Chương 77: Không nên chọc giận con rối sư

Cô dần coi nhẹ những cảm xúc lạ đó, rồi cũng vô tâm với nó.

Cho đến một hôm, khi cô đang quay tiếp phần còn lại của phim ‘Truy tìm kho báu bí ẩn’.

Thì một bức thư lạ được gửi đến cho cô.

Chỉ có hai chữ.

‘ Đừng ngủ.’

----

Mizu tự coi như tờ giấy, là một trò đùa dai của ai đó.

Không ngủ thì ai mà chịu được chứ?

Nhưng...đâu đó trong lòng Mizu, có chút ít gì đó cảm giác sợ hãi.

Sáng mai còn tiếp tục cảnh quay, nếu không ngủ đủ giấc...cô sợ mình sẽ không đủ tỉnh táo để quay phần tiếp theo của bộ phim.

Ngủ…?

Không ngủ…?

Ưm…!

Mệt mỏi...quá…

Muốn ngủ…

Không ổn...rồi…

Cái gối này mềm quá, giường cũng…có vẻ êm nữa.

Hay nằm chợp mắt một chút nhỉ? Đặt điện thoại 5 phút nữa…reo...

Chỉ nằm một chút thôi…

“ Khò khò khò ~”

Mizu vừa mới đi sâu vào giấc ngủ, một luồng hắc ám xông ra khỏi người cô.

Mở mắt.

Lúc này trông ‘cô’ hoàn toàn khác hẳn so với cô lúc nãy. Đôi mắt kì lạ tràn đầy tơ máu, ở xung quanh tròng mắt.

Khuôn mặt dữ tợn, chảy nước miếng, âm thanh ‘he hé’ quái gở, không phân biệt rõ ràng là nam? Hay là nữ?

‘Mizu’ lúc này, trông thật khủng khϊếp.

“ Á ra ~ một con chuột nhắt. Ta luôn tìm kiếm ngươi, không ngờ đến...kẻ luôn phá hỏng kế hoạch của ta~ lại là một con búp bê đồ chơi ~ yêu ~ nhìn ngươi bên ngoài cũng không tệ. Ưm ~ nhưng thật sự ~ ta càng yêu thích linh hồn trong sáng của ngươi hơn ~ Nếu nó bị vấy bẩn...không biết sẽ đẹp đến nhường nào?~”

Đang bị ‘Mizu’ nắm trong tay là một con rối, hình dạng của một bé gái nhỏ, tóc vàng, mắt xanh tinh xảo, xinh đẹp.

Cô bé mắt trong suốt bình tĩnh nhìn chằm chằm quỉ vật trước mắt.

Rất sợ hãi, nhưng cô bé vẫn cố gắng suy nghĩ xem.

Làm cách nào để thoát ra khỏi tay tên quỉ vật này.

“ Đang suy nghĩ gì thế ~ bé yêu? Ưm ~ mái tóc này, khuôn mặt này, làn da xinh đẹp này, thật là đáng yêu quá đi. Cưng biết không? Ta yêu thích nhất ~ chính là ~ phá hủy những thứ xinh đẹp trên đời này đấy ~ Chúng ta bắt đầu nhá ~ bé yêu ~”

Giọng nói của quỉ vật như ma âm rót vào tai cô bé, vừa đáng sợ như độc xà, vừa lạnh lẽo đến tận xương tủy...càng thêm hỏng bét nhất chính là…

Từng tia hắc ám như có sự sống...đang từng chút xâm nhập vào cô bé, y như ngàn vạn con trùng đang gặm nhấm linh hồn con rối.

“ A a ~~”

Đau quá...đau quá…

Cảm giác đau đớn đến muốn chết, nhưng cô bé vẫn không yên lòng Mizu.

Ai đó...làm ơn ~

Cứu...cứu...chủ nhân của ta ~

Chỉ cần chủ nhân không sao, cô cũng sẽ không sao…

“ Ố ồ ~, bị hắc khí của ta ô nhiễm. Nhưng ngươi có vẻ càng quan tâm túi da này của ta hơn nhỉ? Yên tâm, qua một khoảng thời gian nữa ~ ta sẽ hoàn toàn...độc chiếm được túi da này...Hé hé hé ~”

“ Thật vậy sao?”

Bên cửa sổ, đang ngồi một bóng người. Do đứng ngược hướng ánh sáng, nên tạo cho người khác cảm giác không nhìn rõ mặt mũi người đang đứng trong đêm.

