Chương 34: Fujiwarano Sai khóc. Hikaru khϊếp sợ!

Trên đường trở về nhà, Shindou Hikaru cứ cảm thấy canh cánh trong lòng. Mặc dù phút cuối cùng là cậu chiến thắng, nhưng nó lại không có cảm giác vui sướиɠ gì trong cậu. Đây không phải là chiến thắng của cậu. Hình bóng mà Akira Touya đang theo đuổi là của Fujiwarano Sai, hai người bọn họ….đang chiến đấu, ở một đẳng cấp cao hơn cậu rất nhiều.

À không, phải là...ba người mới đúng.

Lucas cũng là một trong số những người đó...cờ vây thật sự là thú vị đến như vậy sao?

Cậu cũng muốn bước chân vào nó…

Muốn tự tay mình cầm lấy quân cờ…

Và cậu sẽ, đứng trước mặt Akira Touya mà nói rằng!

“Tôi bây giờ đã có thể bắt kịp bước chân của cậu rồi. Tên của tôi là...Hikaru...Shindou Hikaru. Và tôi sẽ người đánh bại cậu!!!”

“ Uy. Làm gì mà đứng như trời trồng giữa đường thế Hikaru?” Lucas buồn cười, vỗ vỗ vai Shindou Hikaru nói.

“ A.”

“ Ha ha, mình đang suy nghĩ vài thứ Lucas…”

“ Hửm. Thứ gì?”

“ Liệu chúng ta có quá đáng quá không? Khi liên tục đả kích Akira Touya như thế?” Giọng buồn buồn, Shindou Hikaru mặt hơi cúi xuống mặt đất nói.

“ Cậu nghĩ Akira Touya có yếu đuối, kém cỏi như vậy à?”

“ Không. Không phải, tớ không có ý nghĩ như thế.”

“ Vậy thì cậu hãy thử tin tưởng là cậu ấy sẽ vượt qua được chấn động lần này đi Hikaru. Theo tớ thấy, cậu ta chỉ hơi sốc một chút mà thôi...quan trọng là. Nếu cậu ta vượt qua được lần này...chúng ta sẽ khá phiền phức đấy.”

“ Tại sao?” Shindou Hikaru mặt ngốc nghếch hỏi.

“ Haiz. Cậu nếu bị một đứa trẻ cùng tuổi, đánh bại trong một lĩnh vực mà cậu am hiểu thì cậu sẽ thế nào?”

“ Ưʍ. Tớ sẽ rèn luyện nhiều hơn nữa, để đánh bại lại cậu ta…”

“ Là nó đó.”

“ Hả? Không…không phải chứ?”

“ Chính là nó đó. Hiểu chưa, đồ ngốc!”

“ Tớ...tớ…” Shindou Hikaru hoàn toàn bối rối, vì cậu biết trình độ cờ của mình còn thua cả mèo ba chân thì lấy gì mà đấu lại Akira Touya.

“ Haiz, sao cậu không nhờ Fujiwarano Sai giúp cậu hiểu thêm về cờ vây? Anh ta không phải là người đã từng dạy cờ cho thành chủ đấy sao? Thứ gì cũng phải từ từ, biết căn bản rồi đăng ký ở viện cờ học cách đánh cờ...nhưng tớ nghĩ. Trước tiên, cậu phải học cách cầm được quân cờ bằng hai ngón tay trước cái đã.”

“ Đúng rồi, tớ sẽ nhờ Sai giúp đỡ tớ hiểu thêm về cờ vây…”

“ Hikaru!!” Giọng Fujiwarano Sai hoảng hốt la lên.

“ Không đúng. Lucas...cậu...cậu….ưm” Như lấy lại tinh thần, Shindou Hikaru kinh hoảng la lên.

Rồi bị Lucas bịt miệng lại, kèm thêm cái “cóc đầu” yêu thương.

“ Cốp.”

“ Ngu ngốc, đây là giữa đường giữa phố, la cái gì mà la. Đi theo tớ.”

“ Nga, nga. Đau quá!” Hai tay ôm đầu, Shindou Hikaru ánh mắt u oán nhìn qua Lucas.

“ Đi.”

“ Rồi, rồi đến liền.”

Cả hai cùng đi về hướng cửa hàng của Lucas.

“ Nắm lấy tay tớ. Fujiwarano Sai, anh nắm tay bên này. ” Lucas chìa tay ra cho Shindou Hikaru và Fujiwarano Sai.

