Một quí công tử cao quý, ung dung tóc trắng ra đời.
Rời đi nơi này, Kaneki Ken né tránh con người và Ghoul trên đường bắt gặp, cậu đi đến chỗ cao hơn để tiện quan sát nơi này là phân khu nào.
Đã đi qua quá lâu, Kaneki Ken cậu cũng đã quên đi mất khá nhiều thứ ở cái thế giới này.
Không có gì xảy ra, Kaneki Ken lên đến sân thượng rồi nhìn thấy Touka đang bị một tên Ghoul trẻ tuổi... đè ra đánh hăng say.
Bang.
Một chân đá bay tên Ghoul trẻ tuổi kia ra, Kaneki Ken tay đỡ lên Touka.
" Không sao chứ, Touka."
" Giọng nói này… là Kaneki. Là Kaneki Ken, phải không?"
Touka không dám tin tưởng vào mắt của cô rằng, thân ảnh cao lớn có khí phách kia… rõ ràng một chút cũng không giống với Kaneki Ken.
Nhưng giọng nói kia, một chút cũng không có gì thay đổi.
Rõ ràng, đó chính là Kaneki Ken.
Một Kaneki Ken, mà cô chưa từng có quen biết trước đây.
Là có chuyện gì đã xảy ra, mà chỉ trong vài ngày không gặp… tóc của cậu sao lại bạc trắng hết cả rồi?
(Lúc chưa bị Jason bắt cóc, Kaneki Ken kia tóc vẫn là màu đen ngốc ngốc nha. Bị hắn tra tấn đến sắp hỏng mất rồi, nên tóc Kaneki Ken mới biến bạch đến như vậy.)
" Tên ẻo lả tóc trắng kia, đừng có mà coi thường tao, chỉ vì mới đánh được một cú bất ngờ." Ayato em trai của Touka, ánh mắt phức tạp nhìn vào Kaneki Ken uy hϊếp nói.
" Ayato nè, Kagune của cậu tốn năng lượng trong những trận chiến tầm xa. Nếu như cậu oanh tạc mọi thứ nơi đây, thì rất có khả năng là mọi đòn đánh của cậu, đều sẽ làm ta cảm thấy là có chút ít phiền phức ở đây. Nhưng nếu cậu, chỉ bằng một nhát chém thì có lẽ sẽ gây ra vết thương không đủ. Nhìn xung quanh đi, không phải chỗ này là khá hẹp hay sao?" Kaneki Ken nghiêng nghiêng đầu, chỉ ngón tay một vòng xung quanh.
Khi Ayato vẻ mặt nghi ngờ vừa buông lỏng ra lực chú ý, Kaneki Ken cũng đã áp sát lại gần Ayato. Một chân đá ngay bụng, rồi nhanh chóng điều chỉnh thế đứng rồi vung chân lên, đạp xuống lưng Ayato cùng với mặt đất thân mật tiếp xúc.
Kĩ thuật sử dụng đòn móc chân Taekwondo, được Kaneki Ken áp dụng thành thạo… Ayato cả người đều buồn bực, nằm trên mặt đất.
" Cậu và Touka là chị em với nhau. Mà đã là chị em… thì không nên đánh nhau mới đúng." Kaneki Ken không có quá nhiều cảm xúc, mà cùng Ayato nói chuyện với nhau để giảm bớt xấu hổ.
" Tên khốn nhà ngươi!!!" Ayato vừa tính bức ra khỏi chân của Kaneki Ken.
Thì ngay lập tức, lại bị Kaneki Ken ánh mắt nhẹ liếc nhìn xuống chăm chú đến dọa sợ.
Đó là ánh mắt như thế nào?
"Là phải biết ngoan ngoãn nghe chưa… bằng không là gϊếŧ ngươi nha."
Đúng thế, chính là ánh mắt đó.
Thật quá là dọa… Ghoul đi.
Hắn ta (Kaneki Ken) trong ngoài biểu hiện trên khuôn mặt… thật không có chút nào là giống nhau như thế cả.
Phải nói là gì nhỉ?
Là trong ngoài không đồng nhất đi…?
Khuôn mặt vẫn là như thế ấm áp cười, nhưng ánh mắt một chút ý cười cũng không có.
" Nè, nói cho tui biết… bí mật của cậu đi, Ayato- kun?" Kaneki Ken nhẹ quì một chân xuống, tiếp xúc gần đến Ayato.