“ Kẻ nào?” Quỉ vật tính nóng nảy, quát lên.

“ Câm mồm, ngươi không có quyền được nói chuyện với ta…” Giọng nói trẻ con lạnh nhạt, truyền vào tai quỉ vật.

Hả…?

Tính mở miệng quát mắng.

Quỉ vật nọ, không hiểu sao thân hình khẽ chững lại một chỗ, đầu lưỡi co thắt không nói được nên lời.

Ánh mắt hoảng loạn, nhìn lấy thân ảnh đơn bạc đang đứng trước cửa sổ.

“ Đó là hướng...ngươi nhìn về phía ta?”

Lần này, giọng nói có vẻ càng thêm nguy hiểm hơn lúc trước. Tuy chỉ là câu hỏi, nhưng khi nó vào tai quỉ vật nọ...một cỗ cảm giác nguy cơ nồng đậm đập vào mặt quỉ vật, chân nó như nhũn ra, ánh mắt gần như không khống chế được...có vẻ tán loạn.

“ Quì xuống…”

Phịch ~!!

“ Ha...ha ha...ha ~”

Quanh quẩn trong căn phòng, là tiếng hít thở khó nhọc của quỉ vật. Khí thế hùng hổ, điên cuồng trước kia...như bị tạt một xô nước lạnh…hoàn toàn tỉnh táo lại.

Người trước mắt này...thật đáng sợ.

Trong bóng đêm, ánh mắt đỏ lạnh lẽo nhìn như muốn đông cứng trái tim quỉ vật lại.

Cảm giác áp bách nặng nề, vờn vây xung quanh nó. Không khí như đông đặc lại...khiến người ta cảm thấy khó thở.

“ Nếu ta không nhìn lầm...ngươi là Dạ Ma thì phải. Dạ Ma, chỉ xuất hiện vào ban đêm...trong giấc ngủ của con người...đặc biệt là những người có ước muốn và khát khao mãnh liệt…một thứ gì đó. Vào lúc ấy Dạ Ma sẽ chiếm lấy thân xác của họ và điều khiển họ trong lúc họ đang ngủ, để làm những chuyện...mà họ luôn ước ao...theo chiều hướng tiêu cực trong lúc vô thức. Dạ Ma cũng là những kẻ xảo trá, độc ác, không việc nào là không làm...miễn có thể khiến chúng vui sướиɠ…gặm nhắm dần tâm hồn con người.”

Cũng may, cô gái này vẫn chưa đến mức không cứu kịp. Nhưng Dạ Ma, bình thường chỉ bám vào những kẻ cùng hung cực ác. Hoặc là những kẻ, có vấn đề về tâm lý không vẹn toàn. Hay những kẻ làm nhiều việc ác vv….

Mang trong lòng nghi ngờ, Lucas cảm thấy mọi chuyện có vẻ không đơn giản như những gì mà cậu trông thấy.

Việc này phải trở về điều tra kĩ hơn nữa.

Tạm thời phong ấn Dạ Ma vào bình gốm, Lucas dán thêm lá bùa trên nắp bình.

Thứ này, chắc Tử Thần Senki sẽ thích đây!!

Con rối hiện tại chỉ còn một nửa linh hồn, cô gái này linh hồn cũng có tổn thương…nho nhỏ.

Chữa trị linh hồn là điều không đơn giản, Lucas có thể dựa vào sức mạnh của mình phục hồi các vết thương cơ bản. Nhưng về phục hồi linh hồn con người...thì cậu vẫn chưa biết cách xử lý.

Trừ khi…dùng...thứ đó.

Haiz!!!

Thở dài, Lucas tâm linh trao đổi với linh hồn con rối.

“ Ngươi...linh hồn đã bị tổn thương một nửa. Theo thời gian, linh hồn không được chữa trị...sẽ dần tan biến. Mà cô gái này...con người có ba hồn bảy phách, cô gái này đã mất đi một hồn hai phách...nếu không có gì xảy ra. Sau khi tỉnh dậy, cô gái này...sẽ trở thành kẻ ngu ngốc…”

“ Cứu...cứu chủ nhân...cứu...chủ nhân…”

Có thể là do khiếm khuyết một nửa linh hồn, con rối nhỏ chỉ yếu ớt cầu xin.

Đã hỏng nhiều lắm.

Đáng tiếc.

Lucas tay đặt lên người con rối, kéo ra một sợi tơ nhỏ. Cậu cũng làm tương tự như thế, trên người Mizu.

Hai sợi tơ.

Một lớn, một nhỏ.