“ Nhưng...anh là hồn ma. Sao có thể nắm được tay con người…Hả?” Fujiwarano Sai vẫn đang buồn bực nói, nhưng bỗng cảm thấy có ai đó đang kéo ống tay áo của mình.

Và...

Cả ba cùng đi qua kết giới ở ngõ hẻm cụt.

“ Hả? Đây là…đâu?” Shindou Hikaru dụi dụi con mắt nhìn ngó xung quanh.

Rõ ràng lúc nãy cậu nhìn thấy là con hẻm cụt mà, sao nhoáng một cái thành nơi khác thế này?

( Main không muốn lộ ra bí mật, nhà của mình cũng đi thông qua được cửa hàng.)

“...????” Fujiwarano Sai thì đang trong tình trạng đơ não, đứng hình. Chết trân, nhìn chòng chọc trước mắt mình là nơi nào.

Đập vào mắt Shindou Hikaru và Fujiwarano Sai là phong cách một cửa hàng cổ kính làm bằng gỗ thông đỏ, với gam màu nâu là chủ đạo xung quanh, màu đỏ của cặp đèn l*иg treo hai bên, của tấm biển hiệu “Nhân duyên con rối” bốn chữ mạ vàng trên nền gỗ. Thềm cỏ nhân tạo xanh mát, sáng sủa càng làm nổi bật cho cửa hàng, thêm phong cách ấm áp và cổ kính.

( Buổi sáng, phong cảnh cửa hàng sẽ có một cảm giác khác. Còn lúc Senki tử thần đến là lúc chiều tối, thì cửa hàng sẽ có một cảnh tượng kì bí khác.)

“ Leng keng!”

“ Đã về đến.” Lucas

“ Xin lỗi đã làm phiền” x 2

Shindou Hikaru và Fujiwarano Sai cùng nói.

“ Kính chào quí khách.” x2

Tiếng của Kuro và Shiro lịch sự đáp lại hai người.

“ Cậu chủ đã về.” x2

Cả hai, cùng đáp lại lời của Lucas.

Thấy Lucas dẫn một người một ma về, Shiro và Kuro đều ngầm hiểu là bạn của Lucas cũng đến chung, ắt hẳn là có chuyện gì đó. Cả hai đều rất hiểu chuyện và tiếp tục trở lại với công việc của riêng mình.

Shiro đi chuẩn bị cho hai vị khách trà và bánh ngọt.

( Ở cửa hàng của Lucas, một khi bước vào. Linh hồn cũng giống như con người, có thể đi đứng, đυ.ng chạm hay ăn uống bình thường như con người. Tất nhiên, các giác quan khác cũng sẽ giống như một người bình thường, chỉ khác họ cũng có thể lơ lửng cách mặt đất một quảng nhỏ, nếu muốn…)

“ Oa oa oa. Anh có thể đi được nè” Từng bước, cảm nhận dưới chân nền đất chân thật. Fujiwarano Sai mừng như muốn khóc.

Đã bao lâu rồi, anh không được giống như một con người. Có thể đi, có thể chạm, có thể nếm đến mùi vị của thức ăn?

Có lẽ đã rất lâu rồi. Anh đã quên đi chúng như thế nào.

Thật hạnh phúc!

“ Ngồi chỗ nào cũng được. Ngồi đi.” Chỉ vào một sofa gần đó, Lucas đi thay quần áo.

“ Ưʍ.”

Một bên Kuro, bỗng nhớ ra cái gì đó. Len lén ghé vào tai Lucas mà nói.

Ra là trong lúc cậu đi vắng, có một người phụ nữ đã ghé qua cửa hàng này. Và một con rối nữa, đã được người này nhận lấy.

Nhìn lại vị trí trống trong tủ, Lucas cũng không biết kết quả ra sao. Nhưng nếu là người có duyên với cửa hàng của cậu, thì coi như là tùy duyên vậy.

Giống như tên của cửa hàng “ Duyên phận con rối “.

---------

Con nít thường hay hiếu kì, đặc biệt là với những thứ mà mình chưa bao giờ thấy.

Hiếu kì nhìn đông, nhìn tây. Đặc biệt, khi Shindou Hikaru thấy trọn vẹn tủ trưng bày 8 con rối bên trong…

Thật đẹp!

Cậu ngay lập tức bị thu hút bởi chúng...hoàn mỹ, rực rỡ, điềm đạm, đáng yêu, xinh đẹp và có một chút gì đó gọi là...u buồn.

