Khoảng cách giữa hai người cũng đã thu hẹp lại gần nhau hơn rất nhiều. Ai ai cũng không nói gì, chỉ cần nhìn những gì họ làm cho nhau là cũng đã hiểu rõ tâm ý của nhau rồi. Chưa kể Hazano đã thích Hanabi từ cái nhìn đầu tiên, nên tình cảm của cả hai người rất nhanh chóng được xác định.
Anh nghe Hanabi kể rằng, mới đầu muốn từ con rối có thể biến hóa thành một con người...thì cần hấp thu sinh khí từ người lúc sống, sẽ dần dần chuyển hóa thành con người hoàn toàn.
Nếu đặt con rối ở một nơi có quá nhiều người, thì sẽ tăng nhanh tỉ lệ trở thành người rất cao. Nhưng đồng thời, nơi nhiều người nhiều cảm xúc trộn lẫn, dễ ảnh hưởng đến tâm trí của con rối, làm cho con rối tính cách thay đổi thất thường, dễ vặn vẹo, biếи ŧɦái và trở nên độc ác. Do những suy nghĩ tiêu cực của con người ảnh hưởng đến chúng.
Mới đầu khi Hazano mang Hanabi về, thì cũng không cần ôm ấp quá gần gũi với con rối. Vì theo bản năng, Hanabi con rối sẽ muốn hút nhiều sinh khí hơn từ anh, nếu anh gần gũi với cô lúc đó.
Cô đã cố gắng nói chuyện với anh trong giấc mơ, nhưng vẫn chậm một bước. Làm Hazano vẫn bị ảnh hưởng đến sức khỏe, khi bị Hanabi hút đi một phần sinh khí.
Nghe Hanabi giải thích đầu đuôi nguyên nhân vì sao cô có thể trở thành người, Hazano hoàn toàn biểu thị “không sao cả”. Có thể giúp Hanabi dần dần trở thành một con người thật sự, anh rất sẵn lòng.
Bây giờ nghĩ lại, những đứa bạn cùng chung khóa học với anh nói rất đúng. Có người yêu rồi, cảm thấy thứ gì cũng thay đổi, uống coffee nếu có mặt người mình thích sẽ ngon miệng hơn. Anh thậm chí, lượng cơm hằng ngày cũng có thể xơi nhiều hơn một tô cơm. Bình thường anh ăn rất ít...từ khi có Hanabi, bữa ăn hằng ngày đều rất phong phú và rất ấm áp. Hazano cảm thấy rất may mắn khi mình đã cố gắng thay đổi bản thân, tìm đến cửa tiệm “Nhân duyên con rối” đó, có lẽ quyết định của anh khi thực hiện nó, là điều đúng đắn nhất anh từng làm trong 23 năm sống đến nay.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, hơn hai tháng sau Hanabi cũng dần có thể trở thành người lâu hơn trước. Bây giờ, buổi sáng cũng có thể hóa hình cùng Hazano đi chơi công viên, xem phim và đi tham gia lễ hội…
Hộp bento (cơm hộp kiểu Nhật Bản)ba tầng, nhiều mùi vị do Hanabi làm cho anh rất ngon. Cả hai đều cùng nhau ngắm hoa Anh đào, vừa thưởng thức món ăn. Riêng Hazano cảm thấy rằng, có lẽ...còn có thứ còn xinh đẹp hơn là hoa Anh đào đang ở trước mặt anh. Người con gái dịu dàng, xinh đẹp lại đảm đang như thế là của anh. Hazano rất hạnh phúc, với những gì anh đang có, nếu có thể...anh muốn bảo vệ hạnh phúc nhỏ nho này của mình.
Họ có với nhau rất nhiều kỉ niệm đẹp, Hazano cùng Hanabi ngày càng quen dần hình bóng của đối phương xuất hiện trong cuộc sống của mình. Và Kanabe cũng rất thích trêu chọc bọn họ, làm độc thân cẩu như cậu đây, rất ghét bọn họ thả tim bay xung quanh phòng, không khí lúc nào cũng toàn màu phấn hồng bay bay phất phới.
Nghe nói vậy, Hazano cùng Hanabi cũng rất ngượng ngùng, nhưng cũng suy nghĩ kĩ lại thì thấy hơi có lí. Vào một ngày đẹp trời, Hazano tuyên bố sẽ mướn phòng trọ ở bên ngoài, để hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp.
“Phụt!!!”
Thật không mặt mũi, Kanabe tại chỗ cho Hazano một cái cuồng phun Coca lên mặt anh.
Uy uy, cậu đây cũng chỉ mới làm quen việc Hanabi trở thành người thôi, bây giờ lại chuẩn bị tiếp nhận chuyện...con rối cũng có thể trở thành vợ chồng à?
