"Bạn học, chỗ bên cạnh cậu này có ai ngồi không?"
Lee Jeno ngẩng đầu nhìn người nọ, ánh sáng mãnh liệt khiến anh hơi nheo mắt.
Người đang nói di chuyển sang trái một chút để cản bớt cái nắng hạ gay gắt.
Lee Jeno nhìn thấy rõ ràng, và anh nhận ra cậu.
Lee Donghyuck của khoa âm nhạc, rất nổi tiếng nhờ khả năng ca hát của mình, dấu ấn của cậu là trên mặt có ba nốt ruồi nhỏ.
"Không có ai, cậu ngồi đi."
"Cảm ơn."
Lee Jeno không hiểu làm thế nào mà khoa kiến trúc có thể học cùng giáo dục phổ thông với khoa âm nhạc.
Lee Donghyuck nghe giảng được một lúc thì bắt đầu ngủ gà ngủ gật, cuối cùng thì cũng gục xuống bàn mà ngủ luôn.
Vốn là phần đầu phía sau của cậu hướng về Lee Jeno, nhưng do bên kia quá sáng, trong lúc ngủ vô thức quay đầu lại.
Trên đầu mũi có chút mồ hôi, có lẽ là do quá nóng.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Lee Jeno cầm lấy trong tay một tập giấy nháp, rồi quạt cho Lee Donghyuck.
Na Jaemin đang ngồi ở bên kia sợ ngây người, đây là Lee Jeno, nam thần cao lãnh của khoa Kiến trúc sao? Cậu ta đang làm gì cái gì vậy? Không phải cậu ta đang quạt cho Lee Donghyuck đấy chứ? Là tôi mù rồi sao?
Anh vẫn quạt cho đến khi Lee Donghyuck tỉnh ngủ, lúc Lee Donghyuck mở mắt anh còn không có thời gian để kịp buông tay xuống.
Lee Donghyuck đã phản ứng một cách thông minh với những gì anh đang làm.
Cậu ngượng ngùng đỏ mặt, "Cảm ơn nha, bạn học."
"Tên tôi là Lee Jeno."
"Ahh... Ðược rồi," Lee Donghyuck nghĩ thầm không muốn để mình trông bất lịch sự, vì thế cũng tự giới thiệu bản thân. "Tôi tên là Lee Donghyuck, học khoa âm nhạc, vừa rồi cảm ơn cậu nhiều."
"Không có gì." Lee Jeno mỉm cười, sau đó mở điện thoại lên, "Nếu thật sự muốn cảm ơn thì cho tôi số điện thoại của cậu đi."
Tháng sáu không thể giữ được đêm hoa trăng.
Tất cả bóng đêm đều hóa thành một dòng nước xuân bất động.
Bị ngày hạ bắt lấy, không thể di chuyển, chỉ có thể nức nở trong bất lực.
Người vì nghe tiếng mà bước tới đây, ngẩng đầu lại chỉ thấy viên dạ minh châu bị bao trùm bởi màn đêm.
Là nước mắt, nhưng cũng là vì tinh tú, tỏa sáng rực rỡ.
Lee Donghyuck cùng Lee Jeno là hai vầng thơ giao nhau, một chữ nối tiếp một chữ, dây dưa với nhau mãi mãi không thể tách rời.
Nhân danh tất cả tình yêu.
Hết.
———☾☀︎︎———
vậy là câu chuyện đã đi đến hồi kết nhưng mei tin tình yêu của lee jeno và lee donghyuck trong câu chuyện này sẽ còn "dây dưa với nhau mãi mãi không thể tách rời". và mong rằng lee jeno và lee donghyuck của thế giới mà chúng ta đang tồn tại này cũng có thể bên nhau vượt qua thanh xuân hay bão giông của cuộc đời.
cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng mei suốt thời gian qua. mei đã đọc từng cmt, thực ra còn rất muốn đọc những gì mọi người share về. mei mong rằng dù với những thiếu sót của mei, mọi người vẫn có thể cảm nhận được những gì tác giả muốn truyền tải.
cảm ơn cô bé mà chị không nhắc đến được nhưng nếu không có em chuyến hành trình này sẽ chẳng còn ý nghĩa và chị cũng chẳng thể hoàn thành nó một mình được. . Ủng hộ chính chủ vào ngay || ТгumTruуe n. м e ||
cảm ơn bé lowx vì đã luôn ở cạnh bênh và ủng hộ chị trong mọi lựa chọn và con đường chị đi.
gửi lời thân thương tới cả em bé 𝗮 𝗰𝘂𝗽 𝗼𝗳 𝗰𝗮𝗳𝗲́ nữa, nếu không có em thì tất cả sự xinh đẹp trong mỗi chap đều là không tưởng với chị.
mọi người hãy đón chờ món quà cuối cùng lúc 10h tối nay nhé 🥺.
☁️ mei