Chương 2

Lee Jeno gặp Lee Donghyuck vào một ngày đầu hạ khi hai người ở ngưỡng tuổi 20.

Dường như tất cả những câu chuyện của thanh xuân đều nhất định phải xảy ra vào mùa hè, một mùa hè bất tận.

Lee Jeno xuất thân từ đào tạo chính quy, là người được đạo diễn Park đích thân lựa chọn trong số hàng trăm người được phỏng vấn.

Khi đến buổi thử vai, anh mặc một chiếc áo trắng đơn giản cùng quần jeans, thậm chí là cả tóc cũng chỉ được cắt ngắn do không chịu nổi cái nóng ngày hè. Còn nữa, bởi vì chỉ là buổi phỏng vấn casting nên anh cũng chẳng buồn trang điểm.

Thời điểm đạo diễn Park cùng giám đốc casting nhìn thấy anh thì hai mắt bỗng chốc sáng bừng.

Lee Jeno tình cờ gặp hai người đó khi họ vô tình va phải nhau, ông nhét vội danh thϊếp của mình vào tay anh, dặn anh nhất định phải đến thử.

Vì vậy, liền lập tức hỏi anh hai vấn đề, "Bộ phim này của chúng tôi sẽ về chủ đề đồng tính luyến ái, cậu có biết không?"

Lee Jeno đáp lời, "Tôi biết, hơn nữa còn có khả năng không được công chiếu."

"Cậu nghĩ thế nào về đồng tính luyến ái?"

Thực ra Lee Jeno lúc đó cũng khá lo lắng, mặc dù hơi giống như được tuyển chọn trên đường phố nhưng anh cũng đã dốc lòng chuẩn bị sẵn tâm lý không trúng tuyển. Sau khi nộp sơ yếu lý lịch, anh cũng chỉ có ý định coi nó như một lần kinh nghiệm. Nhưng đến tận nơi rồi, bên ngoài là hàng dài các đoàn đội nhìn không thấy điểm dừng, có người mang theo đội ngũ staff của mình để có người che dù đưa nước, sau khi vào bên trong là camera 360 độ di chuyển vây quanh. Ngồi phía trước là các đạo diễn và biên kịch có tiếng trong nghề, không lo lắng mới là lạ.

Nhưng anh lại chính là kiểu người trông nghiêm túc khi không cười, cho nên có lẽ đã không để lộ ra ngoài bản thân đang lo lắng đến nhường nào.

Anh đặt kịch bản trên tay xuống, nói.

"Tôi nghĩ...là một loại tình yêu."

Lee Jeno chưa bao giờ yêu ai.

Cũng như chưa từng thích ai, người bạn cũ trước kia từng hay nói giỡn rằng anh yêu cầu quá cao, nhưng anh biết mình không phải như vậy.

Chỉ là anh thật sự chưa từng rung động chân thành với ai, chưa bao giờ muốn trao cho ai một bó hoa để bắt đầu một mối quan hệ.

Hai ngày nay đạo diễn Park phỏng vấn đến cả trăm người.

Có người ngoại hình không phù hợp, có người kỹ năng cơ bản không có, cũng có người nghĩ ra cả một đống từ ngữ hoa mỹ khi trả lời câu hỏi này, nhưng họ thực sự không thành tâm, là muốn bản thân mình vượt trên người khác bằng việc soạn trước kịch bản, kiểu người tỉ mỉ như họ, chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ biết.

Lee Jeno là chân thành.

Không hô hào khẩu hiệu tình yêu đích thực hay sự ngây ngô, nhưng rất chân thành.

Ông thảo luận vài câu với giám đốc casting.

Nhấc mic lên.

"Có thể thông báo cho những người còn lại rằng họ đi về được rồi, Jaemin à, đi gọi Haechan qua đây."

Lee Jeno đã được chọn.

Bởi vì anh không có đoàn đội, đạo diễn Park đã thành lập cho anh một tổ tạm thời ngay tại chỗ.