" Bí mật của tao? Cái quái gì!! Tao chả hiểu là mày đang nói gì cả." Ayato tròng mắt bên trong co rụt lại sợ hãi, mà nhìn vào Kaneki Ken dè chừng.
"Ô, thật không?! Cậu nha, là không muốn để cho Touka bị gϊếŧ sao?" Kaneki Ken ánh mắt lạnh băng một tan rã, tay lớn khẽ xoa xoa đầu của Ayato.
Vừa mới còn cùng Ayato đánh một trận Kaneki Ken, hiện tại đã biết thực lực của Ayato đủ để gϊếŧ chết Touka. Nhưng rõ ràng cậu ta, chỉ muốn cảnh cáo Touka… rời xa khỏi cây Aogiri.
Bị một chân Kaneki Ken đè lại, Ayato khuôn mặt ngốc ra.
Con mẹ nó, cái tên này vừa rồi ánh mắt còn như muốn gϊếŧ người. Giờ chưa đến một nốt nhạc, lại chuyển biến thành nhà bên ấm áp ca ca?
Ngươi sao không trời cao đi a uy.
Thằng tâm thần phân liệt, đa nhân cách...
Ayato khóe mắt giật giật, lập tức muốn cãi lại.
Kaneki Ken bỗng nhiên nhìn đến Touka bị đánh bầm dập bên kia…
Có chút buồn bực Kaneki Ken, nhìn dưới chân Ayato… có chút gì đó ngứa mắt.
Có lẽ, cậu nên thay thế Touka dạy dỗ một tí Ayato… không cần nhiều lắm.
Một cái thừa sống bán chết là được.
" Ừm, cứ như thế đi." Kaneki Ken gật gật đầu mà làm ra quyết định, lúc nhìn về phía Ayato, Kaneki Ken càng cười rộ lên ấm áp.
" Cái gì, mà cứ như thế đi?Tên điên này!! Ngươi lại tính làm cái gì chuyện xấu a?!" Ayato lấy tay phía sau chống đỡ, bật người tung lên như con cá chép lộn ngược trên không.
" Từ từ đã nào." Kaneki Ken tay lập tức nắm lấy Ayato cổ áo.
Ặc!!!
Bỏ tay… ra. Siết cổ chặt quá… ta không thở nổi.
Ayato tay lại cái không ngừng đập đập vào người Kaneki Ken, ý đồ để tên này thả nhẹ tay ra khỏi cổ áo của mình.
" Cho dù là không muốn Touka bị cây Aogiri chú ý, nhưng bị chính em trai của mình đập tơi tả như thế… cũng là thật quá đáng nha, Ayato- kun. Thôi thì, ta đây dạy dỗ cậu cách cư xử sao cho đúng mực nha. An tâm, chỉ là đánh cậu một trận thừa sống bán chết thôi." Ánh mắt sáng lên nhìn Ayato chăm chú, Kaneki Ken cười nói nhẹ nhàng mà giải thích lên.
Chỉ có Ayato, dự cảm xấu ngày càng cường liệt… nhìn Kaneki Ken ánh mắt, lại bắt đầu không khống chế được mà run lên nhè nhẹ.
" Đừng nhìn ta, với ánh mắt như thế lỡ ta tay run lên, đánh nát nhiều hơn số xương cốt đã dự định, thì đúng là mệt lắm đó. Ayato- kun nè, định nghĩa của thừa sống bán chết là gì? Theo như ta nghĩ, có lẽ là "bị gϊếŧ một nửa" nếu ta cho rằng hủy hoại hết số xương cốt trên thân thể, là định nghĩa với "chết hoàn toàn". Vậy chỉ là một nửa nói chúng ta có lẽ chỉ cần "một nửa" thôi là được rồi nhỉ?"
Càng nhẹ nhàng giải thích ý định của mình, Kaneki Ken được như ý nguyện thấy Ayato, ánh mắt kinh tủng nhìn Kaneki Ken cậu như đang nhìn, một kẻ điên vừa mới từ tâm thần bệnh viện chạy ra.
Răng rắc ~
Tiếng xương cốt bị chia lìa, đứt gãy vang lên.
Bặc -- cờ rắc ~
Ayato còn chưa kịp hét to lên, thì Kaneki Ken cũng đã thuần thục mà, tá rớt hàm dưới của cậu rồi.
Không thể hét lên để giải tỏa cơn đau, từng tiếng "ô ô" tuyệt vọng vang lên, kèm theo trong đó tiếng xương cốt nát vụn… vang lên khá có tiết tấu.