Đôi lúc Kanabe thật muốn bổ đầu Hazano ra xem thử, trong đó chứa cái quỉ gì mà khẩu vị đại như thế, mà tên này còn có thể chấp nhận được.
Thế nhưng, thời điểm khi lúc ta thả lỏng nhất lại là lúc rắc rối lại ập đến.
Một cuộc điện thoại dành cho Kanabe, bắt đầu thay đổi mọi thứ.
Người tính không bằng trời tính. Vào một đêm trăng thanh gió mát, khi Hazano đang làm thêm buổi tối ở cửa hàng 24/7.
“ Tiểu tử, trên người của ngươi có mùi của yêu quái. Nếu cứ để yên như thế, ngươi sẽ bị nó hút hết sinh khí mà chết đấy.” Một lão đạo sĩ ăn mặc bộ quần áo lạ kì, cũ kĩ. Đôi mắt nheo lại, chăm chú nhìn Hazano quát.
Bỏ qua những lời đó của tên đạo sĩ kia, Hazano không thèm lên tiếng để ý, anh vẫn tiếp tục làm công việc làm thêm buổi tối của mình bình thường.
Nhưng Hazano không ngờ rằng, lão đạo sĩ ấy đã nhắm đến anh như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, quyết không bỏ cuộc.
Hằng ngày lão đều theo dõi anh, ở chỗ làm thêm, bên ngoài trường học, thậm chí là chỗ kí túc xá anh đang ở...cũng có thấp thoáng bóng dáng của tên đạo sĩ đó.
Kế hoạch dọn ra ngoài phá sản, ở khu vực kí túc xá của nhà trường mà lão cũng còn lém phém đến gần được, thì lúc dọn ra ngoài...hoàn toàn không ổn chút nào. Sẽ không ai đi chú ý dùm Hazano hoàn cảnh xung quanh. Anh đành cắn răng, nhờ vả Kanabe giúp anh trông chừng con rối, anh sẽ tranh thủ đánh lạc hướng lão ta.
Kế hoạch diễn ra tương đối hoàn hảo đến Hazano cũng không ngờ đến.
Nhưng…
Đáng tiếc.
Nhìn trước mắt, Kanabe đang ngồi tay vuốt ve tóc con rối Hanabi.
Hazano hoàn toàn không ngờ đến, mọi chuyện đều là do Kanabe sắp đặt.
Cậu đang trên đường trở lại kí túc xá, thì bị chụp thuốc mê mang lên xe. Lúc tỉnh lại thì đã ở một cao ốc cũ bỏ hoang rồi.
“ Hazano a Hazano, sao nhìn cậu giống như sắp gϊếŧ tôi thế?” Ngồi trên ghế, Kanabe hai tay ôm lấy Hanabi, ánh mắt khıêυ khí©h nhìn Hazano châm chọc.
“ Cậu đang làm gì thế Kanabe. Tại sao cậu lại làm như thế?” Hazano ánh mắt sung huyết đỏ lên, không tin được hoàn cảnh trước mắt của mình.
“ Như những gì cậu đã thấy, tôi rất thích con rối Hanabi này. Nhưng có vẻ...nó lại rất yêu mến cậu...vì thế tôi bỗng dưng nghĩ ra...nếu gϊếŧ chết cậu ở đây. Biết đâu được Hanabi sẽ không còn nhớ thương gì về cậu nữa và...rồi tôi, sẽ chăm sóc cho Hanabi sau này. Biết đâu được, Hanabi sẽ thích tôi hơn cậu thì sao. Tôi giàu có, tôi đẹp trai, lại biết chiều chuộng con gái...Hanabi sao lại không thích tôi cơ chứ?” Vừa nói Kanabe vừa dùng ngón tay vuốt ve gò má con rối Hanabi, ánh mắt dịu dàng. Khi nhìn sang Hazano thì ánh mắt Kanabe đã thay đổi, khuôn mặt cậu ta trầm xuống, lạnh tanh nói.
“ Không, Kanabe tớ biết cậu không phải là người như thế. Chuyện gì xảy đã ra vậy? Cậu đang đùa đúng không Kanabe?” Hazano ánh mắt trầm tĩnh, tin tưởng nhìn thẳng vào ánh mắt Kanabe.
“ Cậu thật sự nghĩ là tớ đang đùa à? Tình cảm con người, là thứ dễ thay đổi nhất...” Móc từ trong túi áo ra khẩu súng, Kanabe hướng nòng súng về phía Hazano, ánh mắt đạm bạc.
“ Cậu…cậu...Đây chỉ là súng giả thôi đúng không?” Hazano ánh mắt vẫn không bỏ, nói.
Anh tin tưởng Kanabe không phải là người như thế, đây là chuyện gì xảy ra.
“ Đoàng.”
Tiếng súng vang lên, làm cho một tia may mắn trong lòng của Hazano cũng vỡ vụn theo.
Đây là súng thật.