Không biết tại sao, Shindou Hikaru có thể cảm nhận được trong những con búp bê được trưng bày trong l*иg kính này. Chúng tựa như đang chờ đợi cái gì đó...chúng u buồn là bởi vì vẫn chưa gặp được người chúng muốn gặp…

Đợi chờ là một thứ gì đó...rất nhạt nhẽo. Đối với chúng.

Bỗng nhìn thấy cái gì đó. Khiến ánh mắt của Shindou Hikaru hoàn toàn mở lớn lên hết cỡ, như thấy được điều gì đó không thể tin nổi.

Còn có, một bên khi đã chơi đủ, Fujiwarano Sai cũng yên tĩnh lại và đi xung quanh quan sát căn phòng này. Anh cũng chú ý đến những con rối, trong cửa hàng, với ánh mắt của một quí tộc thời Heian cổ xưa, anh cũng đã từng thấy rất nhiều thứ đồ cổ quí báu khác nhau, cũng như các tác phẩm nghệ thuật đặc biệt. Nhưng khi nhìn thấy những con rối này, Fujiwarano Sai cũng phải chặc lưỡi mà nghĩ những con rối trong l*иg kính này thật xinh đẹp.

Càng xem anh càng cảm thấy khϊếp sợ...

Mỗi một con rối mang trong mình một vẻ đẹp khác nhau, từ độ tinh xảo trong từng nét khắc đến từng bộ quần áo mà chúng đang mặc, đều cực kỳ xa xỉ. Hoàn toàn, đều được làm từ thủ công bằng tay.

Cái làm cho Fujiwarano Sai chú ý, chính là đôi mắt của chúng. Đặc biệt không ngoa khi người ta nói, con mắt là cửa sổ của tâm hồn, là thứ đẹp đẽ nhất trên cơ thể con người. Đối với một người thợ làm rối bậc thầy, con mắt cũng là thứ khó có thể diễn tả và làm ra được nhất.

Nhưng ở đây, Fujiwarano Sai có thể thấy được...mỗi con rối đều có một thần thái khác nhau trong mỗi con mắt. Lạnh lùng, kiêu ngạo, điềm đạm, dịu dàng, ấm áp...Chúng đều thể hiện hoàn mỹ trong từng con rối, điều đó không còn đơn giản chỉ là một đồ vật nữa. Nó đã thoát ly ra khỏi phạm trù của một đồ vật, những con rối ở đây...đều đang sống.

Chúng đang sống…

Vì là một linh hồn, nên Fujiwarano Sai rất mẫn cảm đối với sự sống. Anh cảm nhận được, những con rối trong l*иg kính này đang sống, chúng có linh hồn. Nhưng vẫn chưa được hoàn mỹ...những con rối này vẫn chưa thể chính thức…trở thành một con người.

Anh thấy Shindou Hikaru có những biểu hiện rất kì lạ, khi nhìn đến con rối cuối cùng ở dãy trên cùng.

( Chỗ sofa mà Shindou Hikaru ngồi là ở gần cuối dãy trưng bày, nên Shindou Hikaru xem theo thứ tự. Từ cuối dãy trở lên.)

Hiếu kì, Fujiwarano Sai cũng lại gần xem thử...

Mái tóc dài màu tím, gần chạm đến gót chân. Mặc trên người bộ Kimono trắng với quần màu đen bên trong, trên đầu đội một chiếc mũ cao cao khá kì lạ, màu đen. Anh ta đang cầm trên tay một cây quạt giấy, che khuất đi khuôn mặt của mình, chỉ để lộ ra một đôi mắt tím tĩnh lặng như mặt hồ.

Trong khoảng khắc ấy, Fujiwarano Sai không tự chủ được...chảy nước mắt.

Còn Shindou Hikaru…

Biểu cảm hiện tại trên khuôn mặt của cậu lúc này…chỉ có 2 chữ…Khϊếp sợ!!!

Bởi vì, con rối cuối cùng này...chính là…

Fujiwarano Sai!!!

Tác giả: ✧๖ۣۜQuí Tộc Noblesse๖ۣۜ✧

-----------Cuối chương ai tốt bụng thì ủng hộ cho Tác NP, Kim Đậu, vote 10, hay gì cũng được!!! Ta rất cảm ơn nhiều!!!----------

Mong rằng sẽ có nhiều Bác đọc bộ truyện này gửi cho Tác ta những bình luận để tham khảo thêm. Được trao đổi, nói chuyện với các Bác là điều khiến ta vui nhất. Đừng quá im lặng, hay chỉ đọc không!!! Một lời cổ vũ, cũng là động lực và nguyên liệu=> Tiếp sức ta viết tiếp!!!