Là của con người, là của con rối.

Con rối nhỏ chấp nhận...dùng linh hồn của mình.

Thay thế phần bị mất...của cô gái nọ.

Hai linh hồn.

Được sát nhập vào nhau.

Cơ thể con rối nhỏ...dần dần trở về cát bụi.

Tâm linh như cảm ứng.

Cô gái nước mắt rơi…

Trong giấc mộng đêm hè...

Hoàn thành xong bước cuối, con rối nhỏ trở thành một nắm cát bụi, được Lucas thu hồi.

Lucas bế Mizu vào phòng ngủ, rồi đắp chăn lại cho cô.

Sau đó một khoảng thời gian, qua điều tra của Pluto.

Bắt đầu từ DNA của Mizu, Pluto đã phát hiện ra một vài thứ thú vị.

Mizu là con tư sinh của chủ gia tộc Tsunami với một cô gái bình thường. Sau đó, khi biết cha Mizu chỉ có ý định chơi chơi với cô, mẹ Mizu tuyệt vọng rời xa cha Mizu. Qua hai tháng, khi đang làm việc…mẹ Mizu bị ngất, qua kiểm tra cho thấy. Bà đã có Mizu, lần đầu tiên làm mẹ bà chấp nhận sự ngăn cản gây gắt của gia đình mà sinh ra Mizu. Do khó sinh nên sau khi sinh ra Mizu, bà cũng hoàn toàn nhắm mắt xuôi tay. Mizu còn nhỏ, đã bị đưa vào cô nhi viện...người đàn ông kia, trước khi mẹ Mizu mất, đã chuyển cho ông lá thư nói về Mizu...nhưng bị người vợ kế của ông dấu đi. Trong một lúc bà ta say rượu, đã lỡ miệng thốt ra về lá thư bí mật...ông đã cho người điều tra sau đó, có vẻ là do một phần cảm giác tội lỗi với đứa con gái mà mình đã bỏ rơi từ nhỏ. Cha của Mizu, cũng viết tên của cô vào danh sách chia một phần tài sản cho cô trong cuộc gặp bí mật với luật sư sau này.

Bất hạnh thay, vợ kế của ông lại thông qua máy nghe lén...cũng biết đến chồng của mình bên ngoài trước đó đã nhận đứa con gái riêng này...sau lại chuẩn bị chia cho nó một phần gia sản?

Chia cho ‘đứa dã loại’ đó một phần tài sản, đồng nghĩa với việc mất đi một phần lợi ích của bà và các con bà.

Đối với một đứa con ngoài giá thú, từ trên trời rớt xuống...bà làm sao có thể ngồi yên được chứ?

Gϊếŧ người, thì phải gϊếŧ cho gọn gàng sạch sẽ, không để lại dấu vết. Bùa chú hay ngải, cũng có thể là ‘cổ độc’ đôi khi...là thứ gϊếŧ người sạch sẽ và an toàn nhất, lại không để lại dấu vết cho kẻ khác nghi ngờ.

Bà có quen biết một thầy chuyên về bùa ngải và nguyền rủa. Sau khi bỏ ra một số tiền kha khá làm tiền cọc, bà lựa chọn cho Mizu một cái chết chậm rãi...và sạch sẽ nhất.

Bằng cách thu thập tóc và móng tay của Mizu, một phần Dạ linh ngải không dấu vết bám trên người Mizu. Nó giống như một miếng thịt thơm toàn mùi máu trong đàn cá mập. Mizu dần thu hút Dạ Ma đến bám lên người mình.

Trong tiềm thức, cô luôn mong muốn mình sẽ được xuất hiện trên màn ảnh. Dù có là người thân thiện hay tốt bụng đến đâu, chỉ cần có một phần chỗ trống trong linh hồn. Dạ Ma sẽ theo đêm tối, trong giấc ngủ...sai khiến người bị bám thân, làm những chuyện xấu miễn sao đạt được mục đích của họ.

Theo thời gian, oán khí do làm chuyện xấu...sẽ xâm nhiễm vào người bị Dạ Ma kí sinh. Họ sẽ dần bị ảo giác kéo dài, dẫn đến suy nhược cơ thể, gây ảnh hưởng đến tinh thần…kết cục...đa số những người đó.

Sẽ vô thức lựa chọn tự sát.

Giống như, đi trên đường không nhìn đèn đỏ dẫn đến tai nạn giao thông. Đi xuống cầu thang mà không nhìn bậc thang, uống thuốc quá liều, nấu ăn mà bỏ keo dán sắt vào nồi canh vv…

Hầu hết bọn họ, sẽ bị cảnh sát cho rằng.

