đạo diễn phía ngoài kia.

Biết không phải là do bản thân vô tình vấp ngã, cô nhân viên quay đầu nhìn người đằng sau mình với ánh mắt bực bội.

“Nhìn cái gì? Là cô không mở mắt ra nhìn đường mà đi mới đâm trúng tôi như thế mà còn dám nhìn tôi bằng ánh mắt ấy hả?”

Chưa dừng lại ở đó, quản lý bên cạnh cô ta còn tiếp tục châm biếm với cô “Quần áo bẩn thì nên về nhà thay đi, chưa chắc đã thành công lấy được vai diễn đâu”

Lâm Giai Tịnh nghe ra ý châm chọc của cô ta nhưng tâm của cô làm gì còn đặt lên những lời chửi rủa vô hình như thế. Vết ố của cà phê đã bám chặt vào một mảng áo, biến chiếc áo sơ mi trắng nhuộm thành một màu nâu khó coi.

Cô nhân viên liên tục cúi đầu xin lỗi cô, còn vội vàng lấy giấy ăn lau đi vết bẩn trên áo cô. Biết cô ấy không có ý xấu, cô cũng nhẹ nhàng lên tiếng giải vây tình hình “Tôi không sao đâu, cô dọn cà phê dưới sàn đi”

“Nhưng mà chị làm sao lên sân khấu đây?” Cô nhân viên nhìn tình hình của cô lo lắng hỏi.

“Nhà vệ sinh ở đâu vậy?” Vết bẩn trên áo đã không thể cứu vãn thêm được nữa, cũng thật may bên trong là chiếc áo cổ lọ màu tối nên cô chỉ cần cởϊ áσ sơ mi bên ngoài.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên cô đã nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh để rửa sơ qua một ít vết bẩn dính trên quần và cả trên tay.

Cô biết là có người giở trò, thậm chí cô còn biết đó là ngôi sao hạng A của Dương Thịnh.

“Thượng Quan Tuệ” Cô nhìn vào trong gương thốt lên cái tên của người đã hại cô ra nông nỗi này.

Cái tên này đã lâu cô không nhắc đến, gần như đã bị cô lãng quên đi.

Một người bạn cũ ở học viện Bắc Kinh, một người luôn phải hơn thua với cô.

Chiếc áo sơ mi đã bẩn không thể mặc lại nữa bị cô vứt vào sọt rác nhà vệ sinh. Cô chỉnh chu lại đầu tóc và quần áo của mình, điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Vừa kịp lúc đến phiên cô lên thử vai.



Cảm xúc của cô phần nào đã bị cho sự việc ban nãy ảnh hưởng không ít, bây giờ nhập vai đối với cô khá khó khăn. Cô mất vài phút để câu giờ với ban đạo diễn để lấy lại cảm xúc cho bản thân.

Đây là cơ hội duy nhất để cô có thể đẩy danh tiếng của mình đi lên trong ngành, cô buộc phải nắm bắt lấy nó.

Nghĩ đến từ đầu buổi đến tận bây giờ nhân vật chính chỉ giữ lại được hai người để đạo diễn xem xét, cô lại càng có động lực hơn.

Lâm Giai Tịnh nhắm chặt lại đôi mắt của mình, con ngươi bắt đầu động đậy sau lớp mi mắt. Trong đầu cô chỉ xuất hiện một câu “Vai diễn này sẽ là của mình”.

Phía bên dưới ban đạo diễn vẫn chờ màn trình diễn của cô. Hội trường dường như im lặng, không một tiếng ồn ào lọt vào tai của cô.

“Không” Lâm Giai Tịnh bất giác thét lên, đôi mắt đang nhắm nghiền như tìm được chút ánh sáng bên ngoài liền mở to ra, nước mắt một bên mi đồng thời chảy dài trên gương mặt hoảng loạn của cô.

Mọi người dù bên trong hay cả bên dưới đều nín thở tập trung chú ý vào cô đang nhập vai.

Khác biệt với những người đi trước chọn cho mình lối diễn hai nhân cách khác nhau thì Lâm Giai Tịnh lại hóa thân mình vào phân cảnh phát hiện ra bản thân mang bệnh trong người.

Những nỗi đau, nỗi sợ, sự dằn vặt, thù hận hết thảy đều được Lâm Giai Tịnh lột tả qua ánh mắt đang hoảng loạn trên sân khấu.