“ Giờ nói lại, tớ sẽ đưa cho cậu 100 triệu Yên. Cầm lấy tiền rồi cút đi đi, còn nếu không thì đừng trách tớ, dù sao cũng đã ở chung với cậu hơn 3 năm rồi. Nên tớ mới nhẹ nhàng đưa tiền cho cậu, còn bình thường thì...tớ thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề hơn là trao đổi như thế này. Cậu cũng biết, tớ hay ra ngoài vào ban đêm thường xuyên đúng không? Nói thật cho cậu biết...tớ là con trai của trùm Mafia Nhật Bản. Tớ cũng hay đi ra làm vài vụ giao dịch và chém gϊếŧ các bang phái khác. Hazano, cảm ơn cậu trong khoảng thời gian qua đã sống chung với tớ. Và giờ, hãy cầm lấy 100 triệu và ra nước ngoài sinh sống đi. Nhiêu đó, đủ để cậu mở một tiệm coffee nhỏ ở nước ngoài đấy. Đừng quay về Nhật Bản nữa.”
Kanabe vừa nói vừa mang ra hai chiếc vali đen, đặt trên bàn. Cậu ta cũng mở hai chiếc vali ra, cho Hazano xem thử tiền ở bên trong.
Không khí lâm vào sự trầm mặt đáng sợ.
Ai cũng không dám lên tiếng quấy rầy cuộc đàm phán này.
“ Xin lỗi, Kanabe! Tớ không thể làm được điều mà cậu yêu cầu. Tớ yêu Hanabi! Và tớ không chấp nhận giao Hanabi cho bất cứ ai hết. Đó là câu trả lời của tớ.” Hazano ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thật ấm áp với Kanabe.
“ Hazano...cậu…Ngu ngốc!!!” Kanabe hoàn toàn sững sờ trước câu trả lời của Hazano.
Ánh sáng mạnh mẽ phát ra từ con rối Hanabi, làm cho Kanabe không nhịn được che lại đôi mắt của mình.
Những người xung quanh cũng cùng giống như cậu, đều lấy tay che lại đôi mắt của mình.
Khi ánh sáng biến mất, con rối Hanabi đã gỡ ra dây buộc xung quanh Hazano, cả hai đều tính chạy về phía nơi cầu thang.
“ Đoàng….đoàng…”
Kanabe nhanh chóng bắn một loạt đạn ép về phía Hazano và Hanabi, dẫn họ càng lúc hướng về phía nơi cao cao của tòa nhà cao ốc.
“ Đây là điều mà cậu muốn à? Hazano!” Vẫn tư thế giơ cao nòng súng hướng về phía hai người đang đứng. Kanabe sắc mặt chìm xuồng, ẩn ẩn phát ra sát khí nói.
Ôm lấy Hanabi, Hazano nhìn xuống bên dưới.
Quá cao.
Nếu nhảy xuống, chắc chắn sẽ tử vong.
Nhìn lại trong lòng mình Hanabi, Hazano cảm thấy muốn khóc. Hạnh phúc trôi qua quá nhanh, anh không bảo vệ được em ấy...càng không thể bảo vệ được mình. Tay anh run lên. Ôm lấy Hanabi càng chặt.
Nếu anh trao Hanabi cho Kanabe, anh không nghĩ mình sẽ sống nổi. Nếu Hanabi chết...anh cũng sẽ không sống một mình.
Nhìn hai người phía trước mắt, vẫn nhìn nhau chằm chằm không để ý đến xung quanh. Kanabe sắc mặt giấu trong bóng tối, âm trầm bất định.
“ Đoàng!!!”
“ Cẩn thận!!!”
“ Nếu đã không thuộc về ta, thì ta sẽ hủy diệt nó. Chết đi! Hazano!!!”
Kanabe bắn viên đạn vào dưới chân Hazano, lúc Hazano la lên “cẩn thận” thì nhanh tay đẩy cả hai người xuống phía dưới tòa nhà.
Thế giới trở về im lặng….
Sau một lúc, Kanabe bỗng nhiên quay đầu lại, hướng về một người áo đen trong đó nói.
“ Gọi điện cho phụ thân ta, nói rằng cuộc đàm phán đã thất bại. Cả hai đã được xử lý.”
Lúc tất cả những người còn lại đều đã đi hết.
Kanabe chỉ nhìn về hướng ánh trăng phía trên cao.
Rồi nở một nụ cười khó hiểu.
Ra đây là lựa chọn của cậu sao?
Hazano!!!
Tạm biệt nhá! Hazano….
Tác giả: ✧๖ۣۜQuí Tộc Noblesse๖ۣۜ✧
-----------Cuối chương ai tốt bụng thì ủng hộ cho Tác NP, Kim Đậu, vote 10, hay gì cũng được!!! Ta rất cảm ơn nhiều!!!----------