Đó là hành vi tự sát.

Sau khi họ chết đi, linh hồn của họ sẽ là món ăn ngon của Dạ Ma.

Nếu đã biết người chủ mưu đứng đằng sau mọi chuyện…

Lucas cũng đã biết, nên xử lí ra sao chuyện này.

Qua vài ngày, có một tin khá chấn động trong giới doanh nghiệp của tập đoàn gia tộc Tsunami. Tuy chỉ là tin nội bộ, nhưng trên các báo dành riêng cho các xí nghiệp kinh doanh hình thức gia tộc. Kể về vợ kế của tập đoàn Tsunami, biến mất một cách bí ẩn.

Đó là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, độ khoảng ba mươi hay ba mươi mốt tuổi. Nhìn bên ngoài có thể sẽ không ai nghĩ rằng, vị phu nhân đáng kính này đã ngoài gần bốn mươi tuổi.

Mái tóc dài màu nâu đỏ, uốn thành từng lọn cuối đuôi tóc. Khuôn mặt đẹp cân đối, với con mắt đào hoa quyến rũ, cuối khóe mắt hơi cong lên, làm người ta thoáng cảm thấy một phần kiêu ngạo trong bà.

Vòng eo thon thả tinh tế, có vẻ người phụ nữ này rất hay chăm chỉ luyện tập thể dục.

Nói chung, đây cũng là một người phụ nữ đầy quyền lực và xinh đẹp...cứ như thế biến mất không một lời giải đáp.

Theo như người hầu kể lại, phu nhân tập đoàn Tsunami ngày hôm đó suốt cả buổi không ra khỏi phòng mình. Khi người ta lo lắng vào kiểm tra trong phòng thì…Vị phu nhân này đã mất tích một cách bí ẩn.

Trong phòng, không có dấu hiệu giằng co, đồ đạc cũng không có dấu hiệu mất mác gì. Chỉ có vị phu nhân nọ bỗng dưng biến mất, không để lại tung tích.

Camera trong nhà, cho thấy vị phu nhân này vào phòng riêng của mình tối hôm đó như mọi khi...rồi sau đó không còn gì nữa.

Bảo vệ và vệ sĩ, ở gần xung quanh căn nhà cũng không phát hiện có người khả nghi nào, ra vào nhà ngày hôm đó.

Đây quả thật, chính là một vụ mất tích bí ẩn trong phòng kín...đối với cảnh sát hay người nhà nạn nhân, cũng đều không thể lí giải được nguyên nhân hay thủ đoạn của kẻ bắt cóc.

Không thư đe dọa hay nạc danh, không tin tức đòi tiền chuộc…

Qua nhiều lần suy đoán và đặt giả thuyết, đây không phải là một vụ bắt cóc tống tiền hay gây bất lợi cho gia tộcTsunami. Đơn thuần sau nhiều lần suy nghĩ, cảnh sát cho ra kết luận...có thể đó là sự trả thù vv...nhầm về phía phu nhân.

Càng như vậy, gia chủ gia tộc Tsunami càng âm trầm sắc mặt.

Như thế kết luận, thời gian càng dài...có thể vị phu nhân này...đã hoàn toàn biến mất trên cõi đời này rồi cũng nên.

Chủ gia tộc Tsunami, chỉ lặng người đi một chút rồi cho thư kí mình chỉ thị.

Thu hồi lại các công tác điều tra và tìm kiếm, đã qua một khoảng thời gian rồi. Mà vẫn không có sự tiến triển gì.

Phu nhân ông, bề ngoài có thể trang cần mẫn hiền huệ. Nhưng chỉ ông mới biết, người đàn bà này có bao nhiêu là độc, có bao nhiêu là ác đối với kẻ khác.

Ông cũng chẳng yêu thương gì bà ta, nhưng điểm yếu của ông lại bị bà ta nắm được.

Có đôi khi, đây lại là một chuyện tốt đối với ông cũng nên.

Nói lại một chút về Mizu, sau hơn hai ngày ngủ mê mang trên giường, khi cô tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện...trong tư thế truyền nước biển.

Người trợ lý liên lạc với cô liên tục nhưng không được, cảm thấy không yên tâm. Nên người trợ lý này đến thẳng chung cư nơi Mizu đang sống. Qua nói chuyện với giám sát của khu chung cư, cô ấy cũng nhanh chóng có được chìa khóa dự trữ phòng nơi Mizu đang sống.