Cô không tìm được lối thoát cho bản thân, không nhìn thấy được trụ cột để dựa vững, hơn hết cô cảm thấy bản thân đang rơi từ một độ cao nhất định xuống mặt đất, tất cả cảm xúc dồn nén rồi bỗng tan thành mây khói khi nhận ra mình là một kẻ điên loạn.

Lâm Giai Tịnh ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của mình, từng nhịp từng nhịp lắc lư để cố gắng trấn an bản thân. Cảm xúc dần bị vỡ òa hơn, cô bắt đầu gào thét trong đau khổ, dùng hết sức lực để vuốt khắp nơi trên cơ thể hi vọng rằng sẽ kéo được sự điên loạn của mình ra bên ngoài.

Dưới áp lực của những mảng ký ức, cô đưa tay vò đầu bứt tóc, cắn chặt hàm răng của mình mà bật ra những tiếng rên đau khổ kèm một nụ cười đầy kinh dị. Sau cùng, tiếng thét của cô vang lên đầy mạnh mẽ rồi kết thúc bằng một cái ngất đi trên sàn sân khấu đánh dấu cho lần thử vai của mình.

Lâm Giai Tịnh đã thành công thu hút không ít người chú ý đến cô, kể cả trong hậu trường và cả dàn đạo diễn không rời mắt cô một giây.

Kết thúc vai diễn của mình, cô đưa tay lau vội những giọt nước mắt còn sót lại, chải lại đầu tóc cho gọn gàng mới đứng dậy kèm theo câu “Tôi xin hết, cảm ơn mọi người đã chú ý” rồi chờ đợi ý kiến từ phía đạo diễn.

Ban đạo diễn bên dưới đã bắt đầu trao đổi ý với nhau.

Đặc biệt là Vưu đạo diễn vô cùng ấn tượng với màn thử vai của cô đã lên tiếng với họ “Tôi nghĩ chúng ta không cần tìm thêm đâu, cô ấy rất phù hợp cho vai diễn này”

“Đúng vậy, tôi đồng ý với ông Vưu” Người ngồi bên trái ông lên tiếng, là biên kịch của bộ phim “Xem này, tôi nổi hết da gà rồi”

“Tôi đã từng xem qua sơ yêu lí lịch của cô ấy, Lâm Giai Tịnh là một diễn viên tiềm năng nhưng vẫn chưa ký hợp đồng với công ty nào cả, liệu để vai chính cho cô ấy có ổn không?” Trợ lý đạo diễn phía bên phải có chút chần chừ.

“Vậy thì hãy để bộ phim này làm nổi bật tên tuổi của cô ấy đi” Vưu đạo diễn bất ngờ thốt ra câu nói khiến cả hai người hai bên ngỡ ngàng.

Lâm Giai Tịnh đứng trên phía sân khấu không nghe được cuộc bàn luận của ban đạo diễn. Cô lo lắng tột cùng, còn nghe ra được nhịp tim đang đập liên hồi không dừng.

Khi thấy ban đạo diễn đã không còn bàn bạc với nhau, cô cắn chặt môi đứng yên lặng nghe câu trời lời của họ.

Đạo diễn Vưu trước khi lên tiếng có nở một nụ cười khích lệ với cô “Cô Lâm Giai Tịnh, có thể bày tỏ quan điểm của mình vì sao lại chọn vai diễn này hay không?”

Lâm Giai Tịnh không ngần ngại mà trả lời ngay “Đối với tôi đây là một vai diễn khá thú vị và mang đầy tính thử thách cho mình. Trước đây tôi từng thủ vai với những thể loại nhẹ nhàng và đau buồn hay kể cả là hành động, nhưng đây lại hoàn toàn khác với những vai diễn trước đó. Nhân vật chính là một kẻ đa nhân cách, có thể nói đây là một tấm gương phản ánh vô cùng sát với thực tế khi thực sự trong mỗi người đều mang rất nhiều nhân cách khác nhau nhưng quan trọng là họ đã để loại nhân cách nào trở thành vai trò thiết yếu để thể hiện con người của họ”

Lâm Giai Tịnh hoàn toàn thuyết phục được ban đạo diễn. Ai nấy cũng hài lòng với cách trả lời thông minh của cô.

Không còn từ gì để diễn tả về cô nữa, ban đạo diễn thể hiện rất rõ ý kiến sẽ để cô vào vai chính của bộ phim.

Vưu đạo diễn đại diện lên tiếng “Lâm Giai Tịnh, cô…”

Chưa kịp nói hết câu, ban hậu cần đã cử người lên ghé vào tai đạo diễn nói nhỏ.
« Chương TrướcChương Tiếp »