“Nhân thể cùng sở hữu tổng cộng 206 khối cốt cách, chia làm xương sọ, thân thể cốt cùng tứ chi cốt là 3 cái đại bộ phận. Trong đó, có xương sọ là 29 khối, thân thể cốt khoảng 51 khối, tứ chi cốt là 126 khối. Như thế, chúng ta bắt đầu từ các chi trước nha. An tâm, đánh gãy xong 103 khối cốt cách của cậu, ta cũng sẽ ngừng tay lại.” Có thể vừa nói cười như thường Kaneki Ken, tay không chút ngừng lại mà hạ xuống… tá rớt từng cái lại từng cái xương cốt của Ayato.
Kaneki Ken tối nay, chắc chắn sẽ để lại cho Ayato em trai của Touka, trong tương lai bóng ma tâm lý một đoạn thời gian khá dài.
Nhìn đi, cặp mắt kia mang đầy sợ hãi và cầu xin… dần dần bị nhiễm lên trên đó màu đen, của cái chết lặng.
Đêm nay, cũng đã chú định là một đêm không bao giờ quên của Ayato… Thậm chí là trong giấc ngủ sau này, đôi khi Ayato nằm mơ thấy ác mộng. Thì đến cuối cùng, cậu nhóc này chỉ biết chùm lấy chăn kín mít, mà run rẩy cái không ngừng… rồi từ đó, từ "một nửa" lại bị trở thành cấm kị đối với Ayato, cậu ta sẽ đập bẹp kẻ nào… nếu như dám nhắc đến hai cái từ đó sau này.
Nhìn xùi bọt mép đã chết ngất qua đi Ayato, Kaneki Ken may mắn là đã đem đánh ngất đi Touka trước đó… nếu không thì nhìn đến cảnh tượng này… không biết Touka sẽ nghĩ cậu ra sao nữa?
Một toán lính CCG cầm súng chạy lên nhìn đến hình tượng mới của Kaneki Ken, cộng thêm thân ảnh kẻ nào đó bị đạp dưới chân kia… quả thật là có chút thảm không nỡ nhìn thẳng.
Đám lính này tay cầm súng không ngừng siết chặt lại, như là chỉ có trong tay súng mới khiến cho bọn họ cảm thấy an toàn.
" Cậu kia…"
Người cầm đầu đám lính, tay cầm súng chỉa vào Kaneki Ken tính nói gì đó. Thình lình, một cái Ghoul xuất hiện với cái mặt nạ đang toe toét cười kia.
Từng người, từng người một bị cái bóng phía dưới chân hắn, cắn cái chia năm xẻ bảy thân thể cảnh tượng.
Quá nhanh, khi bọn họ chưa kịp phản kháng… thì tất cả đã xong hết rồi.
Nhìn vừa đến Ghoul xử lí xong mọi người ở đây, Kaneki Ken khẽ hất nhẹ mái tóc trắng của cậu… cho máu đừng văng lên đó.
Dù sao, Idol là phải chú ý hình tượng của mình nha… Kaneki Ken thói quen nghề nghiệp, vẫn không thay đổi.
Cùng lúc đó, cầm đầu Yomo Renji, Tsukiyama Shuu cùng với Uta lên đến.
Nhìn Kaneki Ken đã gỡ xuống mặt nạ trắng, mà lau chùi vết máu dính trên đó. Bọ cạp ánh kim bên tai, lấp lánh phát quang đến xinh đẹp, miêu tả lấy khuôn mặt bình thản nhẹ nhàng của Kaneki Ken.
"???" Yomo Renji cả người đều tản ra vẻ, ngây ngốc ngây ngốc mất đến mấy giây mới hoàn hồn lại.
Đây… thật sự là Kaneki Ken?!! Có lầm không a!!! Mới có mấy ngày chưa gặp, đã có chuyện gì xảy ra a??
"!!!" Tsukiyama Shuu tay che lại trái tim mình, có vẻ như bị trúng đòn nghiêm trọng mà liên tục thở dốc.
Á a a a a!!! Kaneki Ken sao lại bỗng nhiên chói mắt và hấp dẫn như thế?!!
"..." Riêng Uta, đều không hiểu làm sao… mà cảm thấy, lần này gặp lại Kaneki Ken có vẻ gì đó quái quái.
Hình như là, chân dài hơn thì phải??