Chương 2

Sau khi đính hôn xong thì Tần Sở tiếp tục vào trong bệnh viện để chăm sóc cho mẹ, thỉnh thoảng tôi tan làm sớm thì sẽ mua ít hoa quả đến thăm bà ấy và giúp đỡ vài chuyện vặt vãnh.

Chỉ là sau 2 lần đến bệnh viện chăm sóc bác gái thì tôi mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn. Chưa kể đến tiền thuê y tá riêng, chỉ mỗi tiền thuốc men thôi cũng đã khiến tôi choáng váng.

Tôi nhìn thấy trong hóa đơn có rất nhiều loại thuốc trị ung thư nhập khẩu từ nước ngoài và không được hoàn lại tiền. Loại rẻ cũng phải vài nghìn, còn loại đắt hơn thì cũng từ vài chục nghìn một đơn thuốc. Đấy là còn chưa tính các loại thuốc bổ, đồ ăn dinh dưỡng và những loại thuốc để giảm đau khác.

Lương của Tần Sở không quá cao, mỗi năm cộng lại cũng chỉ được 200.000 tệ, anh còn phải gánh cả khoản tiền nhà thế chấp và tiền mua ô tô nữa. Anh ấy hoàn toàn không có khả năng chi trả cho những khoản chi phí y tế đ.ắt đỏ đến như vậy.

Trong lúc Tần Sở vắng mặt thì tôi cũng đã lén hỏi bác sĩ về vấn đề tiền thuốc thang, ông ấy nói trước đây đa số là điều trị duy trì để kéo dài mạng sống. Nhưng gần đây tình hình của bệnh nhân xấu đi trầm trọng, cho nên Tần Sở đã quyết định dùng phương pháp điều trị hiện đại nhất và loại thuốc đắt tiền nhất, tính ra cũng đã tiêu tốn hàng trăm vạn.

Chỉ là lần này tình hình của mẹ Tần Sở thật sự rất nghiêm trọng, hầu như không thể ăn uống được gì mà phải đặt nội khí quản, nhưng thi thoảng lại n.ôn hết thức ăn ra ngoài, cũng không biết là có thể cầm cự bao lâu nữa.

Tôi đã nói bóng gió với Tần Sở là nếu anh ấy thiếu tiền thì cũng có thể mượn tôi, đừng xấu hổ hay ngại ngần gì, dù sao tiền lương của tôi cũng cao gấp đôi Tần Sở. Tôi chỉ sợ anh ấy thiếu tiền rồi đi vay nặng lãi thì sau này sẽ khó mà trả nợ.

Tần Sở lí nhí nói cảm ơn, rồi bảo anh ấy có tiền nên không cần phiền đến tôi.

Nhưng bắt đầu từ hôm đó, thi thoảng Tần Sở lại gửi hoa và quà đến văn phòng để tặng tôi. Anh còn gửi cả bánh ngọt và trà sữa cho đồng nghiệp, cộng thêm những món quà như dây chuyền, vòng tay, túi xách, tất cả đều có giá không hề rẻ.

Không chỉ mình tôi thấy kỳ lạ mà đồng nghiệp cũng cảm thấy khó hiểu. Chỉ sau mấy hôm mà Tần Sở như trở thành một người khác, không lẽ chỉ vì tôi chăm sóc mẹ anh ấy 2 đêm mà anh đã động lòng với tôi rồi đấy chứ?

Một đồng nghiệp đã có gia đình cũng nhắc nhở tôi rằng, nếu đàn ông đột ngột thay đổi thái độ thì chỉ có 2 trường hợp, hoặc là anh ta đã yêu tôi, hoặc anh ta đã làm ra việc gì đó có lỗi với tôi, anh ta cảm thấy áy náy nên phải dùng vật chất để bù đắp.

Dù không hiểu mục đích của Tần Sở là gì, nhưng ai cũng nhận ra là anh ấy đã trở nên giàu có. Sau khi nhận quà vài lần thì tôi bảo Tần Sở đừng tặng thêm nữa vì rất lãng phí, nhưng anh ấy bảo vừa trúng số được rất nhiều tiền nên tôi không cần lo lắng.

Điều này thậm chí còn lạ lùng hơn, Tần Sở vốn không thích mấy trò may rủi như lô đề, xổ số nên chưa chơi bao giờ. Tôi cười và hỏi thắng được bao nhiêu, nhưng anh ấy không trả lời quay lại nhìn tôi "Yến An, được rồi..."

Không biết có phải là ảo giác không, nhưng tôi có cảm giác ánh mắt anh đang né tránh.

Sợ Tần Sở nghĩ tôi thèm muốn đến khoản tiền trúng số đó của anh, nên tôi quyết định không hỏi thêm gì nữa.

Hôm sau Tần Sở lại gửi quà đến văn phòng, lần này là một chiếc đồng hồ đeo tay sang trọng, đồng nghiệp đã kiểm tra và phát hiện nó có giá lên tới 300.000 tệ.

Lúc đó tôi choáng váng và nghi ngờ có thể là hàng nhái, nhưng đồng nghiệp bảo nhà anh ta chuyên bán đồng hồ cao cấp nên chắc chắn không thể nhìn nhầm được. Đồng nghiệp khác lại nói đùa “Yến An, vị hôn phu của cô bảo là anh ta trúng số đúng không? Hôm trước mới thông báo là có người trúng được hơn 50 triệu, không phải là anh ta đấy chứ?”

Tôi sửng sốt một hồi, Tần Sở trúng hơn 50 triệu?

Cả văn phòng trở nên nhộn nhịp. Đồng nghiệp bèn khuyên tôi nên mau chóng kết hôn ngay lập tức, vì giờ tôi cũng hơn Tần Sở những 2 tuổi liền. Lỡ đâu người ta giàu rồi lại chỉ thích mấy cô gái 18, 20 tươi xanh mơn mởn thì sao.

Tôi không quan tâm quá nhiều đến lời nói của bọn họ, chỉ là những viên đá quý trên đồng hồ lóe lên khiến tôi chói mắt.