Thấy cô nằm trên giường với khuôn mặt tái xanh, hơi thở mỏng manh. Quả thật, khiến trợ lý của cô được một phen sợ mất mật, ba chân bốn cẳng gọi điện hô cấp cứu, đưa cô vào bệnh viện luôn.

Qua chuẩn đoán, bác sĩ cho rằng đây là do áp lực trong công việc dẫn đến chứng mất ngủ dài kì. Lại qua một khoảng thời gian không quan tâm đến sức khỏe, nên Mizu mới kiệt sức như thế. Chỉ cần ở trong bệnh viện, truyền nước biển và nghỉ ngơi ba ngày rồi sẽ ổn.

Sau, Mizu cũng không biết nguyên nhân vì sao mình ngất xỉu trên giường. Nhưng nếu không có chuyện gì thì cũng không sao là tốt rồi, bộ phim đang quay đã sắp đến hồi kết.

Một ngày bận rộn nữa lại đến, cô cũng dần quay lại với cuộc sống hằng ngày của mình.

Nhưng…có đôi khi, đâu đó trong tim cô.

Cô lại cảm thấy, hình như mình đã quên mất...một thứ gì đó rất quan trọng.

Nó khiến cô, đôi khi cảm thấy...trống rỗng trong lòng.

Ở một tiệm quần áo nọ buổi sáng sớm, trong lúc sắp xếp các Ma-nơ-canh ra chỗ trưng bày quần áo.

“ Ể? Con Ma-nơ-canh này là? Bà chủ ~ cái này mới mua sao ạ?”

“ Hả? Hả? Cái gì? Ừ ừ, sắp xếp hàng ra trưng bày đi.” Bà chủ đang trong tình trạng ngáy ngủ, ừ ừ cho có lệ rồi ngủ tiếp.

Đó là con Ma-nơ-canh hình dáng một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, độ khoảng ba mươi hay ba mươi mốt tuổi. Mái tóc dài màu nâu đỏ, uốn thành từng lọn cuối đuôi tóc. Khuôn mặt đẹp cân đối, với con mắt đào hoa quyến rũ, cuối khóe mắt hơi cong lên, làm người ta hơi thoáng cảm thấy một phần kiêu ngạo, vòng eo mười phần thon thả tinh tế.

“ Ưm, bà chủ không biết kiếm đâu ra con Ma-nơ-canh này, ở đâu mà đẹp quá. Làn da này ~ thật giống con người, mềm mềm...chậc chậc. Đẹp quá!!!” Người bán hàng nam, nhìn con Ma-cơ-nanh cười...chỉ có nam nhân mới hiểu.

Xong việc trưng bày, khi người bán hàng kia đi tiếp khách hàng xem áo quần.

Trong l*иg kính, có con Ma-nơ-canh nọ ánh mắt nhìn chằm chằm vào một góc nào đó. Khi có vị khách hàng đi ngang qua chỗ nó...

Cảm giác như...có người đang nhìn trộm, quan sát mình...khiến cho những người khách hàng...thập phần hoảng sợ.

Sau đó, do nhiều khách hàng ý kiến, khiến cho bà chủ nơi shop quần áo đó mang cất con Ma-nơ-canh nọ vào kho.

Lâu dần, nó cũng bị người lãng quên.

Đâu đó về sau, khi người ta phát hiện ra nó.

Nó bên trong...chỉ còn lại...vài mảnh xương khô.

Còn riêng kẻ ám ngải kia...Lucas đã cho hắn một vé đặc biệt về với Tử thần ôm ấp. Những kẻ chơi thứ này, hầu hết kết cục...đều khó có thể nói được ra sao.

Chỉ biết là được...không cần nói ra.

Ở một nơi khác.

“ Cạch.…”

Trong căn phòng nhỏ trên gác, bóng lưng một cậu bé đang đặt một con cờ trên bàn cờ vây, một cách chăm chú.

Ánh mắt cậu bé đó, rất sáng...gần như đang nhìn vào một nơi nào đó trên thế gian này.

“ Đúng là con rối sư...cách trả thù...thật đặc biệt…”

Thời gian...cũng đã không còn lại bao nhiêu nữa.

Tác giả: ✧๖ۣۜQuí Tộc Noblesse๖ۣۜ✧

------Cuối chương ai tốt bụng thì ủng hộ cho Tác NP, Kim Đậu, vote 10, hay gì cũng được!!! Ta rất cảm ơn nhiều!!!------