Thực ra cũng không cần thiết, ngay khi tin tài tử được đạo diễn Park tuyển chọn nổ ra, cành ô liu sẽ liên tục không ngừng được chuyển đến cho anh.

Đây là cách đạo diễn Park đánh giá cao màn thể hiện của anh.

Ngày hôm đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy Lee Donghyuck.

Cậu đưa tay về phía Lee Jeno, nhe răng cười, ánh sáng trắng từ đèn treo lủng lẳng trong rạp chiếu vào mặt cậu, và ba nốt ruồi nhỏ cũng đi theo cậu mà chào anh, bóng của lông mi hằn in lên gò má, "Xin chào, tôi là Lee Haechan, tên thật của tôi là Lee Donghyuck, cũng là người sẽ hợp tác cùng cậu trong ba tháng tới."

"Xin chào, Donghyuck, tôi là Lee Jeno."

"Đây là tên thật à?"

"Đúng vậy."

Lee Jeno lần đầu tiên mỉm cười sau khi bước vào, đôi mắt của anh cong lại.

"Một cái tên hay."

Cậu khen anh, không hề khách sáo.

Tên đẹp, người cũng rất đẹp.

Lee Haechan là ngôi sao nhí, cậu cũng đã từng gặp qua không dưới trăm người đẹp trai.

Nhưng vẫn là phải thừa nhận Lee Jeno rất ưa nhìn, ít nhất là với khiếu thẩm mỹ của cậu.

Có thể là bởi vì bản thân Lee Donghyuck có ngoại hình tương đối tròn trịa và thân thiện nên cậu thực sự rất thích thú với vẻ đẹp góc cạnh pha chút lạnh lùng này của Lee Jeno.

Lee Jeno có tài nhưng cũng thực sự nỗ lực, trong đoàn phim không có ai là không thích anh.

Ngay cả những người như đạo diễn Park, người luôn nghiêm khắc với diễn viên cũng phải mỉm cười khi nhìn thấy Lee Jeno, chỉ hận không thể buộc anh vào thắt lưng và mang đi theo khắp nơi, mỗi ngày đều tự gọi mình là Bá Nhạc, gặp ai cũng khoe lấy khoe để như vớ được bảo bối, mấy người xem đi, hai diễn viên nam của tôi có phải đều rất lợi hại không.

Sau khi Lee Donghyuck đồng ý đề nghị của giám đốc Park rằng cậu sẽ xem xét nó một cách cẩn thận, toàn bộ công ty đã tổ chức một cuộc họp về vấn đề này.

Thảo luận xem liệu Lee Donghyuck có thể tham gia hay không.

Suy cho cùng cũng là một đề tài nhạy cảm, dù cho đội ngũ sản xuất có công phu đến đâu, thì vẫn có điều phải nhắc đến là liệu phim có được công chiếu hay không.

Tất nhiên Lee Donghyuck cũng có mặt trong cuộc họp.

"Tôi muốn tham gia, dù là thế nào đi nữa."

Lee Donghyuck cảm thấy rất tốt, cậu muốn ra mắt. Sau khi phim chiếu, cậu có thể đăng tin và nhận phỏng vấn. Nói thật to với mọi người rằng: "Bản thân tôi cũng thích người đồng giới, nhưng tôi không có làm gì sai cả."

Cậu sinh ra đã tự do và nghĩ rằng mọi thứ tồn tại đều có lý của nó, cậu có thể hào phóng nói với cả thế giới này rằng cậu thích con trai.

Cậu biết nhưng không quan tâm đến những lời chửi bới và xúc phạm có thể xảy ra sau đó, đồng thời cậu đã chuẩn bị sẵn sàng.

Bởi vì cậu đúng là như vậy, chấp nhận hay không chỉ đơn giản là chuyện của người khác.

————☾☀︎︎————

một chap nhẹ nhàng nói về khoảnh khắc mở đầu tuổi 20 của hai bạn và cách hai bạn gặp nhau. chúc mọi người có khoảng thời gian vui vẻ khi đọc nhé 🥺.

☁️ mei